Hách Kính Nghiêu mỉm cười, cổ tay hơi nghiêng, ly cocktail đổ lên quần Hoắc Diễn Huy, lập tức ở vị trí nào đó không được trong sáng bị ướt một mảng.
Hoắc Diễn Huy cảm giác đùi mình mát lạnh, nhảy dựng lên kêu gào: Hách Kính Nghiêu, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!
Nói xong, anh ta nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để sửa sang lại.
Vân Thâm Hàn không biết phải làm sao đỡ lấy trán, anh ta nhìn Hoắc Diễn Chiêu: Anh không can ngăn sao?
Cậu nói xem nên cản ai? Mặt Hoắc Diễn Chiêu không biểu cảm nhìn anh ta một cái, Một người không thể đụng vào, một người quản cũng vô dụng.
Vân Thâm Hàn suy nghĩ, cũng thấy đúng. Hách Kính Nghiêu là người có tác phong người không đụng ta ta không phạm người, nhưng một khi chọc phải anh, chắc chắn sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Về phần Hoắc Diễn Huy, cái miệng ăn hại cũng không phải là ngày một ngày hai, mỗi lần đều bị Hách Kính Nghiêu sửa vô cùng thảm, đáng tiếc cho tới bây giờ anh ta vẫn không nhớ lâu được.
Lúc này, điện thoại Vân Thâm Hàn vang lên, anh ta bắt máy, Alo một tiếng, không biết đối phương nói gì đó, lập tức mặt anh ta lộ vẻ vui mừng.
Được, bảo cô ấy đến đây ngay!
Vân Thâm Hàn cúp điện thoại, nói với Hách Kính Nghiêu: Người pha rượu mà tôi hoan nghênh nhất đã trở lại, cậu có hứng thú không?
Hách Kính Nghiêu lười biếng liếc mắt nhìn anh ta.
Là một người phụ nữ. Vân Thâm Hàn bổ sung, Nhưng mà căn phòng này khá lớn, cô ấy đứng pha rượu ở phía bên kia...cũng không làm ảnh hưởng đến cậu.
Hách Kính Nghiêu suy nghĩ, gật đầu đồng ý: Không sao, để cô ấy đến đây đi.
Nếu có cảm giác không đúng, anh tránh đi là được. Bình thường khi tụ họp, các anh em cực kì nhân nhượng anh, cho nên Hách Kính Nghiêu cũng không muốn bởi vì mình mà khiến bọn họ mất hứng.
Đột nhiên Hoắc Diễn Chiêu cười như không cười, nói: Mỗi lần tôi ra ngoài đi chơi với Kính Nghiêu, Tuyết Phi thấy rất yên tâm. Ngay cả khi tôi đi ra ngoài với Thâm Hàn cô ấy cũng chưa yên tâm đến như vậy.
Vân Thâm Hàn nghĩ nói: Tôi không thể cam đoan với em ấy rằng không có một người phụ nữ nào xuất hiện trong phạm vi ba mét. Để mà so sánh, thật sự đi cùng Kính Nghiêu, em ấy sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Hách Kính Nghiêu tức giận nhìn bọn họ. Mấy người này một ngày không trêu ghẹo anh thì sẽ không cảm thấy thoải mái.
Anh chợt nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tô Chỉ Hề, nhớ tới bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô, những tiếng ngâm nga dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ mới nghĩ như vậy, anh cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thì ra sau khi có quan hệ với một người phụ nữ, thật sự người đàn ông sẽ bắt đầu nhớ nhung.
Nhưng phải làm sao để cô cam tâm tình nguyện gả cho anh?
Hách Kính Nghiêu tin tưởng nếu anh cầu xin sự giúp đỡ từ những người bạn này, bọn họ nhất định sẽ quan tâm hỏi han rất nhiệt tình, nhưng muốn tìm ra một chủ ý đáng để tin tưởng thì không.
Đời này xem ra anh chỉ có thể đụng vào một người phụ nữ duy nhất, không thể để người khác phá hỏng được.
Hách Kính Nghiêu cầm ly thủy tinh, mải mê suy nghĩ. Đột nhiên, mắt của anh liếc thấy một hình ảnh quen thuộc.
Bóng dáng của cô gái này, cô khoác áo jacket, bên trong mặc áo hở rốn cùng với chiếc váy làm bằng da ngắn, lộ ra cái eo thon gọn và bắp đùi trắng nõn, nhìn rất gợi cảm và quyến rũ.
Cô đi vào phòng, dưới sự chỉ dẫn của quản lý quán bar, cô đứng ở một phòng khác đằng sau quầy bar, cô bắt đầu bày ra các loại rượu và ly thủy tinh, động tác cực kỳ thông thạo.
Xem ra dưới ngọn đèn mở ảo khuôn mặt xinh đẹp này lại càng hấp dẫn hơn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh người.
Cô không nhìn xem trong phòng có bao nhiêu người, cứ tự nhiên bắt đầu pha rượu, cổ tay bay lượn, một ly cocktail trong suốt được tạo ra, động tác vừa trôi chảy vừa đẹp mắt.
Nhất thời trong lúc đó, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng va chạm của ly thủy tinh và tiếng nước ào ào.
Hách Kính Nghiêu cầm ly cocktail trong tay nhưng không uống một ngụm nào, ánh mắt của anh luôn đặt ở trên người cô, lóe lên ý nghĩ nhất định phải có được.