Edit: Mộc Tử Đằng
Tô Hiển Ngôn là người rất giữ lời, cô nói muốn phần thưởng là anh có thể mỗi ngày đều về nhà, quả thật anh đã giữ lời, mỗi tối đều quay về.
Mà chuyện đêm đó liên quan đến Tra Dịch Quang và Diệp Hiểu Hiểu, còn cả việc cô cắn ngón tay anh khiến nó dính nước bọt, hai người ngầm hiểu nhau không nhắc lại nữa.
Hơn một tháng sau, vết thương trên tay Trình Tư Miên cũng đã lành lặn, song trường học cũng bắt đầu khai giảng, khoảng thời gian này giờ giấc của Tô Hiển Ngôn cũng không cố định, có khi cả một tuần lễ cô cũng không gặp anh được một lần.
Sáng ngày hôm sau.
Trong lớp bắt đầu giờ tự đọc buổi sáng như thường lệ, Trình Tư Miên ghét nhất giờ tự đọc này, tâm tư không cách nào tập trung được, cái này không cần nói đến, việc quan trọng là vô cùng lãng phí thời gian. Giờ tự đọc đến gần cuối, chủ nhiệm lớp đột nhiên đi vào, sau lưng còn có một học sinh nam mặc đồng phục của trường bước vào theo.
Cậu học sinh nam vừa vào, trong lớp chợt yên tĩnh vô cùng.
Trình Tư Miên nhìn theo tầm mắt của mọi người, con ngươi nhất thời sáng lên, ôi, là trai đẹp.
Một chàng trai nhìn rất sạch sẽ và an tĩnh, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, lông mi vừa dài vừa dày, cậu ấy vâng lời chủ nhiệm lớp, nhìn xuống bên dưới rồi cất tiếng chào hỏi với bọn họ. Giọng nói rất êm tai, nữ sinh trong lớp bắt đầu không nhịn được kêu lên.
Trình Tư Miên cười một tiếng, con trai trong lớp thật sự là..ừ, không quá đẹp, hôm nay từ trên trời rơi xuống một chàng trai khôi ngô tuấn tú như vậy, tất nhiên trong lòng các bạn gái sẽ bấn loạn lên rồi.
“Chờ một chút, cậu ta nói cậu ta tên gì ý nhỉ?” Trình Tư Miên quay đầu hỏi Phó Tử Văn.
Phó Tử Văn hỏi đỏ mặt: “Tên là Tô Gia Nam.”
“Họ Tô?” Trình Tư Miên bất ngờ nhíu mi, từ khi quen biết Tô Hiển Ngôn, cô đặc biệt rất có cảm tình với những người họ Tô.
“Tư Miên, Tư Miên…Cậu ấy đang đi về phía chúng ta kìa.” Bàn tay Phó Tử Văn nắm chặt cánh tay Trình Tư Miên, giọng nói phát ra còn mang theo sự vui mừng, “Cô chủ nhiệm để cậu ấy ngồi phía trước chúng ta này!”
“Xin chào các cậu.” Nam sinh đó không lập tức ngồi xuống, đầu tiên là chào hỏi với bạn cùng bàn của cậu ấy, sau đó quay xuống chào hỏi bạn học ngồi phía sau, dè dặt lễ phép, nhìn vào liền nhận ra con người này được nuôi dưỡng trong một gia đình có tố chất cực kỳ cao.
Phó Tử Văn vội vàng cất tiếng chào, Trình Tư Miên chống cằm, cũng đáp lại: “Ừ, xin chào.”
Cậu ấy gật đầu một cái rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Giờ học bắt đầu, toàn bộ lớp học đều tràn ngập hơi thở màu hồng phấn, các bạn nữ không nhịn được lén lút quan sát bạn học nam có làn da trắng như sứ này, các bạn nam lại cảm giác tự nhiên lãnh địa bị người khác xâm chiếm, vô cùng khó chịu, không phải chỉ có dáng dấp đẹp trai thôi sao! Có gì hay chứ!
Buổi sáng hôm nay có tiết thể dục.
Cả lớp chia nhau ra, hai người bắt cặp với nhau luyện tập đánh cầu lông, lớp học lúc trước vốn số chẵn, mọi cặp đều có thành viên cố định, nhưng bây giờ có thêm học sinh mới, nên tất nhiên bị dư ra một chỗ.
“Mấy bạn nam bên kia có chỗ trống nào cho bạn học Tô gia nhập không?” Thầy thể dục hỏi.
Các bạn nam hoàn toàn yên tĩnh, có mấy người còn lộ ra vẻ mặt vô cùng không muốn, “Thầy, cầu lông là môn dành cho hai người đánh, ba người thì đánh thế nào ạ.”
“Vậy thì thay phiên nhau đánh.” Thầy thể dục nhìn Tô Gia Nam, “Bạn học Tô, em tự chọn một nhóm rồi gia nhập đi.”
Tô Gia Nam nhìn về phía mấy người kia một lượt, cậu nhìn ra được mọi người không hoan nghênh mình lắm, “Thầy ơi không cần đâu ạ.”
“Như vậy sao được, môn thể dục không nên khó khăn.” Thầy thể dục vừa dứt lời đột nhiên có một người giơ tay thật cao, “Thầy, có thể để bạn ấy gia nhập vào nhóm của em!”
Trình Tư Miên ngẩn người, kinh ngạc nhìn Phó Tử Văn phía đối diện, tham gia nhóm của cô? Tại sao không cùng nhau thương lượng hả
Thầy thể dục đang suy tư chợt có người xung phong nhận việc này nên dĩ nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, “Tốt lắm, bạn học Tô, em tham gia nhóm của Phó Tử Văn và Trình Tư Miên đi.”
Trình Tư Miên: “…”
Các bạn học nữ trong lớp: Còn có thể như vậy! Sớm biết đã giơ tay!
“Này, Văn Tử, sao tớ lại không phát hiện ra cậu mê trai như vậy hả.” Trình Tư Miên đầy vẻ khó tin nói.
“Hừ.” Phó Tử Văn cười đùa nói: “Chúng ta đang giúp đỡ bạn học mới đến mà.”
“Thôi đi, còn không phải nhìn trúng dáng vẻ đẹp trai của người ta à.”
Phó Tử Văn vội khẩn trương làm động tác nói khẽ: “Cậu ấy tới rồi!”
Tô Gia Nam cầm vợt cầu lông đi tới trước mặt các cô, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ hiện lên nụ cười xấu hổ: “Cảm ơn các cậu.”
“Không có gì không có gì, cậu là bạn học mới, nên mà.” Phó Tử Văn nhanh chóng trả lời.
Trình Tư Miên liếc mắt: “Được rồi, mau bắt đầu đánh thôi, ai đánh trước?”
“Các cậu đánh đi, tớ đứng xem trước.” Tô Gia Nam nói.
Phó Tử Văn đẩy Trình Tư Miên một cái: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.”
“Xấu hổ cái gì.” Trình Tư Miên liếc xéo cô ấy, “Vậy cậu mau qua kia đứng đi, đánh cầu thôi mà còn Khổng Dung nhường lê* nữa.”
(Khổng Dung nhường lê là một điển tích của Trung Quốc, ý bạn Miên ở đây nói bạn Văn có mỗi chuyện đánh cầu lông thôi mà cũng nhường qua nhường lại.)
Phó Tử Văn: “…”
Tô Gia Nam chợt bật cười, gương mặt trắng nõn có chút nhợt nhạt của người vừa khỏi bệnh vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người nhìn. Trình Tư Miên nhìn qua, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, dường như có cảm giác rất quen thuộc.
Trình Tư Miên đánh cầu với Phó Tử Văn vài lượt, kết quả là do cô ấy cứ đặt tâm tư lên người cậu bạn ở phía đối diện nên cứ làm rơi cầu!
Đến lượt Tô Gia Nam ra sân, Trình Tư Miên ngồi trên ghế đá nhìn. Kỹ thuận của Tô Gia Nam đúng là để cô được mở rộng tầm mắt, không hề chạm đến được quả cầu, người này chưa từng chơi cầu lông ư???
Sau vài lần không đánh được cầu, Tô Gia Nam có chút ngượng ngùng nói với Phó Tử Văn: “Xin lỗi…”
Phó Tử Văn khua khua vợt cầu lông: “Không, không sao đâu.”
Mọi người trong lớp đều len lén quan sát Tô Gia Nam ở bên này, các bạn học nữ nhìn đương nhiên là vì giá trị nhan sắc, còn các bạn nam, đơn thuần là tìm được chuyện vui rồi.
“Trời ạ, học sinh mới có kỹ thuật đánh cầu lông quá cảm động lòng người, ngay cả đánh với bạn học nữ cũng không đánh lại.” Nam sinh nào đó không nhịn được cười nhạo.
“Ầy, sở trường chính là một tên tiểu bạch kiểm.”
“Ha ha ha, tôi cảm thấy tôi mà đánh với cậu ra chắc đi nhặt cầu tới chết mới thôi.”
…
Mấy nam sinh trong lớp không chút kiêng kỵ cười nhạo, các nữ sinh tức giận trừng mắt nhìn đám người này, nhưng không ai dám nói gì, dù sao bọn họ cũng nói sự thật.
“Các cậu đừng nói nữa.” Phó Tử Văn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tử Văn, cậu dứt khoác qua đây đánh với tớ đi, đánh với cậu ta mệt lắm.”
Phó Tử Văn nhìn Tô Gia Nam đầy lúng túng.
Tô Gia Nam nhìn quả cầu, môi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Bạn học Tử Văn, tớ thật sự không biết đánh, hay là cậu đi đánh với bạn khác đi…”
“Cậu nhìn đi, cậu ta cũng nói rồi còn gì.” Nam sinh đó cười càng lớn hơn, đột nhiên nam sinh cười như tắm gió xuân kia kêu lên một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm xuống che mắt cá chân lại.
Mọi người đều không hiểu vì sao, nhìn về phía cậu ta.
Lúc đó vừa vặn Tô Gia Nam đang cúi đầu nên cậu nhìn thấy có một quả cầu lông bay tới đập vào mắt cá chân của nam sinh đó, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người ném quả cầu đó.
Trình Tư Miên ngồi trên ghế đá, uể oải ngáp một cái, sau đó nhíu mày nhìn về phía nam sinh kia: “Các cậu rất rãnh rổi sao, hửm?”
Mấy nam sinh khác đều ngẩn người, liếc nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Mẹ nó, Trình Tư Miên, cậu làm gì vậy hả!” Nam sinh bị đau che mắt cá chân, nhất thời không đứng dậy nổi, người bị đập là cậu ta, vậy mà một câu để phản bác lại cũng không nói được, quá mất mặt.
Trình Tư Miên cong môi, từ từ đi tới gần cậu ta, “Cậu nói tôi làm gì à, bạn học này, cậu đang quấy rầy thành viên của nhóm tôi tập luyện đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi.”
“Sao cậu dám đánh người lung tung hả!” Nam sinh đó ngồi xổm dưới đất, ngước đầu lên nhìn cô.
Trình Tư Miên từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng: “Cậu có thể cười nhạo người khác, sao tôi lại không thể đánh cậu?”
Nam sinh đó nghẹn lời: “Tôi, liên quan gì đến cậu.”
“Vậy cậu ấy đánh cầu lông không tốt thì liên quan gì tới cậu.” Trình Tư Miên nói xong liền quét mắt nhìn đám nam sinh một vòng, giọng vô cùng lạnh lẽo: “Cút về luyện cầu đi, đừng có đứng đây xem náo nhiệt.”
Nam sinh bị đánh đứng lên còn muốn nói gì nữa nhưng có người sau lưng kéo cậu ta lại, thì thầm bên tai: “Đừng nói nữa, cậu ấy không phải người dễ chọc vào đâu.”
Nam sinh đó ngẩn người.
Biểu hiện khoảng thời gian này của Trình Tư Miên quá xuất sắc, khiến bọn họ thiếu chút nữa đã quên nữ sinh nhìn vào trông thanh thuần đáng yêu này trước đây là một học sinh cá biệt.
Nam sinh kia nhìn cô một cái, tức giận nhưng không dám nói gì, đành khập khiễng rời đi.
Sau khi đám người đó rời khỏi, Trình Tư Miên mới nhìn Tô Gia Nam nói: “Này, cậu đánh cầu lông dỡ như vậy, lần đầu tiên đúng không?”
Ánh mắt Tô Gia Nam nhìn Trình Tư Miên có chút kinh ngạc lại có chút sùng bái.
Cậu ấy sống trong thế giới yên tĩnh, bình yên của mình quá lâu, chưa từng thấy qua một cô gái nào ngang ngược như vậy, “Tôi, tôi là lần đầu.”
Trình Tư Miên không biết nói gì: “Vậy sao cậu không nói sớm?”
“Tôi sợ nói rồi các cậu sẽ không cho tôi tham gia.” Tô Gia Nam cười cười nhưng không dễ nhìn lắm, “Bạn học Trình, vừa rồi cảm ơn cậu.”
“Không cần.” Trình Tư Miên khoát khoát tay, “Như vậy đi, cậu để cho Văn Tử dạy cậu các bước đánh cầu cơ bản.”
Phó Tử Văn nhanh chóng gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Ngay lúc này, thầy thể dục chạy nhanh tới: “Bạn học Tô, bạn học Tô Gia Nam.”
“Vâng thưa thầy.”
Thầy thể dục thở hổn hển: “Em, em có ổn không?”
Tô Gia Nam gật đầu một cái: “Em rất tốt.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Dường như trong lòng thầy vẫn còn sợ hãi, vuốt vuốt ngực: “Bạn học Tô, sau này tiết thể dục em không cần lên lớp, tuyệt đối không được vận động mạnh.”
Tô Gia Nam khẽ cau mày: “Thầy, em không có chuỵen gì.”
“Không được, người nhà em đã nói, không thể để em vận động mạnh được.” Thầy thể dục nói rồi nhìn Trình Tư Miên và Phó Tử Văn nói tiếp: “Các em nghe chưa, đừng để em ấy vận động.”
Nói xong, thầy ấy thở phào nhẹ nhõm rời đi.
Trình Tư Miên nhìn Tô Gia Nam: “Cậu sao vậy?”
Nét mặt Phó Tử Văn đầy khẩn trương: “Thân thể cậu có vần đề gì sao bạn học Tô?”
Tô Gia Nam hơi ngập ngừng, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, chỉ mắc một căn bệnh, bác sĩ nói tôi không thể vận động mạnh.”
“Vậy mà vừa rồi cậu còn đánh cầu lông.” Trình Tư Miên đoạt lấy cây vợt trong tay cậu: “Cậu qua bên kia ngồi đi. Văn Tử, chúng ta cùng nhau đánh.”
“Bạn học Trình!” Tô Gia Nam đột nhiên kéo cánh tay của Trình Tư Miên, Trình Tư Miên nghi hoặc nhìn cậu ấy: “Sao vậy?”
Tô Gia Nam xấu hổ cười một tiếng, khuôn mặt thiếu niên dưới ánh nắng mặt trời tựa như trong suốt, Trình Tư Miên nghe cậu ấy hỏi nhỏ: “Chúng ta là bạn bè sao?”
Trình Tư Miên nhìn Phó Tử Văn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Phó Tử Văn bật cười: “Tất nhiên là bạn bè rồi, sau này còn học chung với nhau dài dài mà.”
Sau khi nghe xong đôi mắt Tô Gia Nam cũng sáng lên: “Có thật không, tớ có rất ít bạn, các cậu đồng ý làm bạn với tớ thì tốt quá.”
Phó Tử Văn mở to mắt nhìn, người đẹp trai tìm bạn không phải rất dễ dàng sao, trong lớp có cả một đống nữ sinh ấy…
Còn Trình Tư Miên thì có hơi không giải thích được, cậu bạn này, sao lại có chút ngốc ngốc thế này.
Điển tích Khổng Dung nhường lê các bạn có thể tìm hiểu thêm ở link bên dưới:
https://detuquy.com/cau-chuyen-nho/de/khong-dung-nhuong-le/