Nguỵ Văn Trạch không đến để mua bánh bao, anh ta muốn nhân cơ hội thăm vợ cũ.
Ly hôn rồi, khó mà làm bạn. Cuộc sống của Giản Vân bất ngờ thay đổi, Nguỵ Văn Trạch cũng chẳng thuận buồm xuôi gió. Anh ta tự nhận bản thân mình không phải người tuyệt tình, thường xuyên nhớ đến Giản Vân, nhưng vợ cũ anh lại không hề cảm kích.
Nguỵ Văn Trạch nói: "Hôm nay tôi đến tập đoàn Hằng Hạ, bàn chuyện với tổng giám tổ Kỹ thuật của họ."
Anh ta không có nhiều thời gian lắm, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Tôi muốn lấy được thật nhiều mối làm ăn, hợp tác lâu dài với họ."
Trong cái nắng thiêu đốt và tạp âm ầm ĩ, Nguỵ Văn Trạch nghiêng người dựa vào quầy bánh bao, quay đầu nhìn con phố dài này.
Anh ta nhìn thấy đủ loại người, có phong trần mệt mỏi, có vội vội vàng vàng, có học sinh đeo cặp đi học, cũng có người trưởng thành xách túi da.
Nguỵ Văn Trạch hiểu rõ, anh ta chỉ là một người trong những người này.
Ngụy Văn Trạch chạm vào chiếc bật lửa trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía toà nhà Hằng Hạ, nhìn thấy tấm biển tên màu bạc trên đỉnh toà nhà công ty, toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Giản Vân đứng trong tiệm nói: "Tôi chưa từng làm ăn, không hiểu chuyện công ty các anh."
Cô cúi đầu, vài sợi tóc dừng bên tai. Nhìn từ một bên, gương mặt vẫn xinh đẹp như trước.
Nguỵ Văn Trạch không nhìn nữa, quay sang đánh giá Giản Vân, rồi cười như không cười: "Không hiểu thì không hiểu vậy."
Anh ta không hỏi tình hình dạo này của con gái nữa, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Em đợi tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được vị trí thích hợp tại thành phố Bắc Kinh này."
Đây không phải lần đầu tiên Giản Vân nghe câu này. Cô không cho là thật.
Ai cũng từng có thời tuổi trẻ phù phiếm, trong lòng tràn trề nhiệt huyết, tự cho rằng mọi việc đều thuận lợi, phá vỡ rào cản.
Rồi sau đó, phát hiện ra thế giới này chỉ toàn nịnh trên nạt dưới, khom lưng uốn gối, làm nô lệ của bề trên, với người dưới mình thì lạnh lùng và thủ đoạn. Cuộc sống hạnh phúc phần lớn đều như nhau, chỉ khác nhau ở những hoàn cảnh tồi tệ.
Nguỵ Văn Trạch tự biết mình không có bối cảnh, cũng không có nhiều cơ hội, anh ta hy vọng có thể nắm bắt tốt, nhân lúc bây giờ còn trẻ.
Nguỵ Văn Trạch không quan tâm đến bữa trưa, ngồi trong phòng tiếp khách của tập đoàn Hằng Hạ cùng một vài đồng nghiệp. Sau khi chờ gần nửa tiếng, nhân viên quầy lễ tân mới chầm chậm bước đến.
Nhân viên lễ tân dẫn họ đến thang máy, đưa đến tầng 27 của toà nhà.
Trong phòng họp nhỏ ở tầng 27, Tạ Bình Xuyên và các quản lý đã ngồi đó.
Rèm cửa được đóng chặt, nhiệt độ điều hòa vừa phải, trà thơm, ghế da mát mẻ - là một bầu không khí thích hợp để trò chuyện. Giấy bút được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, cung cấp miễn phí cho nhóm người Nguỵ Văn Trạch.
Nhân viên hai bên bắt tay nhau, rồi ngồi vào vị trí của mình.
Tạ Bình Xuyên ngồi ở giữa bàn dài, hiển nhiên đây là sân nhà của anh. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đậm, vẻ ngoài và cách ăn mặc không có gì để bắt bẻ, lời nói cũng vô cùng kín kẽ: "Các bộ phận của chúng tôi vừa họp xong, đúng lúc kịp cuộc họp lúc 3 giờ."
Anh mở laptop ra, ánh mắt dừng lại ở Nguỵ Văn Trạch: "Hôm nay trời rất nóng, làm phiền mọi người đến đây rồi."
Nguỵ Văn Trạch cầm ly giấy, mỉm cười: "Tổng giám đốc Tạ khách khí rồi."
Thư ký của tổng giám đốc Tạ lấy một xấp giấy tờ ra, phát cho mọi người ở đây, trong đó là tình hình hợp tác của họ và kết quả sát hạch nghiệp vụ cuối cùng.
Tạ Bình Xuyên nói: "Những nội dung này đã có trong mail, nếu có gì phản đối, có thể nói cho tôi biết ngay lúc này."
Tạ Bình Xuyên vừa dứt lời, quản lý tổ Kỹ thuật ngồi bên trái anh cúi người thì thầm với anh vài câu, Tạ Bình Xuyên mỉm cười không để ý xung quanh.
Phía bên Nguỵ Văn Trạch không hế biết tính toán của họ.
Quản lý dự án mà Nguỵ Văn Trạch đưa theo nói: "Tổng giám đốc Tạ, dựa theo hợp đồng của chúng ta, hệ thống đánh giá sẽ được hoàn thành bởi bên A...."
Thư ký của tổng giám đốc Tạ nói: "Chúng tôi đánh giá dựa theo hợp đồng."
Nguỵ Văn Trạch cầm tờ giấy đó, cười nói: "Về mặt nâng cấp và bảo trì, công ty chúng tôi muốn làm, chỉ e là năng lực chưa đủ."
Anh ta đứng lên, mở cặp đựng tài liệu, lấy ra bản sao của yêu cầu dự án: "Nhưng yêu cầu do bên A nêu ra, chúng tôi đã dốc hết sức hoàn thành rồi. Cho nên lần này đến, không có mục đích khác, chỉ muốn hỏi tổng giám đốc Tạ..."
Tổng giám đốc Tạ không nói gì. Anh nhìn về phía Nguỵ Văn Trạch, giống như đang chăm chú lắng nghe.
Nguỵ Văn Trạch nhìn thẳng anh, đặt cặp đựng tài liệu trong tay xuống. Anh ta đứng đối diện Tạ Bình Xuyên, ý cười trên miệng càng sâu hơn.
Khác với Tạ Bình Xuyên, Nguỵ Văn Trạch không có xuất thân bài bản. Hay nói một cách thẳng thắn, thật ra anh ta chưa từng học đại học.
Năm anh ta tốt nghiệp cấp 3, tra điểm xong thì không học lại, xách theo chiếc vali nhựa, một mình rời khỏi tỉnh, đi đến thánh địa trong lòng mình – thủ đô Bắc Kinh.
Ngụy Văn Trạch đã chán những nơi non xanh nước biếc rồi. Anh ta muốn thấy nhà cao tầng chọc trời, xe như mắc cửi.
Bắc Kinh chưa bao giờ phụ lòng mong đợi của anh ta. Nơi đây có rất nhiều cơ hội, cũng có rất nhiều nơi hưởng lạc. Trong quán bar là những cô gái xinh đẹp, chỉ đến gần vài bước là đã ngửi thấy mùi nước hoa. Anh ta trò chuyện với họ, nói đủ thứ chuyện trên đời, tiền mang theo nhanh chóng hết sạch, lúc đó anh ta mới nhận ra tìm một công việc còn khó hơn so với tưởng tượng.
Không kỹ thuật, không văn bằng, không quan hệ, càng không có bối cảnh.
Vì anh ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng làm được trò trống gì, khác gì kẻ vô dụng.
Hoàn toàn phụ thuộc vào tiền bố mẹ cho – tuy ít ỏi nhưng lại hữu dụng. Nguỵ Văn Trạch mua bằng giả, trà trộn vào công ty nhỏ học lập trình. Ban đầu, anh ta bắt đầu từ JAVA, lương tháng không đủ để ăn mặc, nhà ở và đi lại. Sau đó anh ta không ngừng học hỏi, liên tục đổi việc, cuối cùng cũng đi đến được bước này.
Nguỵ Văn Trạch không có hứng thú với kỹ thuật, mấy năm trước đã chuyển hướng sang làm quản lý, tích luỹ được một bản lý lịch dài. Cho đến hôm nay, với thâm niên và hiệu suất của mình, anh ta đã trở thành một thành viên chủ chốt của công ty.
Hôm nay anh ta đến tập đoàn Hằng Hạ là để gia hạn hợp đồng với Hằng Hạ. Dựa theo yêu cầu của sếp, tốt nhất là có thể lấy được thật nhiều dự án. Dù sao thì thực lực của Hằng Hạ rất mạnh, là đối tác, họ cũng muốn được chia lợi nhuận.
Nguỵ Văn Trạch nói: "Lần đàm phán trước, chúng tôi không đưa ra hợp đồng mới. Tổng giám đốc Tạ, anh xem hôm nay thích hợp hay không, tôi có đưa theo tổ trưởng tổ Kỹ thuật đến đây."
Tạ Bình Xuyên lại cười nói: "Tôi tưởng chủ đề hôm nay là nghiệm thu công việc lần trước."
Anh nhìn về phía thư ký: "Email gửi vào hôm qua đúng không?"
Thư ký tổng giám đốc chưa mở miệng, Nguỵ Văn Trạch đã lên tiếng: "Đúng vậy, chúng tôi đã bàn giao lại code, cũng đã gửi một email cho anh."
Tạ Bình Xuyên đáp lại: "Cá nhân tôi rất muốn tiếp tục hợp tới với bên anh, tiếc là phân chia nghiệp vụ không nằm trong phạm vi chức trách của tôi. Cụ thể thế nào, còn phải đợi bên bộ phận Kỹ thuật xét duyệt."
Thành phần ban điều hành của tập đoàn Hằng Hạ cũng không khác gì nhiều với các công ty Internet thông thường. Tuy vậy, điều mà ai cũng biết là Tạ Bình Xuyên không chỉ là tổng giám đốc bộ phận Kỹ thuật, anh còn là cổ đông và đối tác của công ty.
Quyền phát ngôn của Tạ Bình Xuyên, e là còn quan trọng hơn nhiều so với những gì anh thể hiện.
Nguỵ Văn Trạch bình tĩnh lại, cầm ly giấy lên, uống một hớp trà rồi nói tiếp: "Chờ nghiệm thu xong, chúng ta cũng có thể có bước hợp tác tiếp theo rồi. Tổng giám đốc Tạ, thú thật với anh, công ty chúng tôi đang đổi mới, sẽ không chỉ đi theo con đường dịch vụ gia công phần mềm.
Tạ Bình Xuyên tỏ vẻ anh rất hiểu.
Nhưng một tiếng sau, cuộc họp kết thúc, bên Nguỵ Văn Trạch phát hiện ra răg2 Tạ Bình Xuyên xác nhận lần lượt từng yêu cầu, rồi xem xét dự án tại đó, nhưng không hề nhắc một câu nào đến chuyện hợp tác.
Tạ Bình Xuyên đưa họ ra cửa, đến tận khi họ bước vào thang máy.
Lúc cửa thang máy vừa đóng lại, Nguỵ Văn Trạch đánh giá một câu: "Cáo già."
Đồng nghiệp anh ta nghe thấy, cười nói: "Đừng có nói tổng giám đốc Tạ người ta, sếp Tạ bằng tuổi anh đấy, hai người đều sinh năm 1988."
Một đồng nghiệp khác nói: "Lúc nào rồi mà cậu còn cười được. Hôm nay chúng ta bàn không xong, thành tích tháng này tính sao đây?"
Sau khi nghĩ đến chuyện thành tích, người đó vẫn còn thắc mắc:"Vô lý quá, sao lại không hợp tác nhỉ?"
Trong đầu chợt loé lên, anh ta nhìn về phía Nguỵ Văn Trạch: "Giám đốc Nguỵ, có khi nào do hạng mục mà anh lấy được hồi tháng Tư không?"
Thông gió trong thang máy trơn tru, sàn cẩm thạch sáng đến nỗi có thể soi thấy bóng người. Khung cửa được sơn một lớp sơn vàng, phản quang rõ ràng, không giống như tòa văn phòng, mà giống khách sạn năm sao hơn.
Trong thang máy có một tấm gương, không phải gương một lớp, nhìn kỹ vẫn thấy có bóng người chồng lên nhau. Nguỵ Văn Trạch đúng đối diện gương, sửa lại cổ áo của mình: "Không thể nào, Hằng Hạ căn bản không có kênh nào biết được chúng ta đang có dự án nào."
Anh ta quay sang, liếc nhìn đồng nghiệp: "Chúng ta chưa mất hết cơ hội. Chủ tịch của Hằng Hạ là Tưởng Chính Hàn, tên đó còn rất trẻ tuổi, lúc về bảo bộ phận Kinh doanh xem thử có thể nói chuyện với chủ tịch Tưởng không."
Anh ta nói tiếp: "Ngoài chủ tịch Tưởng, còn có đổng sự trưởng Vệ nữa, mọi con đường đều dẫn đến thành Rome."
Về phương diện này, Nguỵ Văn Trạch rất có kinh nghiệm, thế nên cả nhóm người không ai lên tiếng nữa.
Không bao lâu sau, thang máy dừng ở tầng 5. Cửa mở ra, họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp. Cô gái đó mặc một chiếc đầm, mặt mũi cực kỳ thanh tú, làn da trắng nõn như tuyết, trên cổ có đeo thẻ công tác, tay cầm một xấp báo cáo, hình như đang chuẩn bị xuống lầu.
Nguỵ Văn Trạch nhìn thẻ công tác đó – thì ra là biên dịch viên, tên là Từ Bạch.
Từ Bạch bước vào thang máy.
Nguỵ Văn Trạch cười nói: "Biên dịch Từ?"
Biên dịch Từ nhìn sang anh ta, cười lễ phép, nhưng không nói chuyện.
Nguỵ Văn Trạch cười ôn tồn lễ độ, bịa chuyện: "Chuyên ngành phụ hồi đại học của tôi là tiếng Nhật, trước kia từng làm IME tiếng Nhật [1] ở Microsoft, không ngờ có thể thấy người cùng nghề ở Hằng Hạ."
[1] IME tiếng Nhật: bộ gõ tiếng Nhật.
Từ Bạch ít trải nghiệm, quả nhiên lọt hố: "IME tiếng Nhật của Microsoft? Tôi cũng từng dùng."
Nguỵ Văn Trạch gật gật đầu, nhân đó hỏi tiếp: "Cô cũng học tiếng Nhật?"
"Không." Từ Bạch phủ nhận, "Trình độ tiếng Nhật của tôi khá kém."
Cô vẫn chưa nói bản thân dịch ngôn ngữ nào.
Nguỵ Văn Trạch lấy di động ra, mở ứng dụng mạng xã hội trong máy mình ra: "Cô Từ, có thể thêm Wechat không? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là cả hai đều làm dịch thuật ở công ty Internet, gặp được người cùng nghề nên rất vui."
Anh ta còn chưa nói xong, thang máy đã đến tầng 2.
Bộ phận Nhân sự ở tầng 2, Từ Bạch tính đến nộp tài liệu. Cô quay đầu thoáng nhìn Nguỵ Văn Trạch, đáp lại: "Xin lỗi nhé, tôi không dùng Wechat, hôm nay cũng không mang theo di động."
Nói xong, cô đi mất.
Đồng nghiệp đứng sau Nguỵ Văn Trạch không khỏi bật cười, vỗ vỗ vai anh ta: "Tính luôn Tổng giám đốc Tạ và cô gái này, hôm nay vấp phải hai khó khăn liên tiếp, đây đâu phải là phong cách của anh đâu giám đốc Nguỵ."
Giám đốc Nguỵ cười cười, tựa như không để ý.
Từ Bạch không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ. Sau khi cô ra khỏi bộ phận Nhân sự, xác nhận chức vụ của mình, từ thực tập chuyển lên chính thức, cô thật sự thấy có chút vui vẻ.
Ngày hôm sau là tiệc chào mừng nhân viên mới.
Tiệc được tổ chức tại một khách sạn bên cạnh công ty. Hằng Hạ bao hết một hội trường lớn, đã hoàn thành trang trí từ trước, số lượng nhân viên các phòng ban tham dự đạt đến hàng trăm.
Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên đến khá sớm, lúc đó trong hội trường chỉ có mười mấy nhân viên.
Trong các nhân viên đang có mặt ở đây, cũng có người nhìn thấy Từ Bạch và tổng giám đốc Tạ cùng xuất hiện, nhưng họ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Từ Bạch và sếp Tạ tiện đường vào cùng.
Hơn nữa, sau khi có mặt, Tạ Bình Xuyên phải đến chỗ nhóm lãnh đạo, còn Từ Bạch thì đến tổ dự án của mình.
Trước khi chia ra, Tạ Bình Xuyên nói với Từ Bạch: "Lúc muốn về thì gọi cho anh, anh đưa em về."
Từ Bạch nhíu mày, khẽ lắc đầu: "Hôm nay nhiều người lắm, mấy đồng nghiệp khác sẽ biết đó."
Tạ Bình Xuyên cười hỏi lại: "Dù biết thì có sao đâu?"
Anh nói: "Anh chỉ đưa em về nhà thôi."
Tạ Bình Xuyên không chờ Từ Bạch đồng ý, cứ xem như cô cam chịu vậy.
Cỡ 6 giờ tối hôm đó, tiệc chào đón nhân viên mới chính thức bắt đầu. Hầu hết mọi nhân viên của các bộ phận đều tham dự - tất nhiên, đông nhất ở đây chính là lập trình viên, còn có người phụ trách jQuery và mã nguồn mở trên Github.
(*) mấy cái thuật ngữ lập trình khó giải thích trong vài câu ngắn gọi được, nên mọi người muốn hiểu thì chịu khó search Google giúp mình nhe huhu.
Tổ dự án của Từ Bạch ngồi cùng với bộ phận Kỹ thuật. Ngồi bên trái cô là Triệu An Nhiên, bên phải là một cô gái biết viết code, Từ Bạch không nói chuyện với Triệu An Nhiên mà ngồi tán dóc với cô gái đó.
Triệu An Nhiên nhịn không được mà chen vào: "Tiểu Bạch, mình mời cậu một ly rượu."
Từ Bạch quay sang nhìn cậu: "Mình không biết uống rượu."
Triệu An Nhiên không chịu bỏ qua, rót rượu trắng vào ly của cô: "Mình chỉ rót một ít thôi, không sao đâu, độ cồn rất thấp, cậu không biết uống cũng không sao."
Sau đó cậu nâng ly thuỷ tinh đứng lên: "Chào mọi người, tôi là Triệu An Nhiên của tổ Dịch thuật, đã làm ở vị trí này một tháng rồi, quen được rất nhiều bạn mới và đồng nghiệp mới, cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội này."
Những người khác cũng cười lại, thay nhau cụng ly với Triệu An Nhiên.
Sau khi Triệu An Nhiên tạo mối quan hệ, cậu khom người chạm vào ly Từ Bạch: "Tôi còn gặp lại được bạn cấp hai. Chúng tôi làm cùng một nhóm, lượng công việc cũng tương tự nhau, sáng nào thức dậy tôi cũng mong chờ được nhanh chóng đi làm."
Nhân viên ở bàn này đều còn trẻ, phần lớn mọi người đều hiểu rõ chàng trai trẻ này đang nghĩ gì trong lòng. Lại thấy Từ Bạch xinh đẹp như thế, vô cùng xứng đôi với Triệu An Nhiên, vậy là có người cười trêu ghẹo, âm thanh không lớn nhưng bầu không khí rất náo nhiệt.
Từ Bạch không biết nên trả lời thế nào. Vì ý tứ của Triệu An Nhiên không rõ ràng, lời nói cũng mập mờ nước đôi.
Cô cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống hết.
Nhân lúc cấp trên không có ở đây, Từ Bạch nói trong hơi rượu: "Tôi thì ngược lại với Triệu An Nhiên, mỗi ngày sau khi cố gắng hết sức để hoàn thành công việc thì chỉ mong chờ có thể tan làm về nhà."
Lúc còn học ở Anh, Từ Bạch rất ít khi đến quán bar.
Ra khỏi nhà cô cũng không mang theo thẻ BRP [2], lúc đến siêu thị mua bia thường bị xem là vị thành niên, lại không tìm thấy chứng minh nhân dân, thế nên cô chẳng uống rượu bia nhiều, tửu lượng có thể nói là cực kỳ thấp.
[2] BRP là thẻ chứng minh và xác nhận thông tin cá nhân, thông tin sinh trắc học và quyền lưu trú của sinh viên quốc tế tại nước Anh.
Từ Bạch uống ly rượu kia, chỉ vì tin vào câu "độ cồn rất thấp" của Triệu An Nhiên. Không chỉ vậy, đồng nghiệp ở đây đều uống hết trong một lần, Từ Bạch cảm thấy người khác làm được thì cô cũng có thể làm được rất dễ dàng.
Chỉ là uống mới một ly, vài phút sau, Từ Bạch bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Phục vụ mang món ăn mới đến cho họ. Trên sâu khấu còn có người dẫn chương trình, hoạt động rút thăm trúng thưởng sắp bắt đầu, cô gái bên cạnh Từ Bạch hào hứng nói: "Nhìn kìa Từ Bạch, họ sắp rút thăm rồi."
Cô gái kia gắp đồ ăn cho Từ Bạch: "Cậu thích ăn thịt lợn xé xào nước tương không, mình thấy món đó thơm lắm."
Từ Bạch quay sang một bên, nhìn lên sân khấu, thành thật nói: "Mình muốn ăn vịt nướng, nhưng chưa có vịt nướng nữa."
Cô nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, nhìn thấy chương trình rút thăm đang diễn ra. Trong lòng Từ Bạch rất muốn trúng thưởng, không vì lý do gì khác, chỉ vì người trao giải là tổng giám đốc phòng Kỹ thuật, Tạ Bình Xuyên.
Có lẽ sự chân thành của Từ Bạch đã làm trời đất cảm động, sau khi kết thúc gọi số của giải đặc biệt, trên màn hình rõ ràng là số thẻ nhân viên của Từ Bạch.
Từ Bạch có chút không thể tin nổi, nhưng chỉ vài giây sau, nghe thấy người dẫn chương trình hô "Từ Bạch", cô lập tức vui vẻ đi về phía sân khấu.
Tham dự những dịp quan trọng sẽ phải mang giày cao gót. Từ Bạch mang đôi giày cao bảy xăng-ti-mét, lúc đi thì rất vững vàng, nhưng khi cô bước lên sân khấu có hơi loạng choạng, cũng may được Tạ Bình Xuyên đỡ.
Trong hội trường nói cười náo nhiệt, ánh đèn lộng lẫy, Từ Bạch nheo mắt lại, sau đó đứng thẳng người.
Tạ Bình Xuyên hỏi nhỏ: "Em uống rượu?"
Từ Bạch nói: "Em uống có nửa ly à."
Tạ Bình Xuyên không yên tâm, anh hỏi tiếp: "Rượu trắng hả, ai rót cho em?"
Từ Bạch lúc này trở nên vô cùng thành thật: "Triệu An Nhiên ạ."
Tạ Bình Xuyên cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Trao giải chỉ là một quá trình ngắn, Từ Bạch vẫn có thể đứng rất vững. Thế nhưng sau khi xuống sân khấu, Tạ Bình Xuyên rời khỏi hội trường. Anh đưa Từ Bạch ra ngoài hành lang, dẫn cô lên sân thượng hóng gió.
Họ đứng trên tầng cao nhất của khách sạn, dõi mắt nhìn về phía xa, thu vào tầm mắt là cảnh thành phố về đêm.
Đèn đường ở xa hoà lẫn vào nhau tạo thành ánh sáng màu đỏ cam, nhuộm tấm màn đen như mực thành màu ấm, đèn xe ô tô nối đuôi nhau, hiện lên một bức tranh phồn hoa đầy sắc thái.
Từ Bạch không có tâm trạng ngắm cảnh, cũng không có bất kỳ gánh nặng nào, trực tiếp ngồi cạnh Tạ Bình Xuyên, còn tựa đầu lên vai anh, sau đó ngáp một cái.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, xung quanh không có tiếng người, Tạ Bình Xuyên vẫn không nói gì.
Từ Bạch mở chiếc túi xách nhỏ, lấy di động của mình ra, sau đó lướt Weibo.
Màn hình di động lúc sáng lúc tối, Tạ Bình Xuyên khẽ nghiêng đầu sang, nhìn thấy Từ Bạch đang chơi di động thì hỏi: "Tên Weibo của em là gì?"
Từ Bạch nói thật: "Tên là "Tiểu Bạch D"."
Từ Bạch lại hỏi: "D là sao?"
Từ Bạch nói trong hơi rượu: "Size ngực em á, là D đó."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh thích không?"
Yết hầu của Tạ Bình Xuyên khẽ nhúc nhích, nhưng anh lại nói: "Anh không biết D là gì."
Đôi mắt của Từ Bạch mở to: "Vậy anh sờ chút là biết ngay thôi."
Ở đây là tầng cao nhất của khách sạn, là khu vực để khách ngắm cảnh. Tuy xung quanh không có người khác, nhưng vẫn phải chú ý đúng mực, huống hồ Từ Bạch đã say, cô không biết bản thân mình đang nói gì – Tạ Bình Xuyên suy nghĩ một cách đứng đắn như thế.
Thế là Tạ Bình Xuyên không "hiếu học" nữa, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh không để ý mấy chuyện này."
Ghế dài ở bồn hoa trên sân thượng rất rộng, Từ Bạch hơi ngả người về phía trước, ngã vào lòng anh: "Anh lừa em, anh vốn dĩ thích nhiều lắm luôn... Anh, anh không thể thành thật chút xíu sao?"
Gió đêm chậm rãi thổi qua, mang theo mùi thơm nhè nhẹ của hoa cỏ mùa hè, và hương thơm trên người Từ Bạch.
Tạ Bình Xuyên cúi đầu nhìn cô, đằng sau cô là đèn đuốc sáng rực, trong mắt cô có những vì sao lấp lánh.
Rốt cuộc anh cũng thoả hiệp, nói từng câu từng chữ: "Đúng vậy, anh rất thích, cả cơ thể em từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, không có chỗ nào anh không thích."
Nói xong, anh vòng tay ôm lấy cô.