Mục lục
Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133: Ngoại truyện 6: Bảo bảo trang cuối: Bốn miệng một nhà




Editor: Luna Huang



“Cha cha?” Sáng sớm tia sáng sơ hở ở trong phòng, Lãnh Du nhu liễu nhu mắt nhập nhèm, sau đó khi nhìn đến trên giường đã không có thân ảnh của Lãnh Triệt, nhất lăn lông lốc ngồi dậy, đem Lãnh Nhiên vẫn còn ngủ say nhéo nhéo, “Tiểu Nhiên, cha đâu?”



“ÂN?” Lãnh Nhiên bị Lãnh Du đánh thức, cũng chậm chậm ngồi dậy, dụi mắt, hướng nhìn chung quanh, đang xác định không có thân ảnh của Lãnh Triệt, rời giường trợt trên mặt đất, tự mang hài lên chân, mang xong hài, xoay người hướng Lãnh Du đưa tay ra, “Tiểu Nhiên nhi đưa đi tìm cha.”



Ở trong nghĩ cách của Lãnh Nhiên, nếu Lãnh Triệt không ở bên cạnh họ, sẽ ở thư phòng cách vách, nếu như cũng không ở thư phòng, đó chính là không ở trong phủ, nên nếu muốn tìm hắn, đương nhiên trước phải đến thư phòng cách vách tìm.



” Hảo!” Lãnh Du cố sức gật đầu, Lãnh Nhiên giúp nàng mang hài, nàng cũng học dáng dấp của Lãnh Nhiên, trợt xuống sàn, sau đó kéo tay của Lãnh Nhiên xông ra ngoài.



Khi hai tiểu gia hỏa xuất hiện ở trước mặt Lãnh Triệt, Lãnh Triệt đối diện nhìn một cuộn tranh trong tay đến xuất thần.



” Cha!” Lãnh Du ở ngoài thư phòng liền thấy Lãnh Triệt, lôi kéo Lãnh Nhiên chạy nhanh hơn, miễn cưỡng vượt qua cánh cửa thật cao đã quên Lãnh Nhiên sau lưng, Lãnh Nhiên suýt nữa bị cánh cửa làm ngã, cũng may Lãnh Triệt đúng lúc tiến lên ôm lấy Lãnh Nhiên, bằng không Lãnh Nhiên cũng không biết sẽ thành bộ dáng gì.



” Chạy thế nào đến nơi này?” Lãnh Triệt đem Lãnh Nhiên trong lòng buông xuống, thấy hài trên chân Lãnh Du mang ngược, không khỏi cười cười, ngồi xổm người xuống ôm nàng ngồi vào trên đùi của mình, thay nàng đem hài thay đổi, “Cha chỉ là đến thư phòng tìm vài thứ, xong sẽ trở về.”



Hai tiểu gia hỏa nhất định là tỉnh lại không thấy được mình nên mới chạy tới, Lãnh Triệt xoa đầu Lãnh Du, cười đến ôn nhu.



” Cha cha, mẫu thân, mẫu thân đâu?” Lãnh Du còn lại là hưng phấn mà hưng phấn mà tay của Lãnh Triệt, lông mi thật dài mong đợi nói.



Lãnh Triệt ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Lãnh Nhiên đã chờ mong nói tiếp: “Cha nói Nhiên nhi uống xong dược mẫu thân đã trở về.”



“Du Du cùng Nhiên nhi đều tỉnh ngủ, mẫu thân ở nơi nào?” Lãnh Du lôi kéo tay của Lãnh Triệt, hai đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn Lãnh Triệt.



“Cha, mẫu thân trở về chưa?” Lãnh Nhiên cũng kìm lòng không đặng đưa tay bắt được tay của Lãnh Triệt, như Lãnh Du một dạng chăm chú nhìn Lãnh Triệt.



Hai tiểu gia hỏa mỗi câu hòa hợp, để Lãnh Triệt đến trả lời cũng không có khe, rồi lại có chút dở khóc dở cười, hắn không nghĩ tới hai tiểu gia hỏa cón nhớ nghĩ lời hôm đó hắn đã nói qua, hắn cho rằng ngủ dậy bọn họ sẽ không nhớ.



” Cha, chúng ta muốn mẫu thân.” Thấy Lãnh Triệt không nói lời nào, cái miệng nhỏ nhắn của Lãnh Du chậm rãi kéo, mâu quang của Lãnh Nhiên cũng chậm chậm tối sầm.



Lãnh Triệt chỉ cảm thấy đau lòng, cũng xoa đầu Lãnh Nhiên, đứng lên, nắm tay hai tiểu gia hỏa đến sau bàn sách, sau đó cầm lên tranh cuộn mới vừa rồi hắn đặt ở trên bàn, mở trước mặt hai tiểu gia hỏa.



Trong hình là một bạch y nữ tử, thủ như nhu đề, da nõn nà, trán nga mi, hai mắt thanh linh thấu triệt, phảng phất có thể hỗn độn trần thế, mũi kiều tiểu, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, thắt lưng nhỏ nhắn búi tóc đơn giản, chỉ có một cây trâm hoa hải đường trên tóc, mi tâm một điểm chu sa, dung nhan khuynh đảo mọi người.



Này, nghiễm nhiên bức họa của Ôn Nhu, Lãnh Triệt nhìn người trong bức tranh, nhãn thần trở nên ôn nhu như nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của người trong bức họa, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, ôn nhu nói: “Đây chính là mẫu thân của các ngươi.”



Ngày đó, hắn vì nàng vẽ tranh, nàng vì hắn mài mực, mấy năm nay, bức họa này vẫn an tĩnh nằm ở trên kệ sách của hắn, hắn vô số lần muốn mở, thế nhưng vừa sợ mở, hắn sợ mở ra sẽ kiềm nén không được tưởng niệm nội tâm điên cuồng.



Nếu không có hôm qua hai tiểu gia hỏa vẫn la hét muốn mẫu thân, hắn tuyệt không mở nó.



” Đây là, mẫu thân của Du Du cùng Nhiên nhi sao?” Lãnh Du đứng ở trước bức tranh, nghễnh đầu nhìn Ôn Nhu trong tranh, cao hứng lại một lần nữa kéo lại tay áo của Lãnh Triệt, hưng phấn nói, “Cha, mẫu thân mỹ mỹ!” So với tất cả di di bọn hắn đã gặp đều mỹ hơn!



Lãnh Nhiên còn lại là đi vòng qua phía sau, rồi lại vòng trở về, sau đó ngẩng nhìn Lãnh Triệt, không có giống Lãnh Du vui vẻ như vậy, bởi vì hắn luôn cảm thấy chỗ sai, “Cha, vì sao mẫu thân sẽ không động, vì sao mẫu thân là một trang?”



“...” Lãnh Triệt nhất thời không biết thế nào trả lời vấn đề của Lãnh Nhiên, chỉ thản nhiên nói, “Qua ít ngày nữa cũng sẽ không còn là trang nữa.”



” Cha cha, ngươi mau đưa mẫu thân ra!” Lãnh Du lôi kéo tay áo của Lãnh Triệt lắc lắc, vẫn như cũ chờ mong, “Du Du cùng tiểu Nhiên nhi cũng muốn mẫu thân ôm một cái!”



” Không được.” Ánh mắt của Lãnh Triệt lại trở về trên người Ôn Nhu trong tranh, nếu là có thể đi được, hắn làm sao không hy vọng nàng trở về bên cạnh hắn.



” Tại sao vậy chứ?” Lãnh Nhiên nói tiếp.



” Bởi vì mẫu thân các ngươi vẫn còn ở chỗ rất xa, đi tới là cần thời gian.” Nghĩ cách của Tiểu gia hỏa cũng không như nghĩ cách của người lớn, Lãnh Triệt có thể làm chỉ có thể là lừa gạt hai tiểu gia hỏa.



“Nhưng cha không phải nói mẫu thân sẽ về khi tiểu Nhiên nhi uống xong dược sao” Lãnh Du hoàn toàn hạ cái miệng nhỏ nhắn.



“Â, Du Du cùng Nhiên nhi coi như cha chưa có nói qua đi.”



“...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Nhiên hoàn toàn xụ xuống, Lãnh Du còn lại là buông lỏng tay áo Lãnh Triệt ra, chậm rãi lui về phía sau, nhìn Lãnh Triệt như nhìn người xấu một dạng.



“Ô oa...” Lãnh Du khóc lớn tiếng, một bên khóc một bên bắt được tay của Lãnh Nhiên, “Cha gạt người, cha gạt người!”



Lãnh Du khóc nháo, Lãnh Nhiên cũng thụ bị nhiễm, không quan tâm khóc lên.



Lãnh Triệt giơ tay lên đè mi tâm, nhìn thoáng qua Ôn Nhu trong tranh, tranh cuộn tranh cuộn đặt lên bàn sách lại một lần nữa ngồi xổm xuống, đem hai tiểu gia hỏa ôm vào lòng.



Vì vậy Lãnh Triệt lại phải một lần nữa dùng miệng lưỡi lừa bọn họ.



” Thiên di nơi, sắp đến sinh nhật của tiểu Nhiên nhi và Du Du.” Cuối cùng, Lãnh Du khóc thút thít, trừu khấp nói.



” Sau đó thì sao?” Lãnh Triệt giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lệ ngân của Lãnh Du.



” Ngày đó Nhiên nhi và Du Du muốn cùng cha.” Lãnh Nhiên cực nhỏ mà đem mặt cọ trong lòng trong lòng, cọ sạch hết nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Triệt, vì Lãnh Du nói bổ sung.



” Đúng vậy đúng vậy!” Lãnh Du mong đợi nhìn Lãnh Triệt.



” Hảo.” Lãnh Triệt mỉm cười, cười đến cưng chìu.



” Cha hảo, cha hảo!” Lãnh Du lập tức trở nên cười, ôm cổ của Lãnh Triệt trên mặt hắn hôn một cái, sau đó lôi kéo Lãnh Nhiên chạy ra.



Lãnh Triệt nhìn hai bóng lưng nho nhỏ hồi lâu, đứng lên bước đến sau bàn sách, dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt của Ôn Nhu trong tranh trên bàn sách.



Trước sinh nhật ba tuổi của hai tiểu gia hỏa một ngày, Lãnh Triệt buông xuống tất cả chuyện trong triều đình, cùng hai tiểu gia hỏa vào trong phủ, tự mình thay hai tiểu gia hỏa tắm, sau đó dụ dỗ bọn họ đi vào giấc ngủ.



Lãnh Du vẫn không chịu ngủ, la hét muốn Lãnh Triệt kể chuyện, Lãnh Triệt chỉ biết một câu chuyện, vẫn là từ chỗ Túc Dạ học được, mỗi lần Lãnh Du đòi hắn kể chuyện hắn đều biết kể một câu chuyện này, có lẽ là Lãnh Triệt kể chuyện không có sức hấp, Lãnh Nhiên chỉ chốc lát sau ngủ say, mà Lãnh Du gương mặt khổ, ghét bỏ câu truyện của Lãnh Triệt, sau đó biến thành Lãnh Du kể chuyện cho Lãnh Triệt nghe.



Lãnh Du vừa nói vừa cười, Lãnh Triệt cạn tiếu nghe, qua không bao lâu, Lãnh Du mệt mỏi, cũng chìm ngủ say, Lãnh Triệt thay hai tiểu gia hỏa đắp chăn mỏng, đứng dậy đến sau bàn sách xem chiết tử, cách mỗi nửa canh giờ sẽ đến bên giường xem hai tiểu gia hỏa ngủ có tốt không, đợi cho trời sáng, hắn mới cởi áo bào nằm trên giường, đỡ phải hai tiểu gia hỏa tỉnh lại không thấy được hắn lại náo loạn.



Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Triệt nhợt nhạt buồn ngủ cảm thụ được trên người mình đột nhiên nhiều hơn một trọng lượng nho nhỏ, hơi mở mắt ra, liền thấy Lãnh Du ghé vào trên người của hắn, cầm lấy tóc của hắn thưởng thức.



” Sao tỉnh sớm như vậy?” Lãnh Triệt cười cười, vươn tay nhéo nhéo gò má béo mập nộn của Lãnh Du, Còn có muốn hay không ngủ tiếp?”



Đêm qua huyên náo muộn như vậy, hôm nay tỉnh sớm như vậy, Lãnh Triệt lo lắng Lãnh Du không có nghỉ ngơi tốt.



Lãnh Du dùng sức lắc đầu, hướng Lãnh Triệt trương khai hai tay, làm nũng nói: “Muốn cha ôm ôm.”



Lãnh Triệt cười ngồi dậy, đem Lãnh Du ôm vào trong lòng, quay đầu thấy Lãnh Nhiên chẳng biết lúc nào cũng tỉnh, nháy con mắt nhìn hắn, Lãnh Triệt đem Lãnh Du đặt ở trên giường, sau đó ôm qua Lãnh Nhiên, cũng đưa hắn đặt ngồi hảo, bản thân nhanh chóng mặc y sam, cầm lấy bộ đồ mới sớm sai người chuẩn bị cho hai tiểu gia hỏa, thay bọn họ mặc.



Xiêm y đều là sa tanh màu trắng mễ sắc, vạt áo của Lãnh Nhiên là ngân tuyến tú tường vân văn, Lãnh Du còn lại là sa tanh màu trắng trên có hoa văn đạm phấn sắc, vạt áo ngân tuyến hoa hải đường văn, Lãnh Triệt ở hông của Lãnh Nhiên mang lên một khối tiểu bạch ngọc bội tinh xảo, ở trên cổ của Lãnh Du treo một khối bạch ngọc trụy hình con bướm, hai tiểu gia hỏa thưởng thức yêu thích không buông tay.



Lãnh Triệt để Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên đều tự ngồi hảo trên ghế ngồi tròn trước bàn trang điểm của Ôn Nhu, Lãnh Du hưng cao thải liệt dắt tay của Lãnh Nhiên, cùng hắn nhất tề ở ghế ngồi tròn ngồi thẳng tắp, dáng dấp nhu thuận vô cùng.



” Cha là muốn chải đầu cho Du Du và Nhiên nhi sao?” Lãnh Du từ trong gương đồng nhìn Lãnh Triệt, cao hứng hỏi, con ngươi đen thùi lóe sáng.



” Nhiên nhi muốn búi tóc như cha vậy!” Lãnh Nhiên có vẻ rất là hưng phấn, một đôi con ngươi cùng Lãnh Du cực kỳ giống nhau nhìn chằm chằm bạch ngọc quan nho nhỏ ở đỉnh đầu trên bàn trang điểm.



” Ân, ngồi xong, không nên cử động.” Lãnh Triệt xoa đầu nhỏ của Lãnh Nhiên, ôn nhu nói, “Cha trước giúp Du Du chải xong sẽ đến Nhiên nhi.”



“Ân.” Lãnh Nhiên rất hiểu chuyện gật đầu.



Lãnh Triệt không có một đôi xảo thủ của nữ tử, tự nhiên cũng oản không ra búi tóc phiền phức, hắn có khả năng có khả năng đạt tới cực hạn chính là thay Lãnh Du biên một cây mái tóc nho nhỏ, sau đó trên búi tóc cắm một đóa hoa hồng nhạt.



” Được rồi.” Lãnh Triệt đem trâm thượng xong, nhẹ nhàng nói một tiếng, Lãnh Du lập tức từ trên cái băng trợt tới đất, nhào tới gương đồng muốn xem rõ ràng, thế nhưng bàn trang điểm rất cao, nàng đứng ở trước bàn trang điểm căn bản nhìn không thấy gương đồng, Vì vậy giang hai cánh tay ra hướng Lãnh Triệt, “Cha ôm.”



Lãnh Triệt khom người đem Lãnh Du bế lên, hướng gương đồng tới gần, Lãnh Du nhìn kiểu tóc mới của mình trong gương đồng, quay đầu trên mặt Lãnh Triệt cố sức hôn một cái, “Cảm tạ cha!”



“Cha mau giúp tiểu Nhiên nhi cũng chải chải đi!” Lãnh Du rất là mái tóc Lãnh Triệt vì nàng biên, đợi Lãnh Triệt đem nàng phóng tới trên mặt đất đến bên người Lãnh Nhiên.



Tóc của Lãnh Nhiên cùng Lãnh Du một dạng dài, chỉ là chất tóc của Lãnh Du mềm chút, tóc của của Lãnh Nhiên cứng rắn chút, đối với búi tóc nam tử Lãnh Triệt tự nhiên không xa lạ gì, chỉ là đơn giản đem tóc của Lãnh Nhiên búi thành một bó, sau đó thặt một nút thắt cố định bằng tiểu bạch ngọc quan của hoàng thất.



Lãnh Nhiên nhìn gương đồng búi tóc của mình cùng Lãnh Triệt giống nhau như đúc, vui vẻ vô cùng, cao hứng đứng ở trên cái băng, lôi kéo tay áo của Lãnh Triệt, đem Lãnh Triệt lôi kéo đến gần mình, sau đó phá thiên hoang địa học dáng dấp của Lãnh Du, ở gò má của Lãnh Triệt hôn một cái.



Lãnh Triệt nở nụ cười, cười đến hài lòng, hướng hai tiểu gia hỏa đưa ra hai tay của mình, hai tiểu gia hỏa tiểu gia hỏa sáp đếm bên cạnh hắn, mỗi tay của Lãnh Triệt dắt một người.



Lãnh Triệt nắm hai tiểu gia hỏa, đi ra ngoài phủ.



Túc Dạ vốn là muốn theo Lãnh Triệt cùng đi, chủ yếu là lo lắng trên phố xá Lãnh Triệt một người ứng phó không được hai tên nháo, bởi vì hắn mỗi một lần đưa hai tiểu gia hỏa xuất môn đều là bị chơi đùa hầu như có thể dùng tới từ để hình dung đi ra ngoài bò trở về để hình dung, thế nhưng Lãnh Triệt nói không cần, Túc Dạ cũng không dám nói nhiều hơn nữa, chỉ ở đứng ngoài địa môn nhì xe ngựa đi xa dần.



Mong muốn gia chớ bị chơi đùa hắn là tốt rồi, đáy lòng Túc Dạ cầu nguyện.



Lãnh Triệt cảm giác mình thân là cha, chưa từng đưa hai tiểu gia hỏa xuất môn, thực sự có chút kỳ cục, hay bởi vì hắn bây giờ không có nhàn hạ đưa hai tiểu gia hỏa đi chơi xa, hắn không muốn để cho sinh nhật ba tuổi của hai tiểu gia hỏa cũng giống hai năm trước một dạng ngây ngô trong Bạch vương phủ, hắn muốn một mình đưa hai tiểu gia hỏa ra ngoài một chút, để cho bọn họ hài lòng chút.



Nên lúc này đây đưa hai tiểu gia hỏa xuất môn, Lãnh Triệt thật cao hứng.



Nghĩ cách của Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên cũng cùng Lãnh Triệt không sai biệt lắm, cha bọn họ chưa bao giờ dẫn bọn hắn đi chơi đùa, để cho bọn họ có bao nhiêu không vui, nên lúc này đây cha mang theo bọn họ xuất môn, bọn họ là rất rất rất rất cao hứng.



Khi phụ tử nữ ba người xuất hiện ở trên phố xá, hầu như ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.



Nam nhân anh tuấn kỳ cục, hai tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác, nhìn thẳng quang thải tao nhã của đế đô thêm xinh đẹp, thế nhưng ba người này tựa hồ cũng không có chú ý tới ánh mắt của người bên ngoài, tự nhiên đi về phía trước.



” Cha cha, đó là cái gì?” Tuy rằng Lãnh Du đây không phải là lần đầu tiên xuống phố, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, mỗi một lần xuất môn đều là mới mẻ, huống chi là chính là phố xá.



” Cha, cái này là cái gì vậy?” Lãnh Nhiên cũng là đối với mỗi một dạng đồ đều tràn đầy tân kỳ.



Vì vậy, hai tiểu gia hỏa đều là lôi tay của Lãnh Triệt một đường để hỏi không dứt.



Mà đối với Lãnh Triệt cái phố xá trong thủ đô, đối với vấn đề của hai tiểu gia hỏa không dứt chỉ là nhất khắc cũng không được rãnh rỗi.



” Cha, Du Du mệt mệt, muốn ôm ôm.” Đi không bao lâu, Lãnh Du bĩu môi, ngẩng vươn tay muốn Lãnh Triệt ôm, Lãnh Triệt khom người đem nàng ôm lấy phát hiện Lãnh Nhiên cũng làm bộ đáng thương nhãn thần nhìn hắn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt ve tóc của Lãnh Nhiên, ôn nhu nói: “Nhiên nhi lại đi một hồi, cha như thế này ôm ôm Nhiên nhi.”



” Ân!” Lãnh Nhiên rất nghe lời gật đầu, biểu hiện cực như một tiểu ca ca hiểu chuyện.



Một bức họa đẹp này làm huyển mắt của không biết bao nhiêu người, phụ nhân có chút tình thương của mẹ siêu cường hận không thể tiến lên thay Lãnh Triệt ôm lấy Lãnh Nhiên, thế nhưng các nàng cũng chỉ dám nhìn xa xa mà thôi, đối với một nam nhân anh tuấn phi phàm là có thể nhìn ra thân phận nhưng cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, các nàng cũng không dám tới gần.



“Du Du, Nhiên nhi, cảm nhận được đói bụng? Muốn ăn chút gì?” Dần dần có nhiệt độ dương quang có thể khiến Lãnh Triệt lo lắng đem hai tiểu gia hỏa phơi, cúi đầu hướng Lãnh Nhiên hỏi.



“Du Du muốn ăn cái gì, Nhiên nhi ăn cái đó.” Lãnh Nhiên suy nghĩ một chút, Nhiên nhi tiểu đại nhân nói.



“Du Du muốn cao điểm ngọt ngào, còn có nước trà thơm thơm.” Còn không chờ Lãnh Triệt nói, Lãnh Du không khách khí chút nào nói rằng.



” Ân, cha mang bọn ngươi đi.” Lãnh Triệt mỉm cười.



Vì vậy, ba người đến trà lâu tên “Tô Hương”.



Lãnh Triệt từ trong quán trà lúc đi ra, đầy người dính cao điểm, Lãnh Du vẫn còn trong ngực hắn đang ngủ.



” Cha, chúng ta mang Du Du về nhà đi.” Lãnh Nhiên nhón chân lên thay Lãnh Triệt vỗ vỗ cao điểm trên người của hắn, sau đó dắt tay trái của Lãnh Triệt.



” Ân.” Lãnh Triệt cúi đầu nhìn nhi tử ba tuổi của mình, vừa đau lòng vừa vui mừng.



Chưởng quỹ của trà lâu nhìn thân ảnh của Lãnh Triệt cùng Lãnh Nhiên hai cha con này đi càng chạy càng xa, trọng trọng thở dài, đứa bé hiểu chuyện thật là đứa bé hiểu chuyện, thật là một cha cực khổ.



Từ sau ngày này, Lãnh Triệt liền vẫn chưa hồi Bạch vương phủ, thẳng đến hắn quyết ý mang binh mang binh đánh Viêm quốc.



Lúc này đây, hắn không còn là gạt hai tiểu gia hỏa nữa.



Lãnh Triệt chiến thắng trở về, Bạch vương phủ trên dưới đều dậy thật sớm, Thiên Du và Duẫn Nhi sớm thay Lãnh Du còn có Lãnh Nhiên mặc y phục, mà hai tiểu gia hỏa biết mẫu thân mình đã trở về, nháo đằng một đêm không ngủ, Túc Dạ liền bồi liền bồi một đêm không ngủ.



“Tiểu Thụ Diệp, cha trở về sao?? Mẫu thân đâu? Đây là Lãnh Du khó có được không cần Túc Dạ ôm, sáng sớm đi ra đại môn Bạch vương phủ chờ, nửa canh giờ xuống tới lời này nàng không biết hỏi là lần thứ mấy.



Túc Dạ trọng trọng thở dài. Liền suy nghĩ lúc muốn trả lời câu hỏi này, Lãnh Nhiên chỉ vào xa xa cao hứng kêu lên,” Tiểu Thụ Diệpm tiểu Thụ Diệp, bên kia có thật nhiều bụi, có đúng hay không cha và mẫu thân đã trở về?”



Túc Dạ ngước mắt nhìn lại, thật lâu nói không ra lời, gia, rốt cục đón Vương phi trở về...



Khi Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt sóng vai đi hướng Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên, Ôn Nhu bình tĩnh nhìn hai tiểu tử khả ái tiểu tử khả ái, thân thể vi vi run rẩy, Lãnh Triệt ôm thật chặt vai của nàng.



” Nương, thân?” Lãnh Nhiên bình tĩnh nhìn Ôn Nhu hồi lâu, mới từ trên bậc thang đi xuống, chậm rãi hướng Ôn Nhu tới gần, đầu nhìn Ôn Nhu, trong hốc mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, “Là mẫu thân của Nhiên nhi và Du Du trở về sao”



“Ân.” Ôn Nhu chỉ cảm thấy nơi cổ họng một trận nghẹn ngào, viền mắt khó chịu lợi hại, ở trước mặt Lãnh Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn một điểm chu sa trên mi tâm của Lãnh Nhiên, sau đó trương khai hai tay, “Nhiên nhi, để mẫu thân ôm ôm có được hay không?”



Ngay khi Lãnh Nhiên nhào tới trong lòng Ôn Nhu, thân thể nho nhỏ khác cũng đụng phải trong lòng Ôn Nhu, mang theo nức nở: “Du Du cũng muốn mẫu thân ôm ôm!”



Ôn Nhu cười, nước mắt khóe mắt nàng chảy xuống.



Lãnh Triệt từ phía sau nàng, ôm nàng cùng hai tiểu gia hỏa, ôm toàn bộ sinh mệnh của hắn.



Hoàn Toàn Bộ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang