Mục lục
Bình An Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217: Nhếch nhác rời đi




Sau khi gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần, Đỗ Hiểu Mị lại cảm thấy càng không yên lòng, ả muốn mau mau trở lại Thành phố G, muốn kề cận bên cạnh Lê Thiên Thần. Lời nói của đàn ông chỉ đáng tin ba phần, hơn nữa, bây giờ Lê Thiên Thần cũng không phải là trăm phần trăm thật lòng với ả. Nếu bên cạnh hắn xuất hiện một phụ nữ khác cũng giống như ả thì nhất định là hắn sẽ không thèm nhớ tới ả là ai nữa.



Chỉ cần ả lấy được dự án cao ốc mà Thành phố P đang định khai thác kinh doanh thì ả sẽ có được khá đầy đủ tư cách trở về Tổng Công Ty. Nhưng dù đã tốn không ít tiền đưa hối lộ, nhưng những kẻ cầm quyền quyết định trong tay kia vẫn hoàn toàn không đồng ý đi ra gặp mặt.



Xem ra ả phải dùng một phương pháp khác!



Nghĩ vậy xong, Đỗ Hiểu Mị kiên quyết lần này sẽ tự ra tay. Ả quyết định đi tìm người có quyền quyết định lớn nhất tại Thành phố P, họ Trần, là Bí thư Thị Ủy, nghe nói rất nhanh sẽ được điều động lên cao.



Đỗ Hiểu Mị không trực tiếp đi tìm Bí thư Trần, mà là đánh đường vòng thông qua trợ lý của hắn. Ả tốn mấy ngày mới mua chuộc được một cán sự viên trong Tòa Thị Chính, sau đó liên lạc được với trợ lý của Bí thư Trần, hỏi thăm xem Bí thư Trần thường thích đi nơi nào, có hứng thú gì.



Nghe nói tay Bí thư Trần này thích tới mấy chỗ ăn chơi, lại càng thích ngồi nói chuyện phiếm với các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, có vẻ thích nữ sắc. Tin tức này khiến cho Đỗ Hiểu Mị mừng như điên, ả lập tức ước gì cái tay Bí thư Trần này là một tên dê xồm thì càng tốt.



Ả đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cơ hội khi Bí thứ Trần ra ngoài ăn cơm với mỗi mình trợ lý của mình.



Đỗ Hiểu Mị tỉ mỉ chọn lựa cách ăn mặc để biểu hiện thật tinh tế mặt quyến rũ nhất yêu mị nhất của ả. Vừa đi vào nhà hàng tráng lệ này, ả đã lập tức hấp dẫn đến vô số ánh mắt, hâm mộ có kinh ngạc có. Những người đàn ông kia vừa nhìn thấy ả đã không khỏi lộ ra ánh mắt vẻ mặt đắm đuối thèm thuồng.



Những ánh mắt này khiến cho trái tim ưa thích hư vinh của Đỗ Hiểu Mị lấy được một sự thỏa mãn cực lớn, mặc dù ả chẳng xem những người này vào đâu.



Ả đi tới phòng được bao riêng của Bí thư Trần, cánh môi đỏ thắm ướt át nhếch lên một nụ cười mềm mại đáng yêu, ưỡn hai bầu ngực đầy đặn, nhẹ nhàng gõ cửa.



“Cô đến làm gì?” Trợ lý của Bí thư Trần ra mở cửa, vừa thấy Đỗ Hiểu Mị thì đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.



Đỗ Hiểu Mị đá lông nheo với anh ta, đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, “Tôi tới tìm Bí thư Trần.”



Bí thư Trần cau mày nhìn Đỗ Hiểu Mị, “Cô là ai?”



“Mời đi ra ngoài, chúng tôi đang dùng cơm!” Trợ lý biết Bí thư Trần ghét nhất là bị quấy rầy lúc ăn cơm, lập tức muốn đuổi Đỗ Hiểu Mị ra ngoài.



Đỗ Hiểu Mị đã ngồi xuống bên cạnh Bí thư Trần, đôi mắt mơ màng như tơ, một tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay hắn, cười đầy kiều mỵ đưa tình, “Bí thư Trần à, tôi họ Đỗ, hôm nay tới tìm ngài vì có chút việc muốn thương lượng. Thật ngại quá, ảnh hưởng tới thời gian ngài ăn cơm. Ngài đại nhân đại lượng đừng trách cô gái trẻ như tôi nhé.”



“Cô có chuyện gì?” Bí thư Trần là một người đàn ông tầm bốn mươi lăm tuổi, mặt mày đoan chính, diện mạo bình thường, đeo kiếng gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự.



“Tôi muốn lén nói chuyện cùng ngài một chút.” Đỗ Hiểu Mị thì thầm.



Bí thư Trần cười cười, cuối cùng cũng hiểu Đỗ Hiểu Mị có ý gì, liền nháy mắt ra dấu cho trợ lý.



Trợ lý nhìn Đỗ Hiểu Mị một cái ý vị sâu xa, im lặng thối lui khỏi phòng riêng.



Trong phòng lúc này chỉ còn lại Đỗ Hiểu Mị và Bí thư Trần, không khí trở nên quỷ dị mập mờ vô cùng.



“Tìm tôi có chuyện gì?” Trên mặt Bí thư Trần không có biểu cảm gì, nhưng tay đã sờ lên bắp đùi Đỗ Hiểu Mị.



Nhìn thì ra vẻ một lòng vì dân vì nước, nhưng trên thực tế cũng là một kẻ vô sỉ háo sắc mà thôi! Đỗ Hiểu Mị mắng thầm trong lòng, nhưng không đẩy tay hắn ra mà ngược lại còn kề sát lại gần hắn hơn, để cho hắn nhìn không sót gì bộ ngực tuyệt đẹp của ả.



“Bí thư Trần, người ta tìm ngài thật lâu quá chừng, tiếc là tìm mãi mà cũng không gặp được ngài.” Ả nói bằng giọng ấm ức cực kỳ.



Bí thư Trần nhíu mày, “Hả? Có chuyện này sao? Mỹ nhân tìm tôi có chuyện gì?”



“Đương nhiên là có chuyện cầu xin Bí thư Trần giúp đỡ rồi.” Đỗ Hiểu Mị cười duyên, “Người ta nghe nói Bí thư Trần có lúc cũng thích đi ra ngoài buông lỏng một chút, người ta có biết một chỗ tốt muốn giới thiệu cho ngài, bảo đảm ngài nhất định sẽ thích. Các cô em nơi đó đều có thủ pháp chuyên nghiệp, hơn nữa ai nấy đều xinh đẹp trẻ tuổi, tốt hơn Thành phố P này không biết bao nhiêu lần đó.”



“Còn có người xinh đẹp hơn em sao.” Bí thư Trần trong lòng rục rịch, không phải ở tại Thành phố P... chính là hấp dẫn lớn nhất.



“Nhất định rồi. Hơn nữa nha, còn có thể hầu hạ Bí thư Trần lưu luyến quên về luôn nha.” Đỗ Hiểu Mị đá lông nheo với hắn. Nếu như có thể đem đầu heo háo sắc này tới Thành phố S, để cho hắn được những phụ nữ kia phục vụ một lần rồi thì nhất định sẽ nghiện, đến lúc đó ả còn sợ không đạt được mục đích sao?



Dù sao từ Thành phố P đến Thành phố S cũng không xa.



“Kể tôi nghe chút xem, em muốn tôi giúp em cái gì?” Bí thư Trần thu tay lại. Hắn thích phụ nữ xinh đẹp tươi trẻ, nhưng như vậy không có nghĩa hắn không biết trời cao đất dày. Theo ý hắn, đường làm quan tương lai của hắn mới là quan trọng nhất, cho dù chơi bời phụ nữ cũng phải tìm chỗ tin cẩn, loại giữa chừng xuất hiện giống như Đỗ Hiểu Mị này, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng ngay.



“Em là người phụ trách Chi nhánh Công ty của Tập đoàn Phương Thị tại Thành phố P.” Đỗ Hiểu cười nịnh nọt ẽo ợt.



Bí thư Trần cười cười, “Thì ra là em, không ngờ Tổng Quản lý Đỗ lại là một mỹ nhân.”



Đỗ Hiểu Mị rót một ly rượu cho hắn, “Bí thư Trần, vì muốn nói chuyện với ngài, em cũng tốn nhiều công sức lắm nha. Công ty chúng em rất quan tâm tới dự án cao ốc kinh doanh tổng hợp quốc tế. Ngài xem xem có thể để cho chúng em cũng tham gia đấu giá chỗ này không?”



“Vậy sao?” Bí thư Trần cười nhạt, cũng không ừ hử gì với đề nghị của Đỗ Hiểu Mị.



“Bí thư Trần, ngài yên tâm, em cũng hiểu quy củ mà. Chỉ cần ngài để cho công ty bên em tham gia đấu giá, em nhất định sẽ không quên báo đáp ơn của ngài.” Đỗ Hiểu Mị đưa tay ôm lấy cánh tay Bí thư Trần, giọng đầy nũng nịu.



Dự án cao ốc kinh doanh tổng hợp quốc tế này sẽ giao cho công ty nào thì đã được an bài nội bộ, hơn nữa dính dáng tới lãnh đạo bên trên, Bí thư Trần dù có động lòng thế nào cũng không thể đáp ứng với Đỗ Hiểu Mị được. Lúc hắn đang định đẩy ả ra thì...



Cửa gỗ phòng riêng “ầm” một tiếng bị tông mở ra, một phụ nữ hình thể khổng lồ, diện mạo hung ác thở phì phò đứng ở bên ngoài, mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào Bí thư Trần.



“Tên khốn kiếp kia! Còn leo lẻo rằng mày không có nuôi hồ ly tinh bên ngoài, vậy con này là cái gì? Hả?” Người phụ nữ kia vung vẩy cánh tay so ra còn tráng kiện hơn cả bắp đùi của Đỗ Hiểu Mị, đi đến trước mặt Bí thư Trần.



Đỗ Hiểu Mị bị hù dọa đến mặt trắng bệch ra, lúc người phụ nữ kia đi tới đã nhanh chóng buông tay ra.



“Bà xã, bà nghe tôi nói, cô ta không phải...” Bí thư Trần dường như còn sợ hãi hơn cả Đỗ Hiểu Mị, cả khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt, chân tay run cầm cập.



“Bà còn tin được mày à? Đồ vô lương tâm khốn kiếp nhà mày, cũng không nhớ lại xem mày có được ngày hôm nay là từ đâu, mày đối xử với bà thế này đấy à.” Người phụ nữ kia vừa khóc vừa la, cả khuôn mặt đều vô cùng dữ tợn đáng sợ, lôi kéo Bí thư Trần đập cho mấy đấm, thanh âm bén nhọn chói tai.



Có người xúm vào xem bên ngoài cửa, Đỗ Hiểu Mị càng cảm thấy lúng túng quẫn bách vô cùng, nhịn không được liền mở miệng giải thích, “Trần phu nhân à, ngài hiểu lầm rồi...”



“Đồ đê tiện, con hồ ly tinh kia, hiểu lầm cái gì? Ai cho phép mày dụ dỗ chồng bà hả? Mày là đồ ti tiện không biết xấu hổ, đồ tiểu tam hèn hạ hạ tiện...” Trần phu nhân đột nhiên quét sang một cái tát, giáng mạnh vào mặt Đỗ Hiểu Mị, vừa mắng ả xa xả.



Đỗ Hiểu Mị chưa bao giờ mất mặt như lúc này. Ả đưa tay bụm mặt, thiếu chút nữa thì mất lý trí mà nhào tới liều mạng với mụ béo kia. Nhưng ả biết, liều mạng với một người đàn bà chanh chua như vậy thì không chiếm được thượng phong.



Ả nhắc túi xách của mình lên, trợn mắt hung hăng nhìn Trần phu nhân, cười lạnh châm chọc, “Óc heo như bà chồng không đi tìm phụ nữ khác mới là có vấn đề. Sao không về nhà mà soi gương đi, đàn ông nào nhìn bà mà còn có hứng thú mới lạ. Còn không bằng đi tìm heo nái.”



Trần phu nhân vốn cũng đã từng là một cô nương như hoa như ngọc, chỉ vì sau khi sinh đứa bé thì hình thể lại đột ngột phát triển mãnh liệt. Chính bà cũng vô cùng tự ti với điều này nên mới có thể lo lắng việc ông chồng quá thân cận với một người phụ nữ khác như vậy. Nhưng cho tới bây giờ chưa hề có ai dám nói trước mặt bà rằng dáng dấp của bà khó coi, cho nên vừa nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy thì hơi ngây ngẩn một chút, đến khi phản ứng lại kịp thì lập tức phát ra một tiếng thét chấn động trời xanh, “Đồ đê tiện kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn chết, mày muốn chết mà!”



Đỗ Hiểu cười khinh khỉnh, cố ý bày ra vóc người cao gầy hấp dẫn của mình, “Người xấu xí mới cần sớm một chút mà đi tìm chết.”



“A a a a!” Trần phu nhân phát ra một tiếng thét chói tai khác.



“Cô, cút cho tôi!” Bí thư Trần từ trợn mắt hốc mồm đã lấy lại tinh thần, chỉ tay vào Đỗ Hiểu Mị lớn tiếng quát.



Đỗ Hiểu Mị lúc này mới phát hiện ra trong lúc ả kích động đã đắc tội với Bí thư Trần. Ả cắn răng, tức giận rời khỏi phòng ăn riêng.



Bí thư Trần đuổi được Đỗ Hiểu Mị đi rồi, lập tức mang phu nhân rời khỏi nhà hàng, về nhà ôn tồn dụ dỗ bà xã. Hắn hạ giọng như vậy không phải là vì trong lòng yêu thương bà xã có tải trọng gấp hai hắn này, mà là sợ bố vợ...



Hắn có địa vị ngày nay đều là dựa vào sự nâng đỡ từ bên nhà cha mẹ bà xã, nếu bà xã mà về nhà khóc lóc kể lể, chắc chắn việc thăng quan tiến chức của hắn sau này nhất định sẽ xảy ra vấn đề.



“Muốn tôi tha thứ cho ông cũng được, ông đi dạy dỗ cái con hồ ly tinh kia cho tôi!” Trần phu nhân đã hận Đỗ Hiểu Mị thấu xương, không có phụ nữ nào nguyện ý nghe người ta chửi mình xấu xí.



“Bà không cần phải nói, tôi cũng sẽ không bỏ qua cô ta!” Bí thư Trần hung hăng tuyên bố.



Chỉ trong vòng mấy ngày, tin tức tiêu cực về Đỗ Hiểu Mị truyền ra tràn đầy trời đất ở Thành phố P, những hàng tít đại loại như ‘Một nữ Giám đốc Tập đoàn Phương Thị bán mình lôi kéo kinh doanh’ chiếm nửa trang bìa của tất cả các tờ báo được phát hành.



Đỗ Hiểu Mị ở Thành phố P vốn đã đụng phải khó khăn mọi bề, giờ nửa bước cũng khó đi. Hơn nữa, vì đụng chạm đến Bí thư Trần nên những quan viên trước kia nhận tiền của ả đều không liên lạc với ả nữa, thậm chí e sợ nhỡ tránh không kịp mà liên lụy thì phiền toái.



Rất nhanh, tin tức tiêu cực về ả truyền đến Tổng Công Ty. Vì để không ảnh hưởng đến danh tiếng của Tập đoàn Phương Thị, Bình An nhanh chóng bỏ cũ thay mới Tổng Giám Đốc Chi nhánh, ngừng tất cả công việc của Đỗ Hiểu Mị, cũng buộc Đỗ Hiểu Mị quay về giải thích sự kiện lần này.



Đỗ Hiểu Mị bàn giao công việc cho quản lý mới xong, nhếch nhác rời khỏi Thành phố P.



Tổng Công Ty sau khi điều tra rõ ràng, biết được Đỗ Hiểu Mị thật sự đã hành động mất kiềm chế không hợp quy tắc công ty, nhưng đang lúc chuẩn bị đưa ra quyết định khai trừ thì Đỗ Hiểu Mị đã tự đưa đơn từ chức lên trước.



Cầm đơn từ chức của Đỗ Hiểu Mị, tâm trạng lo lắng mấy ngày qua của Bình An rốt cuộc cũng được rót vào ánh mặt trời rạng rỡ. Cuối cùng cũng đã buộc cô ả này rời khỏi Phương Thị rồi... Đại khái đến bây giờ ả chắc còn không biết mình đã bị gài bẫy như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK