dit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dẫn theo Trình Mộ đuổi tới khách sạn, thời gian cũng chưa muộn lắm, trưởng bối hai bên thấy hai người xuất hiện, nỗi lòng lo lắng rơi xuống.
May mà không đào hôn.
Đám người: "..." Chẳng lẽ không phải là đào hôn bị tân nương bắt về sao?
Đáy lòng mọi người thấy sai sai, hôn lễ náo nhiệt tiến hành.
Chờ hôn lễ kết thúc, Trình Mộ cũng mệt đến ngất ngư, trên đường trở về, than thở phàn nàn với Sơ Tranh: "Kết hôn sao mà mệt thế chứ, còn mệt hơn cả anh tăng ca."
"Đêm nay tăng ca không?" Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu.
Trình Mộ nghi hoặc: "Tăng ca gì?" Hôm nay là ngày kết hôn tại sao phải tăng ca.
Một phút sau, Trình Mộ kịp phản ứng Sơ Tranh nói gì, trên mặt lộ ra mấy phần mất tự nhiên: "Bảo Bảo, em có thể đừng nghiêm túc như vậy mà nói ra loại chuyện này được không?"
"Em nói cái gì rồi?" Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ tằng hắng một cái, tiến đến bên tai Sơ Tranh, thấp giọng nói một câu, sau đó lùi về bên kia, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đêm còn rất dài, đường còn rất xa.
-
Khúc Ngạn được đưa đến bệnh viện, bị thương rất nặng, nghe nói phải cưa chân.
Sơ Tranh tuyệt không cảm thấy có lỗi, trong kịch bản, cậu ta làm thẻ người tốt nhảy lầu, không phải cũng làm cho thẻ người tốt không thể đi lại nữa sao.
Cho nên đây là trừng phạt đúng tội.
Lần này không cần cha Trình ra tay, Sơ Tranh rất nhanh liền nghĩ cách để Khúc Ngạn không còn cách nào xuất hiện trước mặt Trình Mộ nữa.
-
Sau khi cưới, Sơ Tranh dần dần xoát được độ nổi tiếng đến 80%, nhưng cách 100% vẫn còn không ít.
Những bộ sưu tập Sơ Tranh đẩy ra kia, lần nào cũng sẽ tạo nên oanh động không nhỏ.
Ở trong đó không khỏi có người muốn đào chuyện cô đạo nhái, nhưng đáng tiếc bất kể đào thế nào, thì cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ đạo nhái gì.
Đây đều là bản gốc.
"Úc tổng, công trạng quý này của chúng ta không tệ..."
Đới Mật đang nói với Sơ Tranh, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng họp đều giảm xuống không ít.
Còi báo động trong đầu Đới Mật kêu vang, lại làm sao lại làm sao!!!
Sơ Tranh chậm rãi lên tiếng: "Đới Mật, anh cảm thấy chúng ta mở một cuộc thi thì thế nào?"
Đới Mật: "Hả?"
Sơ Tranh giải quyết dứt khoát: "Quyết định như vậy đi."
Đới Mật: "..." Quyết định cái gì? Quyết định cái gì hả?
Đới Mật đội lấy nghi vấn "Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì" rời khỏi phòng họp.
Mỗi lần Đới Mật đi từ phòng họp ra đều là trạng thái hoài nghi nhân sinh, mọi người đều quen thuộc, dồn dập đi vòng qua Đới Mật.
Sơ Tranh muốn mở một cuộc thi, còn muốn mở thật lớn, thật mạnh, xông ra quốc tế, trở thành một cuộc thi mang tầm quốc tế.
Đầu Đới Mật cũng sắp trọc đến nơi rồi, cái này tiêu hết bao nhiêu tiền chứ!
Sơ Tranh sợ chính là không tốn tiền.
Phần thưởng xa hoa, chỉ cần tham gia đều có thưởng, lọt vào chung kết còn có phần thưởng cao cấp hơn đại khí hơn.
Cũng may Sơ Tranh không tiêu tiền của công ty, chuyện này khiến Đới Mật thở phào, bằng không thì anh ta chỉ có thể xách đầu đi bàn giao với lão tổng khác.
Như vậy vấn đề tới ——
"Úc tổng, tên cuộc thi này của chúng ta là gì?"
"Twilight."
"Hoàng hôn?"
Sơ Tranh gật đầu: "Chủ đề thứ nhất liền lấy "Hoàng hôn" mà làm đi."
Đới Mật: "..." Còn có thể như thế à?
Được thôi, người ta có tiền, muốn phá như thế cũng không có cách nào, kẻ có tiền định đoạt.
Đới Mật khua chiêng gõ trống bắt đầu lo liệu cuộc thi, đầu tiên là quảng cáo, làm cho tất cả mọi người trông thấy có một cuộc thi như thế.
Sơ Tranh cho phí tuyên truyền dư dả, Đới Mật cũng không keo kiệt, cho nên quảng cáo nện đến hung ác, tác phẩm dự thi chất đống như hoa tuyết.
Sơ Tranh ban thưởng quá phong phú, ba hạng đầu trực tiếp được đầu tư sáng lập nhãn hiệu của riêng mình, còn có giải thưởng lớn cả chục triệu.
Cho nên rất nhiều nhà thiết kế có danh tiếng cũng đều tham gia thi đấu.
Sơ Tranh tổ chức ra cuộc thi đấu này, sau khi đập một khoản tiền, liền vung tay làm chưởng quỹ, người cuối cùng loay hoay xoay quanh chỉ có Đới Mật.
Đới Mật sờ sờ số tóc không nhiều của mình, lại nhìn số dư trong ngân hàng của mình, hơi được an ủi một chút.
-
Trình Mộ không hỏi Sơ Tranh đang làm gì, cho nên hắn cũng không rõ ràng khoảng thời gian này Sơ Tranh đang làm gì.
Tận đến khi hắn trông thấy tin tức về cuộc thi kia trên Weibo.
Tuyên truyền của cuộc thi vốn đã rất rộng khắp, độ lộ ra ánh sáng quá cao, rất nhiều người đều biết.
Bây giờ danh sách tham gia đã có, cho nên trực tiếp leo lên hot search.
Mà bên tổ chức còn vì những tác phẩm dự thi này, mà trực tiếp quay thành phim ngắn, tràng cảnh quay chụp còn là nơi rất có tính đại biểu ở các quốc gia, ngay cả người mẫu được mời cũng là người mẫu.
Cái này cần bao nhiêu tài chính chứ?
Có cuộc thi nào có thể tổ chức đến tài đại khí thô như thế?
[ Đây là cuộc thi thiết kế sao? Tôi không nhìn lầm chứ? ]
[ Tôi cũng là lần đầu tiên thấy một cuộc thi như vậy. ]
[ Thật sự sẽ không phá sản sao? ]
[ Phá sản hay không phá sản thì tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu như thật sự lấy được top 10, thì chính là trực tiếp trở thành người thắng trong cuộc đời này rồi. ]
[ Làm như vậy cũng không nên chết yểu nửa đường nha. ]
[ Tôi thấy có rất nhiều đại lão dự thi đó! ]
[ Giải thưởng phong phú như thế, là tôi tôi cũng dự thi, hơn nữa cường độ tuyên truyền của nó thật sự rất lớn, bây giờ có ai mà không biết có một cuộc thi như thế đâu. Thế này gián tiếp nâng cao độ nổi tiếng của nhà thiết kế rồi. ]
Có một số nhà thiết kế tự kiềm chế thân phận, không dự thi, bây giờ có lẽ đều rất hối hận, bọn họ cũng không nghĩ đến cuộc thi này sẽ có độ lộ ra ánh sáng lớn như vậy.
Cho dù cuộc thi này thật sự chết yểu, thì bây giờ nhóm nhà thiết kế từng được quay trong đoạn phim ngắn kia cũng đã kiếm lời được rồi.
Trình Mộ biết cuộc thi đấu này là do Sơ Tranh tổ chức, lúc trước hắn từng nhìn thấy một chút tư liệu trong nhà.
Nhưng hắn không đi tìm hiểu kỹ.
Cho tới bây giờ Trình Mộ mới phát hiện chủ đề của cuộc thi này.
Hắn tìm tới trang web ấn vào.
Thứ nhảy ra trước hết chính là một trái tim, Trình Mộ điểm một cái, trái tim kia tán thành điểm sáng, cuối cùng lại chậm rãi hội tụ thành một câu.
—— Hoàng hôn tôi chờ đợi, là bạn sao?
Trình Mộ nhìn câu nói kia biến mất, toàn bộ trang web hiện lên trước mặt hắn.
Răng rắc ——
Trình Mộ nhìn ra bên ngoài một chút, khép máy tính lại, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Sơ Tranh từ bên ngoài tiến vào, đối đầu với ánh mắt Trình Mộ, kêu một tiếng: "Trình Mộ."
Trình Mộ tới gần Sơ Tranh, giơ tay chống vào cửa sau lưng Sơ Tranh, giam giữ người giữa cửa và lồng ngực mình: "Anh là hoàng hôn của em sao?"
(*Từ Mộ (暮) trong tên Trình Mộ có nghĩa là hoàng hôn.)
Phía sau lưng Sơ Tranh bị ép chống vào cửa, cô hơi ngước mắt, hàng mi dài xốc lên, lộ ra cặp mắt thanh lãnh xinh đẹp kia.
Đáp lại Trình Mộ chính là một nụ hôn.
Hai người dây dưa một hồi, Trình Mộ buông Sơ Tranh ra vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
"Sao anh không đi làm?"
Thẻ người tốt rất ít khi ở nhà sớm thế này.
"Hôm nay nghỉ ngơi." Trình Mộ nói: "Thế nào, Bảo Bảo trông thấy anh không vui sao? Nhưng anh vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian đấy."
Sơ Tranh không đáp, tựa bên mép bàn, bưng một ly nước uống.
Trình Mộ liếc mắt qua nhìn thấy dáng vẻ uống nước của cô gái, cô hơi ngửa mặt lên, lộ ra đường cong cần cổ duyên dáng.
Trình Mộ bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô: "Bảo Bảo, cho anh uống một ngụm."
"Chính anh không có tay?"
"Không có."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cầm cái ly chuẩn bị rót nước cho hắn, Trình Mộ lại không muốn: "Chính là cái ly em uống cơ."
"..." Anh có bệnh?
"Bảo Bảo uống qua tương đối ngọt."
Sơ Tranh nhìn cái ly trong tay mình, lại nhìn Trình Mộ, cuối cùng ngửa đầu uống hết nước trong ly.
*
Trở lên đơn thuần là nói mò, không có bất kỳ căn cứ gì, vì hiệu quả kịch bản, xin chớ thay vào hiện thực.