Con Cúc hứa lèo rồi bẽn lẽn mở nốt các khuy áo còn lại. Cúc đúng là mẫu người cậu Hoan ưng, cao dong dỏng, nước da ngăm khoẻ mạnh và người thon thả. Cậu rất muốn giải quyết với nó một lần cho dứt điểm những khổ sở lâu nay mình phải chịu đựng, nhưng mà không hiểu sao cứ mỗi lần tay cậu sắp chạm vào người Cúc thì tấm lưng trắng muốt của con vợ lùn cứ lởn vởn hiện ra trước mắt cậu. Vợ cậu không bao giờ thẳng thừng khêu gợi cậu như này, nó cứ bẽn lẽn, thẹn thùng nhưng vẫn khiến cậu phát điên. Vợ cậu còn thơm nữa, từ ngày rước vợ về căn phòng của cậu chỗ nào cũng thơm chứ không hôi hám như cái gian phòng này. Phòng gì mà vừa hôi, vừa bẩn, vừa bề bộn. Tự dưng cậu bị tụt hứng. Vì chẳng có tâm trạng nên cậu rời phòng, để lại con Cúc một mình trên giường quê khủng khiếp. Giá kể cậu ôm nó một cái thì nó đỡ tủi thân, đằng này cậu còn chưa thèm chạm vào người nó một xíu nào. Hụt hẫng tột độ, nó ôm mặt khóc rưng rức.
Cậu Hoan về phòng cũng ức đỏ ngầu cả mắt. Cậu hận con vợ cậu. Chỉ vì nó mà giờ cậu bị bất bình thường, đàn ông đàn ang gì mà hoa thơm cỏ lạ dâng lên tới tận miệng nhưng không có khả năng thưởng thức là sao? Cậu bị bệnh rồi. Chính con vợ cậu là người hại cậu ra nông nỗi này. Chính nó đã bỏ bùa mê thuốc lú cậu, khiến cậu nhìn đứa nào cũng ra hình bóng của nó. Cậu ghét nó! Ghét để trong bụng không được nên cậu phải hét ầm lên:
- Nấm lùn đáng ghét! Cậu hận mày! Căm hận mày!
Vết thương trên cánh của con vẹt đã khỏi, nó bay từ chuồng ra khung cửa sổ của cậu, vui vẻ nhại lại:
- Nấm lùn đáng ghét! Cậu hận mày! Căm hận mày! Nấm lùn đáng ghét! Cậu hận mày! Căm hận mày! Nấm lùn đáng ghét! Cậu hận mày! Căm hận mày!
Thằng Lập hốt hoảng cho xe ra hiệu thuốc đón mợ về nhà gấp. Hân đành bàn giao nốt công việc trong ngày cho Tiên và Hiếu rồi vội vã trở về, nghe thấy con vẹt nói toàn câu không vui tai, cậu thì mặt cau mày có ngồi thu lu ở một góc tường, cô đã linh cảm có chuyện bất thường. Cô xua tay đuổi vẹt bay về chuồng rồi khép các cửa sổ và cửa ra vào, bật đèn chùm tạo cảm giác ấm áp cho căn phòng, sau đó dịu dàng đi tới bên cậu hỏi han:
- Sao cậu lại hận em? Em làm gì sai à?
Chuyện khó nói nên cậu Hoan đâu thể giải thích tường tận, cậu chỉ dỗi hờn đẩy vợ ra xa. Vợ thì vẫn nhẹ nhàng sán gần lại chỗ cậu, xoa đầu cậu vỗ về:
- Em thương mà... em làm sai ở đâu thì cậu phải nói em nghe để em sửa sai chứ!
- Chuyện lỡ xảy ra rồi, mày không sửa sai được đâu, mày chỉ việc đền bù cậu một xíu thôi.
Cậu mặc cả, Hân hiền hiền hỏi:
- Em phải đền bù cậu như nào?
- Đơn giản lắm... cơ mà cậu sợ mày không chịu...
- Có gì cậu cứ nói đi, nếu trong khả năng của em thì em nhất định sẽ không từ chối.
Có câu khẳng định chắc nịch của Hân, cậu Hoan tủm tỉm vòng tay qua nhấc vợ lên rồi nhẹ nhàng đặt nó ngồi gọn ghẽ trong lòng mình. Sau đó, cậu đưa tay sờ sờ vào khuy áo của vợ, rụt rè mở lời:
- Cậu muốn coi.
Cậu thẳng thắn quá hại Hân đỏ bừng hai bên má. Cậu thấy vợ không nói gì thì xị mặt hỏi:
- Mày vừa hứa xong mà, không lẽ định nuốt lời?
Hân vẫn thẹn không biết nói gì, cậu đưa ra lý lẽ:
- Cậu là chồng mày, cậu có quyền coi. Chuyện này không có gì quá đáng cả, nó chỉ đơn giản là quyền lợi chính đáng của một thằng chồng.
Hân ngượng chín mặt, nhưng ngượng ngượng vậy thôi chứ một người từng học ngành Y như Hân thừa hiểu đề nghị của chồng là chuyện hết sức bình thường. Cô bẽn lẽn gật đầu. Được vợ cho phép rồi nhưng cậu Hoan vẫn thấy căng thẳng cực độ. Cậu hồi hộp tháo khuy áo, khi ba chiếc khuy đầu tiên bị tháo đi, chiếc áo màu kem ngọt ngào ôm trọn phần thanh xuân bên trong cư nhiên lộ ra, chiếc áo khá mỏng nên chẳng thể che lấp những nét đẹp gợi cảm của vợ. Cậu run đến mức không thể tháo thêm bất cứ một chiếc khuy nào nữa. Cái lần vợ bệnh, dùng khăn bông lau mồ hôi cho vợ cậu cũng không run như này. Lần đó là vì cậu nghiêm túc muốn giúp vợ, còn lần này thì cậu đâu có nghiêm túc như thế. Cậu muốn ngắm nhìn vợ cậu, ngắm nhìn đúng nghĩa chứ không phải chỉ là qua những lớp áo.
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đưa tay lên gạt hai sợi dây nhỏ nhắn của chiếc áo màu kem đang hờ hững trên vai vợ xuống dưới. Vẻ đẹp trần trụi phô bày ngay trước mắt đã khiến cậu thực sự choáng váng. Cậu biết cậu không phải người đầu tiên vợ mình gần gũi, nhưng nhìn thấy sự e thẹn ngại ngùng của vợ, cậu lại có cảm giác vợ mong manh, trong trắng và vô cùng tinh khiết. Chắc cậu bị điên rồi, trong đêm tân hôn cậu từng nhìn thấy một vết cắn rất rõ trên người vợ cơ mà, trong trắng cái của nợ. Cậu cố gắng vin vào lý do đó để bớt bị hút mắt vào nơi đầy đặn kia, nhưng vô ích. Cho dù cậu có cố mặc định là vợ cậu xấu thì chỉ cần ngắm vợ một lát, trong đầu cậu lại hiện lên từ đẹp đẽ. Nhưng cậu sẽ không thừa nhận chuyện đó đâu, cũng không thích khen vợ đẹp, cậu chỉ đưa tay ra đỡ lấy phần thanh xuân của vợ rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn viên ngọc phớt hồng. Cậu tự hỏi vì sao lại có một nơi mà khi chạm vào cảm giác còn mềm mại, mịn màng hơn cả nhung lụa? Nhưng cậu không biết câu trả lời, cậu chỉ biết trái tim mình đang điêu đứng. Môi cậu mấp máy gọi:
- Hân...
- Dạ.
- Sao mày lại tên là Hân hả? Mê cậu quá nên mới đặt thế à? Để ghép với tên cậu thành Hân Hoan ý?
Tên là ba mẹ đặt chứ Hân đâu có biết gì đâu, nhưng vì thích trêu chồng nên cô tủm tỉm nói:
- Cậu phán cứ như đi guốc trong bụng em á.
- Cậu mà nị.
Cậu vênh mặt tự kiêu rồi chúi mũi vào khe rãnh ngọt ngào kia hít một hơi thật sâu. Người vợ cậu bất chợt run rẩy, hại cậu đã run nay lại càng run tợn. Cuống quá chả biết nói gì với vợ nên cậu trách móc xàm xí:
- Sao mày run dữ vậy? Chả có chí khí gì sất.
- Thế cậu... không run... chút xíu nào ạ?
Hân ngập ngừng thắc mắc, cậu tỉnh bơ chối:
- Không. Run cái qué gì? Từ thuở bé tới giờ cậu chả biết chữ run viết "dư thế lào" sất.
Cậu nói thì rất sĩ, nhưng khi đối diện với ánh mắt long lanh của vợ, cậu lại có cảm giác vợ như một viên kim cương tinh khiết, còn mình thì giống cục than đá đen sì đang bôi bẩn viên kim cương kia. Suy nghĩ đó khiến tay cậu trở nên rụt rè hơn. Sự ngập ngừng của cậu khiến Hân cũng bối rối theo, tưởng cậu vẫn còn bị ám ảnh vụ đêm tân hôn giống mình, cô rớt nước mắt. Cậu Hoan thấy Hân khóc, tưởng mình làm vợ khó chịu nên vội vã kéo hai chiếc dây áo lên vai Hân rồi cài ba chiếc khuy áo sơ mi lại.
- Ngoan! Cậu sai rồi! Cậu không dám coi nữa!
Cậu Hoan dỗ dành, Hân vòng tay qua cổ cậu, ôm cậu khóc nức nở. Cô ước cái chuyện đồi bại kia chưa từng xảy ra. Cô ước cô chỉ là riêng của cậu thôi, chỉ riêng cậu mới được ngắm nhìn cô, chạm vào cô. Mỗi lần Sương gọi điện hỏi thăm, Hân đều tỏ vẻ cứng rắn như đã cho chuyện đó vào quá khứ từ lâu, nhưng thực tế thì không phải như vậy. Nó là một vết nhơ và nó đã hằn sâu vào tim Hân, đợi những lúc trái tim Hân yếu mềm, nó lại hiện lên giày vò cô, khiến cho cô có cảm giác thống khổ, uất ức và căm phẫn.
Thấy vợ cứ khóc miết, cậu Hoan sốt ruột vô cùng, cậu vừa lau nước mắt cho Hân vừa hỏi han:
- Là do cậu bắt nạt mày à?
Hân nghẹn ngào lắc đầu. Cậu lại hỏi:
- Thế vợ cậu bị đứa khác bắt nạt à?
Hân gật đầu. Cậu điên hết cả người, cậu quát:
- Thằng chó nào dám bắt nạt vợ cậu? Vợ nói cho cậu nghe, để cậu tát chết bà nó đi!
Hân đang nẫu nề mà nghe cậu hầm hầm giận dữ tự dưng lại bật cười. Cô sợ kể ra cậu không tin nên đành nói:
- Em đùa thôi, không ai bắt nạt em cả. Em đã là vợ cậu rồi thì ai mà dám bắt nạt em nữa, cậu nhỉ?
- Vợ cậu có khác, nói chuẩn đếch thể chỉnh được.
Cậu khen ngợi, vợ cười ngặt nghẽo. Tự dưng Hân lại thấy mình giống một đứa trẻ. Anh Khải, một trong những người theo đuổi Hân rất nhiệt tình, từng nói anh thương Hân vì Hân là mẫu con gái chín chắn, biết nghĩ trước nghĩ sau và tương lai sẽ trở thành người mẹ tốt, là chỗ dựa vững chắc cho chồng. Rất nhiều người theo đuổi Hân cũng đồng tình với anh, họ ca ngợi Hân không ngớt, nhưng không ai tạo cho Hân cảm giác an tâm. Còn cậu Hoan, tuy chê và mắng Hân suốt nhưng cậu lại sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ Hân. Khoảnh khắc cậu lao ra ôm Hân và bị cây gỗ đập trúng, cả đời này Hân cũng sẽ không bao giờ quên. Hân siết cậu chặt hơn. Cậu đưa tay luồn qua mái tóc mềm mại của Hân nghịch ngợm rồi khẽ áp đầu Hân vào lồng ngực cậu, thủ thỉ bảo:
- Mày đi làm cả ngày chắc mệt lắm phải không?
Cũng không mệt lắm, nhưng Hân lại phụng phịu gật đầu. Cậu nghe mà xót hết cả ruột, cậu nói:
- Vậy chợp mắt một lúc đi.
Chỉ một câu nói đó thôi mà sao Hân thấy ngọt quá chừng. Hân tựa người vào người cậu, lim dim ngủ. Cậu thì tựa người vào tường, nheo mắt ngắm nhìn vợ, thi thoảng còn đưa ngón trỏ lên mân mê đôi môi trái tim kia. Cậu mợ im lìm quá thành ra có đứa đi qua ngôi nhà sàn nhưng chẳng hóng hớt được gì, nó tức mình lẩm bẩm:
- Còn tưởng mợ lớn học thức cao như nào? Hoá ra cũng tí ta tí tởn chẳng khác gái lầu xanh là mấy! Chưa tối đã đóng cửa mơi trai, nhất mợ!
- Mợ là mợ lớn thì hiển nhiên phải nhất rồi, nào như ai đó... hở tới hở lui, hàng họ đầy đủ mà có mỗi cái việc mơi trai cũng làm không nổi.
Thằng Lập nói thầm vào tai con Cúc. Nó không dám nói to việc đó, tại nó sợ nhỡ mợ Hân nghe thấy mợ lại buồn. Ông Tài từng doạ nạt tất cả người làm không được để lộ bất cứ chuyện xấu nào của cậu Hoan tới tai mợ Hân. Thực tình, Lập không sợ bị ông Tài khiển trách, nó chỉ đơn giản nghĩ cậu Hoan mắc nhiều tật xấu vì tính cậu ngây thơ nên dễ bị người ta dụ, ở bên mợ Hân nhiều cậu sẽ khôn ra thôi. Lập có linh cảm vài ba năm nữa cậu sẽ trở thành một người đàn ông tốt, bởi thế nên nói với mợ những chuyện xấu của cậu là không cần thiết. Nó không thích làm sứt mẻ tình cảm của cậu mợ, và tất nhiên, nó ghét cay ghét đắng những đứa cứ thích mơi cậu như con Cúc.
- Đồ "Tiu Dờ Đây"!
Lập nói nhỏ, Cúc ngẩn ngơ hỏi:
- "Tiu Dờ Đây" là cái khỉ gì?
- "Tiu Dờ Đây" là kẻ thứ ba đi chuyên phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Từ này hiện đang là "hốt trơn đinh" dưới thành phố, thứ nhà quê thi trung cấp còn rớt như mày không biết là phải.
Thằng Lập thủ thỉ, con Cúc chẳng hiểu "hốt trơn đinh" là cái của nợ gì, nhưng nó vẫn bực tức. Đôi co với thằng Lập không được, nó tìm bà Tuyết thưa chuyện:
- Bẩm bà, dạo này mợ Hân rất hay nói về bà... có một số chuyện con nghe mà ức chế quá chừng, con đang phân vân không biết có nên nói cho bà hay không?
- Có gì thì nói đi, sao phải rào trước đón sau?
Bà Tuyết chau mày hỏi. Bà đang nằm trên giường để con Huệ tẩm quất cho mình, con Cúc thấy vậy liền nhanh mồm nhanh miệng đề nghị:
- Chị Huệ! Để em làm thay chị một chút nhé!
Huệ đang mỏi người nên nó nhường Cúc luôn. Cúc chạm vào chỗ nào là bà Tuyết thấy thoải mái chỗ đó, công nhận con này tay nghề giỏi hơn Huệ nhiều. Đợi tâm trạng bà Tuyết trở nên hưng phấn, Cúc mới ỏn ẻn bảo:
- Con sợ nói ra lại gây mâu thuẫn giữa bà và mợ. Rồi mợ Hân lại phạt con...
- Cứ nói đi. Bà hứa sẽ không nói lại với mợ.
Có sự đảm bảo của bà Tuyết, Cúc vui vẻ nói:
- Dạ, con nghĩ dù mợ học cao thế nào thì mợ cũng là con dâu của bà, phải kính trọng bà, phải không ạ?
- Thì chả thế?
- Vậy mà mợ lại khinh bà như mẻ ý, trước mặt bà mợ giả bộ ngoan ngoãn vậy thôi chứ sau lưng bà mợ nói xấu bà ghê lắm. Mợ chê bà xuất thân thấp hèn, mợ còn nói với con mợ ước người mất năm xưa là bà chứ không phải bà Hoa, vì người có học vị kém như bà không xứng đáng làm bà nội của đứa con do mợ sinh ra.
- Vậy ý mợ là người xuất thân sang chảnh như bà Hoa mới xứng đáng làm bà nội của đứa con do mợ sinh ra hả?
Bà Tuyết gằn giọng hỏi, mối quan hệ giữa bà và bà Hoa không được tốt đẹp cho lắm nên nghe Cúc nói vậy bà tất nhiên điên tiết. Cúc thỏ thẻ thêm dầu vào lửa:
- Dạ, chắc vậy đó bà. Mợ còn bảo ưu điểm lớn nhất của việc có bu chồng ngu như bà là mợ sẽ soán ngôi bà để trở thành người đàn bà quyền lực nhất cái nhà này sớm thôi.
- Con mất nết! Mau! Mau gọi nó qua đây gặp bà!
Bà Tuyết nổi trận lôi đình, con Cúc phấn khởi lao về gian nhà sàn của cậu mợ hét thật to:
- Bẩm mợ Hân, bà Tuyết cho gọi mợ ạ.
Cậu Hoan ở trong phòng khẽ nhíu mày, cậu áp lòng bàn tay của mình vào tai con vợ lùn để nó đỡ phải nghe cái tiếng the thé của con Cúc rồi nói vọng ra:
- Gọi ghiếc cái gì? Để khi khác!
- Cậu ơi! Con gọi mợ mà, sao cậu lại nói thay mợ? Mợ có khoẻ không cậu?
Con Cúc giả bộ quan tâm, cậu Hoan đáp:
- Mợ mày đang ngủ, be bé cái mồm thôi cho mợ nghỉ.
- Ôi chao! Gà chưa lên chuồng mợ đã đi nghỉ, sướng thế ạ? Đời thuở ở đâu lại có chuyện bu chồng gọi mà nàng dâu không thèm lên gặp chỉ vì mê ngủ hả cậu?
Con Cúc hỏi mỉa, cậu Hoan thản nhiên đáp:
- Ơ hay! Sự việc nó rõ rành rành ra rồi, mày không thấy hay sao mà còn phải hỏi ngu? Tất nhiên là đời thuở ở đây, ngay trong phòng cậu có cái chuyện đấy rồi.
- Cậu ơi! Cậu đừng chiều mợ quá, để mợ cư xử như vậy là không phải phép đâu cậu ạ.
Cúc khuyên nhủ, cậu Hoan cáu ầm ĩ:
- Phải phép hay không đếch phải chuyện của mày! Thằng Lập đâu! Lôi con Cúc về phòng vả chết bà nó cho cậu! Giọng đã chua rồi còn nói dài nói dai nói dại, nhì nha nhì nhèo nhức cả đầu!
Lập đang đứng gần đó tỉa mấy cành đào, nghe cậu sai bảo nó chưa kịp sướng thì mợ đã lên tiếng:
- Cúc có ý tốt thôi, nhưng do em còn trẻ người non dạ chưa biết diễn đạt sao cho hay, Lập bảo em xuống bếp nấu cơm đi, đừng đứng đôi co để cậu bực.
Mợ Hân dậy rồi sao? Lập thích mợ Hân ở điểm mợ rất thông minh, nhưng ghét mợ ở cái tính mợ quá nhân từ.
- Con Cúc nó không có ý tốt gì đâu mợ ạ. Vì mợ không dạy cho nó một bài học nên nó mới càng ngày càng láo đấy. Cứ để con vả cho nó chừa đi.
- Thôi, em Cúc còn nhỏ. Lập đừng chấp em.
Vì sợ Lập bị cậu Hoan chửi nên lâu rồi mợ Hân không gọi nó bằng anh nữa. Cậu ở trong nói vọng ra:
- Ý mợ thế nào thì cứ theo thế mà làm.
- Dạ. Con kia! Mau xuống nấu cơm!
Lập quát, Cúc tủi thân ứa nước mắt. Hân không trông thấy Cúc khóc, nhưng cô đoán chắc Cúc sẽ buồn, bị cậu quát thế ai chả buồn. Hân tỉnh giấc từ lúc Cúc gọi cô rồi, vì chồng đang nói chuyện với Cúc nên Hân không xen vô. Cô vốn cũng không thích nói leo, nhưng cậu làm dữ quá, còn định vả Cúc nên cô bất đắc dĩ phải lên tiếng. Cậu Hoan lúc tức lên cậu thường xả ngay, nhưng xong chuyện thì cậu không bao giờ để bụng. Hân biết vậy nên dụi dụi mặt vào lồng ngực cậu làm nũng, chỉ một xíu thôi là cậu đã quên liền chuyện Cúc vừa lèo nhèo. Hân thấy vậy thì vui vẻ búi tóc lại rồi nhoài người định đứng dậy. Nhưng cậu Hoan giữ Hân chặt lắm, cậu chau mày hỏi:
- Đang mệt còn tính đi đâu?
- Em đi gặp bu cậu, bu gọi em mà.
Cậu rất muốn xin vợ cho cậu đi theo với, nhưng sợ người làm đánh giá cậu bám váy vợ nên cậu chỉ bảo:
- Ừ, đi đi! Cậu cũng phải đi đóng thêm mấy bộ bàn ghế mới cho vợ đây, bận lắm chứ có nhàn rỗi gì đâu?
- Vâng, em biết chồng em bận rộn tối ngày mà.
- Mày biết vậy là tốt. Phận làm con vợ thì phải thấu hiểu được sự vất vả của thằng chồng để mà yêu thương mê đắm nó nhiều hơn, nhớ chửa?
- Dạ, lúc nào em cũng mê đắm chồng em nhất luôn.
Hân khẳng định, cậu Hoan phấn khởi nói:
- Khi nào đóng bàn ghế xong cậu sẽ đem ra hiệu thuốc kê ở ngoài sân rồi lợp thêm cái lán che nắng che mưa bên trên để lúc có khách tới thì kêu họ ngồi ngoài chờ.
Đúng là ở phía trước hiệu thuốc của Hân có một cái sân rất rộng, thấy cậu tính như vậy khá hợp lý nên cô dịu dàng cảm ơn cậu. Cậu chẹp miệng bảo:
- Cậu là cậu thương khách tới mua thuốc cứ phải đứng xếp hàng khổ thân chứ không phải cậu kiếm cớ để bám theo mày ra hiệu thuốc đâu đấy nhá!
- Vâng, em hiểu mà. Em đã phán xét gì đâu ạ?
- Mày không phán xét gì nhưng mày cứ tủm tỉm hoài. Kiểu như đang cười đểu cậu ý, nom rất ngứa mắt.
- Bản thân mình không làm gì khuất tất thì sợ gì ai cười đểu đâu hả cậu? - Hân nhẹ nhàng hỏi.
- Thì chả thế! Mau đi gặp bu đi! Đừng có đứng đó bám cậu nữa. Bị vợ bám hoài! Mắc mệt!
Vẻ mặt cậu rất vênh, nhưng thấy vợ thản nhiên rời khỏi vòng tay cậu rồi đứng dậy mở cửa phòng cậu lại hơi tưng tức, cậu xị mặt trách:
- Thứ đàn bà con gái ở đâu sắp ra khỏi nhà mà chả thèm ngoái cổ lại chào chồng lấy một câu.
- Em đâu có sắp ra khỏi nhà, em sắp đi gặp bu mà.
- Đồ ngốc! Sắp ra khỏi căn nhà sàn của tụi mình thì được tính là sắp ra khỏi nhà rồi.
- Ồ! Ra là thế! Vậy mà em không biết, em xin lỗi cậu. Em xin được phép chào cậu một cái chào nồng thắm ạ.
- Chào nồng thắm mà nhạt thế á?
Hân ngơ ngác nhìn cậu, cô chau mày hỏi chồng:
- Thế chào như nào là chào "không nhạt" ạ?
- Vợ với chả vẹo, gi gỉ gì gi cái gì cũng phải để chồng dạy. Thế có khổ cái thân cậu không cơ chứ!
Cậu ca thán, rồi cậu lao tới bên vợ, hai tay cậu vòng qua ôm eo vợ rồi giật thật mạnh khiến vợ ngả hẳn vào người mình. Vợ lùn quá nên cậu phải cúi xuống mới hôn môi vợ được. Cảm thấy hôn nhẹ một cái vẫn chưa đủ, cậu dùng môi mình ngậm lấy môi vợ. Ôi chao! Cái cảm giác được chạm vào môi vợ nó đê mê gì đâu. Môi vợ cậu không những mềm mà còn mọng nữa nhá, thích dễ sợ. Mơn trớn môi vợ một hồi lâu cậu mới nói:
- Đấy! Chào nhau nó phải như thế chứ! Vợ hiểu chưa?
Con vợ khốn nạn đáp em hiểu rồi mà chả thèm kiễng chân lên chủ động hôn lại cậu gì cả. Ghét! Cậu làm ra bộ mặt bất bình, Hân tủm tỉm xoa má cậu vỗ về rồi vội vàng đi gặp bu Tuyết, để lại cậu Hoan đằng sau ấm ức lườm nguýt rồi giơ nắm đấm hướng về phía con vợ. Bu cậu sau khi gặp được con dâu liền bực bội xỉa xói:
- Mợ Hân qua sớm quá nhở?
- Con xin lỗi bu, con bận chút việc.
Hân giải thích, bà Tuyết bĩu môi cười khẩy. Bận rộn cái nỗi gì, mợ khinh bà thì có! Bà hắng giọng sai:
- Pha cho bu ấm trà.
Hân ngoan ngoãn nghe lời bu. Hãm xong ấm trà, Hân cẩn thận rót ra chén, đặt chén lên chiếc đĩa nhỏ rồi hai tay bưng tới mời bu. Bu mỉm cười khen Hân hiếu thuận, nhưng bu không đỡ lấy chiếc đĩa mà lại dùng tay nhấc chén trà. Chỉ vài tích tắc sau bu đã buông chiếc chén ra, đồng thời kêu lên:
- Ui cha! Nóng quá!
Chén trà đổ thẳng vào cổ tay phải của Hân rồi mới rơi xuống đất. Sợ cậu Hoan chửi nên bà Tuyết không dám bắt nạt Hân công khai, chỉ đành dùng mưu hèn kế bẩn kiểu này thôi. Bà giả bộ hoảng hốt diễn sâu:
- Ôi thôi chết! Bu nhỡ tay! Bu đoảng quá!
Bà còn vội vã cầm tay Hân, ra sức thổi thổi vào cổ tay con dâu rồi tỏ vẻ sốt sắng nói:
- Khiếp! Nom da dẻ mợ đỏ rần rần bu xót ruột quá đi mất. Để bu lấy thuốc bôi cho mợ nha! Ui chao ui bu thương mợ quá cơ. Tất cả là tại bu ẩu. Ây da! Già rồi chân tay nó cứ hay bị run rẩy thế đấy mợ ạ. Mợ Hân đừng để bụng nha, bu xin lỗi mợ nhiều!