• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19




27/01/2021



Edit: Nhật Nhật



...



Đêm đó hotsearch số một trêи Weibo chính là #Diêu_Vi_Nguyệt_ Xinh_Đẹp_Tuyệt_Mỹ#, chỉ cần ấn vào hotsearch sẽ lập tức thấy chín chín tám mốt bức ảnh của Diêu Vi Nguyệt, tất cả đều là ảnh chụp ở buổi công chiếu ra mắt phim mới.



Trong hình, Diêu Vi Nguyệt mặc một thân lễ phục đỏ đen, phô bày vóc người cực đẹp của mình, đặc biệt là vòng eo bé xíu, mềm mại, uyển chuyển. Phía sau lễ phục được đính thêm một tà váy dài màu trà sẫm, càng làm tôn lên màu sắc vốn có của chiếc váy, khiến bộ váy theo phong cách dân tộc này trông càng có nét quyến rũ cổ điển, quan trọng nhất là nó làm vẻ đẹp của Diêu Vi Nguyệt càng có nét truyền thống, phối hợp với khuôn mặt tuyệt sắc của cô, quả thực là đủ bùng nổ.



[Atcr*, đây là bộ lễ phục thần tiên gì thế này, quá đẹp rồi!]



*A tôi chết rồi



[Không ngờ lễ phục truyền thống lại hợp với Diêu Vi Nguyệt như vậy, yêu quá đi mất.]



[Đây là lần đầu tiên tôi không để ý đến khuôn mặt của chị Diêu nhà chúng ta mà lại chú ý đến trang phục nhiều hơn đó.]



[Thật sự nhìn rất đẹp, chị Diêu cưới em đi!]



[Thím phía trêи này, mời thím tới tham dự đám cưới của Omega xinh đẹp tuyệt trần là chị Diêu với tôi nhé.]



[Tôi có một bãi nước tiểu tự mình sản xuất đây, mời hai thím phía trêи miễn phí soi.]



Túng Phồn nhìn bảng hotsearch cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Một là nữ minh tinh như Diêu Vi Nguyệt một khi tham dự sự kiện nhất định tám chính phần mười là sẽ có hotsearch do đoàn đội tự mua, hai là bộ lễ phục kia tuy có hơi chắp vá nhưng thực sự là rất đẹp.



Để che khuất vết cắt phía sau lưng váy, Túng Phồn cắt bỏ phần cổ của chiếc áo choàng kia đi, sau đó dùng cúc bấm ghim lại, cố định từ phần vai đến hết cánh tay, chỗ phần váy bị cắt xẻ cũng chỉ đơn giản đính lại, không yêu cầu đường chỉ phải đẹp thế nào cả. Như vậy cho dù có bị gió thổi phần đuôi áo choàng cũng không bị lật lên, lộ ra vết chỉ khâu vá đằng sau, còn không để ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.



Nói tới thì cũng là do cậu số may, tìm được cái áo choàng phù hợp, bản thân bộ lễ phúc nguyên bản cũng không có đuôi, nếu không phương pháp này sẽ làm bộ váy có vẻ quá rườm rà. Mà chất liệu của chiếc áo choàng cũng rất tốt, không nổi bật hơn váy, trông cũng không cồng kềnh, giống như bản thân bộ lễ phục vốn nên như vậy. Có lẽ chắc chỉ có nhà thiết kế ban đầu là sẽ kinh ngạc tại sao cái lễ phục của mình lại biến thành như vậy, nhưng mà cái này cũng không quan trọng.



Thông qua lần chỉnh sửa đồ này, trong đầu Túng Phồn cũng sinh ra rất nhiều linh cảm thiết kế lễ phục mới. Này không được, cậu phải về nhà tắm nhanh một cái, rồi ngồi vào bàn bắt đầu vẽ lại nhưng ý tưởng trong đầu, chỉ sợ chậm một giây thôi là linh cảm này sẽ biến mất. Vì thế Túng Phồn từ chối lời mời đi ăn của Phí Hành Phong, tự mình bắt xe chạy vội về, nghĩ đến việc phải từ chối một bữa thịnh soạn, xong về nhà lại còn phải tự gọi đồ ăn ngoài là cậu đã thấy hơi hơi đau lòng cho ví tiền của mình rồi.



Mà nói đi thì phải nói lại, Phí Hành Phong ngồi ở đó đảm đương thuốc trấn định cho cậu những gần hai tiếng cũng không dễ dàng gì, cũng nên cho người ta được về sớm nghỉ ngơi một chút. Bây giờ nghĩ lại, bộ dáng Phí Hành Phong nghiêm túc ngồi ở đó cũng thật là đáng yêu, anh ta như là sợ quấy rầy đến cậu, cả quãng thời gian dài như vậy mà đúng là một câu cũng không nói.



Lướt một loạt hotsearch, vừa xem vừa ăn MalatTang mới gọi về, Túng Phồn lại cảm thấy trêи người đang tỏa nhiệt, không biết là bị làm sao. Lần trước cảm thấy như thế này xong, mấy hôm sau cậu cũng không thấy có chỗ nào không khỏe, cho nên Túng Phồn cũng không bận tâm lắm, chỉ nghĩ do hôm nay quá mệt mỏi, tốt xấu gì cậu cũng được tính là một nửa omega, theo thiết lập trong sách thì có hơi yếu ớt một chút cũng là chuyện bình thường.



Lúc tối muộn, Túng Phồn nhận được điện thoại của Lý Thiên lang, nói là thay mặt Diêu Vi Nguyệt gửi lời cảm ơn đến cậu.



"Không có gì đâu, chỉ là trùng hợp tìm được trang phục thích hợp phối cùng thôi." Túng Phồn cũng không cảm thấy cái này có gì đáng để kể công, cả hai món đồ đều không phải do tự cậu thiết kế, chỉ là bỏ chút thời gian ra sửa chữa lại mà thôi.



Bởi vì Túng Phồn giúp xử lý chuyện phát sinh lúc đi chụp tạo hình cho Tống Hưởng, lại thêm lần trước cậu sửa lại cái áo len của Phí Hành Phong, cho nên Lý Thiên Lang có ấn tượng rất tốt đối với cậu, cảm thấy phòng làm việc của bọn họ rất cần có một nhân tài như vậy, chỉ là không biết sếp nghĩ thế nào, anh ta về phải kiếm thời gian dò hỏi thử xem sao.



Lý Thiên Lang: "Ý của chị Diêu chính là muốn gửi phí tạo hình cho cậu, nhờ tôi tới hỏi số tài khoản ngân hàng, lần này may mà có cậu."



Chuyện Túng Phồn nghèo không phải là giả, nhưng mà cậu cũng là người có nguyên tắc, nếu đã nói với Phí Hành Phong không cần trả phí, coi như anh ta nợ cậu một lần, vậy thì cũng không có lý do gì mà thu nhiều hơn một khoản.



"Không cần đâu." Túng Phồn ngồi dưới ánh đàn vàng ấm áp, quay quay chiếc bút trong tay, "Em đã nói với sếp Phí của anh rồi, không thu tiền."



Lý Thiên Lang nghe thế thì cũng không nhiều lời nữa, anh ta chỉ là người giúp truyền lời mà thôi: "Vậy tôi nói lại với chị Diêu một tiếng."



"Vâng, anh vất vả rồi." Hơi nóng trong ly nước màu tím bay lên thành một làn sương trắng, dưới ánh đèn vàng làm cho buổi tối mùa thu này thêm chút ấm áp.



Lý Thiên Lang cười nói: "Hi vọng sau này lại có cơ hội hợp tác với cậu." Lần này là anh ta tự nói cho mình.



Làm nghề này, cho dù Túng Phồn không làm việc trong studio của bọn họ thì nếu muốn hợp tác cũng không phải không có cơ hội, anh ta rất thưởng thức trình độ cùng thái độ làm người của Túng Phồn, đối với anh ta mà nói, đây là một mối giao thiệp rất ổn. Dù sao chỉ cần có Tống Hưởng ở đó thì cũng không lo lắng đến chuyện mất liên lạc với Túng Phồn.



Cúp điện thoại xong, Túng Phồn ngẫm lại một chút những ngày mình trải qua từ sau khi xuyên sách tới giờ, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình xứng đáng với hai chữ —— Trâu bò! Mang theo suy nghĩ đắc ý đó, Túng Phồn cũng quên đi cảm khác khó chịu trêи người, vẽ nốt bức thiết kế còn dang dở ban nãy xong thấy cũng không còn sớm nữa, cậu đi đánh răng rồi lập tức ngã lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.



Mà ở một nơi khác trong thành phố, Phí Hành Phong lại cảm thấy có hơi khó ngủ, hắn cầm ly rượu ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài.



Nói là ngắm cảnh đêm, nhưng trong đầu lại không có hình ảnh nào dính dáng gì đến khung cảnh bên ngoài. Ngồi với Túng Phồn gần hai tiếng, hắn phát hiện, Túng Phồn thực sự không hề bị tin tức tố của hắn ảnh hưởng, thậm chí so với những nhân viên beta trong phòng làm việc của hắn còn bình tĩnh hơn. Phí Hành Phong không biết có phải do thể chất nửa A nửa O của Túng Phồn hay không, nhưng hắn chắc chắn khi ở cùng cậu, hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, cho dù suốt thời gian đó không ai nói với nhau câu nào, Túng Phồn còn phớt lờ, không thèm nhìn đến hắn.



Không biết có phải do bản thân ảo tưởng hay không, hay là vì có thêm lớp filter người hợp tác, Phí Hành Phong cảm thấy Túng Phồn dễ nhìn hơn trước kia nhiều. Hắn làm trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có trai xinh gái đẹp nào mà chưa từng thấy? Nhưng chính là hắn thực sự cảm thấy Túng Phồn rất vừa mắt mình, rõ ràng trước đây không phải như thế.



Nghĩ tới đó, hắn lại không khỏi nhớ đến chuyện ngày hôm nay Túng phồn nói với mình, hôn ước giữa cậu và Liêu Bảo Song đã bị hủy bỏ, cụ thể thế nào hắn không hỏi, nhưng xem ý tứ của Túng Phồn, còn có cái con riêng giữa chừng nhảy ra, thực khó mà nói tình huống thực tế là thế nào, sau này lại tìm người hỏi thăm một chút, tốt xấu gì bọn họ bây giờ cũng đang là quan hệ đối tác, còn có mẹ nhắc nhở, hắn quan tâm đến Túng phồn hơn một chút cũng không phải là không thể.



Tối đó Phí Hành Phong lại ngủ một giấc vô cùng an ổn, mà trong căn phòng nhỏ của mình, Túng Phồn thì mộng mị cả một đêm. Tới khi cậu mở mắt ra, trêи qυầи ɭót lại là một mảnh ấm ướt, dấp dính.



Lần này Túng Phồn bình tĩnh hơn hẳn làn trước, cậu chỉ lật chăn ra nằm thở hổn hển trêи giường, trong lòng tự hỏi bản thân vô số lần —— Rốt cuộc cậu khao khát đến mức nào vậy trời?



Sảng kɧօáϊ trong mộng với sảng kɧօáϊ ở hiện thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Túng Phồn cảm thấy vẻ mặt hôm nay cậu vác đi làm chính là là cái bản mặt cực kỳ bất mãn, chỉ có điều là người khác không nhìn ra thôi.



Tiệm may Chân Mỹ Lệ đã mở cửa, Túng Phồn đi vào, nói: "Dì Chân, chào buổi sáng."



"Chào buổi sáng." Dì Chân đang pha trà trong phòng nước đáp lời, "Có người tới tìm cháu, đang chờ trong phòng kìa."



"Ây da." Sáng sớm đã có công tác tìm tới, Túng Phồn vui vẻ trong lòng vội đi vào phòng làm việc của mình, nhưng mà vừa đi vào nụ cười trêи mặt đã biến mất không còn dấu vết —— Con mẹ nó, đã khó chịu thì chớ lại còn gặp phải thằng ngu, có thể nói lý được không?



Người tới không phải ai khác mà chính là đứa con ngoài giá thú của Túng Sĩ Lương, tên em trai nhặt được của Túng Phồn, thành viên chuyên cắm sừng tuổi trẻ tài cao của nhà họ Túng — Túng Lãng.



Túng Lãng là alpha, thân hình cao lớn, vóc dáng cũng giữ gìn rất tốt, trêи người không có mỡ thừa, mặt mũi cũng góc cạnh rõ ràng, nhưng mà mũi nhỏ mắt nhỏ, không giống Túng Phồn chút nào, vừa nhìn đã biết là người hay gây chuyện.



Túng Phồn nhớ trong tiểu thuyết có nói tên Túng Lãng này chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, sau đó vì Túng Sĩ Lương muốn giúp "con trai cưng" gia nhập vòng giao tiếp của giới mà tìm một trường đại học trong nước mua cho cậu ta cái bằng thạc sĩ, như vậy nhìn qua thì cũng coi như cùng đẳng cấp với các vị tiểu thư công tử trong giới. Tất nhiên, cái chuyện này đều là ở phía sau, còn cụ thể Túng Lãng hòa nhập được thế nào thì Túng Phồn cũng không rõ lắm.



Căn phòng vốn đã chật chội, bây giờ thêm Túng Lãn vào lại càng thấy chật hơn, hoặc là nói đúng ra là Túng Phồn thấy Túng Lãng chướng mắt, cho nên tên này có đứng ở chỗ nào cũng là "Túng dư thừa".



Túng Phồn tự nhiên là không có sắc mặt tốt cho đối phương xem, chuyện ra ngoài lang chạ trong khi đã kết hôn thì người đáng bị phỉ nhổ nhất chính là Túng Sĩ Lương cùng con giáp thứ mười ba kia, kiểu con riêng không thể tự lựa chọn ba mẹ cho mình như Túng Lãng vốn rất vô tội. Nhưng mà tên này lại tích cực thông đồng với Liêu Bảo Song như vậy, nếu nói cậu ta không có tội tình gì, không phải có lòng dạ tính toàn, thì quá là ngây thơ rồi.



Túng Lãng không chút nào che giấu được vẻ chán ghét trêи mặt mình, giọng điệu nói chuyện trào phúng như kẻ thắng cuộc, nói: "Đường đường là cậu cả nhà họ Túng vậy mà phải lưu lạc đến nơi nhỏ bé này làm công, nói ra ai mà dám tin chứ."



Túng Phồn đặt túi vải đựng dụng cụ của mình lên bàn, cũng không thèm khách khí với đối phương: "Vậy cậu về nói ra ngoài đi, tiện thể nói cho người khác biết luôn tôi tại sao phải đi làm công."



"Mày cho là tao không dám à?" Trêи mặt Túng Lãng lộ ra vẻ hung ác, tựa hồ muốn dùng thân phận alpha để áp chế Túng Phồn.



Túng Phồn hoàn toàn không cảm nhận được một chút áp lực nào, cười chế nhạo: "Cậu có dám hay không, tự trong lòng mình không biết sao? Nói lời đe dọa thì được, chứ vẫn phải xem sắc mặt chỗ dựa của mình thế nào."



Nhà họ Túng dám tuyên bố chuyện cậu phân hóa dị dạng ra bên ngoài sao? Chắc chắn là không thể, chuyện này đối với cái nhà kia là một chuyện rất đáng mất mặt. Muốn gọi Túng Phồn về kết hôn theo sự sắp xếp của gia tộc, có lẽ cũng là âm thầm liên hệ với một nhà nào đó có quan hệ lợi ích, lặng lẽ làm thủ tục kết hôn là xong, chỉ cần nhà họ có lợi là được



Mặt Túng Lãng tái xanh: "Dù thế nào, thì mày cũng không còn là cậu cả nhà họ Túng như trước đây, đừng có tự dát vàng lên mặt nữa. Nói thật, mày lưu lạc đến nước này rồi, tao cũng lười không muốn so đo với mày."



"Cậu mới về nhà được mấy này thì cảm thấy mình đã đứng trêи tất cả rồi đấy à? Sao không nhớ đến cái chuyên ngành đại học nực cười mà mình học trước đi." Túng Phồn cũng không sợ tên này động tay động chân với cậu ở đây, dù sao nếu nói về nhân duyên của cậu ở trong tiểu khu này, không dám nói là hô một tiếng người người đáp lời nhưng chí ít nếu có người tới gây sự trong tiệm Chân Mỹ Lệ thì nhất định hàng xóm xung quanh sẽ không đứng yên không giúp. Với cả, Túng Lãng tự tới đây một mình, phỏng chừng Túng Sĩ Lương còn không biết cậu ở đây đâu, bằng không loại ba muốn gả cậu đi đổi lợi ích như vậy đã sớm tìm tới tận cửa rồi, "Mà cũng đúng thôi, chuyện cướp chị dâu của mình quả đúng là trêи cơ người khác nhiều lắm, ai mà dám so cái này với cậu chứ."



Lúc này, Túng Lãng không những không giận mà còn bật cười: "Ha ha, vậy thì sao? Mày bây giờ đã là thằng bỏ đi rồi, tao chỉ lấy lại những gì đáng lẽ thuốc về tao mà thôi." Rất ra dáng cây ngay không sợ chết đứng.



Túng Phồn lắc đầu: "Nố nồ nồ, cậu cùng lắm chỉ có thể coi là tu hú chiếm tổ chim khách thôi. Cái từ "Lấy lại" này còn chưa đến lượt cậu dùng đâu."



"Mày cho là mày vẫn còn là cậu Túng độc nhất vô nhì đấy à? Tao nói cho mày biết, không lâu nữa ba sẽ chính thức cưới mẹ của tao về, lúc đó ai là tu hú, ai là chim khách còn chưa chắc."



Túng Phồn cũng bật cười, tên em trai nhặt được này của cậu sao mà ngây thơ: "Trông dáng vẻ cậu không ra sao nhưng mà suy nghĩ cũng thú vị lắm chứ. Tôi đánh cược, Túng Sĩ Lương không bao giờ lấy một con giáp thứ mười ba về nhà đâu."



Trong hôn nhân AO, chỉ riêng chuyện đi lăng nhăng bên ngoài thôi cũng đã đủ để bị người khác chỉ trích cả đời, im mồm lặng lẽ đón con riêng về nhà thì người khác có lẽ còn lưu lại cho mi một chút mặt mũi, cùng lắm thì đứa nhỏ là vô tôi, đón về thì đón về thôi. Nhưng mà nếu mi cưới Tuesday kia về nhà, thì có khác nào tát một cái vào mặt của tất cả Omga, phải biết, trong thương trường omega tự tay quản lý gia nghiệp không phải là không có, omega có tiếng nói trong giới lại càng không phải số ít, Túng Sĩ Lương nghênh ngang lấy một Tuesday về nhà chính là xem thường quan hệ chung thủy giữa AO, thậm chí là trào phúng kiểu quan hệ này. Đừng nói omega ngứa mắt mà những alpha hết lòng yêu thương che chở omega nhà mình cũng sẽ thấy không thể nuốt nổi.



Nhà họ Túng muốn giữ thể diện, đương nhiên mặt ngoài sẽ giả bộ tử tế, tình huống bản lĩnh thì không có nhưng lòng tham lại có thừa như nhà họ Túng bây giờ lại càng cần giữ mặt mũi bản thân, không thể đắc tội với bắt cứ gia tộc nào có cơ hội hợp tác trong tương lai. Cho nên căn bản không có khả năng Túng Sĩ Lương sẽ lấy một con giáp thứ mười ba về nhà, đây chỉ là loại ảo tưởng sức mạnh của Túng Lãng và mẹ cậu ta mà thôi.



Túng Lãng chỉ cảm thấy Túng Phồn đang ghen tị với mình, bèn cả giận nói: "Vậy mày cứ chờ xem! Chờ mẹ tao vào cửa rồi, tao sẽ làm cho mày ngay cả nhà cũng không về được!"



Túng Phồn cười ha hả: "Cậu trước tiên động động cái óc chó của cậu mà suy nghĩ trước đi đã, là tôi chủ động rời khỏi nhà họ Túng, làm sao có khả năng muốn quay về nữa chứ?"



Mùi thuốc súng dần dần lan tỏa trong căn phòng nhỏ, giống như bây giờ chỉ cần một đốm lửa nhỏ nhen lên thôi là căn phòng sẽ nổ tan tành, nổ tưng bừng như pháo hoa vậy.



Túng Lãng cảm thấy vẻ mặt thản nhiên của Túng Phồn tất cả chỉ là đang giả vờ, trong lòng không chừng đang đố kị với cậu ta đến phát rồ: "Bây giờ mày cứ nói cho sướиɠ miệng đi. Không muốn quay về nhà họ Túng? Sao không nhìn lại xem mấy đồng lương còm cõi bây giờ của mày có đủ để mua một bộ quần áo tử tế cho mình không? Sớm muộn gì mày cũng sẽ quỳ lạy xin được quay về thôi!"



Cậu sai rồi... vĩnh viễn không thể nào nói lý với một tên đã ngu lại còn tự phụ ta là bố thiên hạ mẹ thiên nhiên được: "Một đứa con ngoài giá thú còn chưa từng tự kiếm được lấy một tệ, da mặt phải dày đến thế nào mới thấy chuyện mình xài tiền trong nhà là cao quý hơn người khác chứ?"



Lời này dường như đã chọc trúng vào chỗ đau của Túng Lãng, cậu ta vung quyền, đấm về phía Túng Phồn.



Túng Phồn còn chưa kịp phản ứng đã nghe "Bang" một tiếng, cánh tay đang vung nắm đấm của Túng Lãng đổi sang che chắn cho đầu cậu ta.



Sau đó cậu nghe tiếng dì Chân tức giận nói: "Con mẹ nó, một thằng con riêng lại dám đến địa bàn của bà đây giở trò ngang ngược à? Cút xéo ngay cho bà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK