233 Dạy ngươi cái gì gọi là ‘‘đắc tội” [3]
Nhưng có đôi khi, phiền toái, không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh!
Chính là Lâm Hồi Âm thật không ngờ, hết thảy đến nhanh như vậy!
Ban đêm, Lâm Hồi Âm theo căn tin nếm qua cơm chiều, cùng Liễu Nhiễu vừa tính về phòng, liền bị hai thị nữ một phen ngăn cản
“Ngươi là Lâm Hồi Âm? Tiên phi nương nương truyền cho ngươi đi gặp nàng!”
Lúc thị nữ kia nói chuyện thanh âm thực càn rỡ, nghe xong mà mặt Liễu Nhiễu trắng nhách, theo bản năng liền vươn tay che Lâm Hồi Âm ra phía sau, chắn trước mặt nàng, thấp giọng nói:“Không biết Tiên phi nương nương truyền lệnh là có việc gì?”
“Tế tự đại nhân, chuyện của Tiên phi nương nương, chúng ta là nô tỳ sao dám hỏi?” Một thị nữ âm dương quái khí đáp trả Liễu Nhiễu một câu, tiếp tục nói:“Tế tự đại nhân, nô tỳ khuyên ngài một câu, việc làm ban chiều của ngàu ở Trường Sinh điện đã khiến Tiên phi nương nương không vừa lòng, bất quá xem ngài là nữ tế ti cùa Đông Hoang đại lục, Tiên phi nương nương không so đo, nhưng như thế không có nghĩa là ngài có thể lặp lại nhiều lần"
Một thị nữ khác không đủ kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay bắt Lâm Hồi Âm:“Đừng nhiễu nhương, nếu khiến Tiên phi nương nương sốt ruột, mười cái đầu cũng không đủ cho ngươi chặt đâu"
Liễu Nhiễu gắt gao nắm tay Lâm Hồi Âm cánh tay, không chịu buông ra, nhưng cũng không dám tạo phản Tiên phi, cùng thị nữ bên cạnh ả gây chiến, Lâm Hồi Âm quay đầu, nhìn Liễu Nhiễu, thanh âm bình tĩnh:“Không sao, Liễu Nhiễu, ta đi một lát rồi về”
Lâm Hồi Âm thanh âm vừa vừa nói xong, liền bị hai thị nữ kia trực tiếp xách lấy bay lên trời
Liễu Nhiễu thần thái tái nhợt, đi một chút sẽ trở lại? Nếu là đi gặp Tiên phi nương nương, nàng còn có thể trở về sao?
Chi dù có trở lại, sợ là cũng sẽ bị tra tấn không thành hình người
Hiện tại ai có thể cứu Lâm Hồi Âm?
Liễu Nhiễu nghĩ, lập tức nghĩ tới Dạ Huyền Hắn thân là Đông Hoang đại lục nhị hoàng tử, tính cách lãnh ngạo tuyệt ngoan, đối Lâm Hồi Âm cực kỳ tốt, cũng không nhiều cố kị như Triều Ca, nói vậy chỉ có hắn mới dám cùng Tiên phi nương nương lấy cứng chọi cứng!
Liễu Nhiễu nghĩ đến đây, liền lập tức xoay người, hướng về phía phìng trúc bay đi
Phòng trúc phân hai khu, phía trước là cho nữ đệ tử ở, phía sau là cho nam đệ tử ở
Liễu Nhiễu trực tiếp chạy về khu nam, dẫn tới vô số ánh mắt kinh ngạc của nam tử, nhìn Liễu Nhiễu khó hiểu
Liễu Nhiễu không quan tâm, vọt tới trước cửa phòng Dạ Huyền, rầm rầm bang bang gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu, lại chẳng có ai trả lời, chỉ có một con mèo trắng nhảy ra
“Chẳng lẽ Dạ Huyền không có ở đây? Thật là làm sao bây giờ Lâm Hồi Âm khẳng định sẽ bị Tiên phi khi dễ chết” Liễu Nhiễu thấp giọng lầm bầm lầu bầu hai câu, liền nói:“Mặc kệ, hiện tại đi tìm hoàng thái tử cũng” Lập tức, Liễu Nhiễu liền rất nhanh chạy ra khỏi phòng trúc, trực tiếp lên núi
Con mèo nhìn Liễu Nhiễu, đôi nắt màu xanh vụt sáng, nhảy về phía rừng núi phía xa
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn