Mục lục
Luận kết cục của việc trông mặt mà bắt hình dong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Mới lạ




Sầm Bách Hạc khom lưng xuống giúp Kỳ Yến nhặt lên tờ tiền cách mình tương đối gần, sau khi nhặt lên, hắn lật qua mặt trái nhìn nhìn, không có dấu vết sử dụng cao su dán. Trên mặt tờ tiền mới tinh, vĩ nhân hiền lành lại hòa ái, một đôi mắt bao dung vạn vật.



“Vừa rồi… Là xảy ra chuyện gì?” Sầm Bách Hạc đưa tiền cho Kỳ Yến, chờ sau khi cậu bỏ tiền vào ví, lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, “Lau một cái đi.”



“Cám ơn.” Kỳ Yến nhận khăn tay, còn chưa kịp lau khóe miệng, trên khăn tay đã xám xịt dấu ngón tay, cậu mỉm cười xấu hổ với Sầm Bách Hạc, ánh mắt đối phương yên tĩnh, tiện giảm bớt cảm giác xấu hổ của cậu.



Lau đi vết máu trên khóe miệng, Kỳ Yến xoay người đi đến dưới tàng cây đa rớt rất nhiều lá, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng này, hành lễ với nó. Nếu không phải cây đại thụ này tràn ra sinh cơ trợ giúp cậu một tay, vừa rồi cậu đã thật sự chống đỡ không nổi nữa.



Cư dân trong ngõ nhỏ yêu thích cây đại thụ này, bảo hộ cây đại thụ này, cây đại thụ này sao lại không thích người nơi này chứ? Cho nên tuy nó không có tư duy nhân loại, thậm chí căn bản không có linh trí, nhưng mà khi có nguy cơ với sinh mệnh của người ở đây, cây đại thụ này lợi dụng bản năng thân thể của mình, bảo hộ người nơi này.



Sầm Bách Hạc đứng ở phía sau Kỳ Yến, trầm mặc nhìn hết thảy cậu làm, nhìn lá cây đầy đất không giống như là tự nhiên rơi ra, mặt mang trầm tư.



Kỳ Yến quay đầu về hướng hắn: “Bách Hạc, vừa rồi cám ơn anh.”



Sầm Bách Hạc ôn nhu mỉm cười: “Giữa bạn bè không cần phải nói cám ơn.”



Sau khi những lời này nói ra khỏi miệng, Kỳ Yến đứng ở đối diện hắn lộ ra một khuôn mặt cười thật tươi, hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, nhìn mà trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, thiếu chút nữa nhịn không được vươn tay chọt lúm đồng tiền kia.



Tí tách.



Một giọt mưa rơi xuống, Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, “Đổ mưa, đi thôi.”



Kỳ Yến theo sau Sầm Bách Hạc đi hai bước, lại rất nhanh ý thức được không đúng. Tuy rằng sinh cơ trong ngõ nhỏ này sẽ không xói mòn nữa, nhưng mà mất đi cũng không tìm lại được, dưới loại tình huống này, vẫn dễ dàng xảy ra chuyện.



Xem ra trận pháp lần này không giống lần trước, cái trận pháp ở chợ sau khi thất bại, sinh cơ và vận thế vốn dĩ đoạt đi đều trở lại hết, chỉ là trận pháp lần này dường như đã bị người phía sau trận pháp dùng mất, có thể trở về ít càng thêm ít.



“Làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc phát hiện Kỳ Yến đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cậu, “Còn có vấn đề gì?”



Kỳ Yến bình tĩnh lắc lắc đầu, nhìn ngõ nhỏ khuyết thiếu sinh cơ này, cũng không có biện pháp. Cậu quay đầu ngưng thần nhìn Sầm Bách Hạc, đột nhiên nhớ tới lời ông cụ từng nói với cậu.



Quý nhân trăm năm khó gặp một lần, nếu như tại loạn thế, có khả năng phù hộ vạn dân. Nhưng nếu sinh tại thái bình thịnh thế, quý cực tất chiết, sinh không gặp thời, chỉ có chết trẻ.



Phù hộ vạn dân…



Nếu như mượn dùng quý khí của Sầm Bách Hạc, có phải có thể nhất cử lưỡng tiện hay không? Không chỉ có thể làm cho cư dân trong ngõ hẻm né tránh vận rủi, còn có thể giảm bớt tình huống thân thể của Sầm Bách Hạc? Tuy rằng không biết phương pháp này có tác dụng hay không, nhưng mà thử một lần cũng được.



Dù sao thì nhiều mây tía như vậy, dù Sầm Bách Hạc sống đến một ngàn tuổi, cũng vẫn là loại mệnh cách tốt trong ngàn vạn người khó được một người.



Lúc đó ông ấy rảnh đến nhàm chán, còn giảng giải cho cậu phương pháp mượn dùng mây tía của người cực quý để phù hộ vạn dân, tuy rằng lúc ấy thái độ của ông cà lơ phất phơ, một chút cũng không đứng đắn.



Nhưng mặc kệ phương pháp như thế nào, đều phải có một điều kiện tiên quyết, chính là vị đại quý nhân đó phải tự mình đồng ý. Bởi vì loại người toàn thân mang mây tía này, ai cũng không dám động tới. Nếu ai dám có tâm tư xấu với hắn, tính kế hắn, chỉ sợ còn không kịp làm ra hành động, thì chính mình đã ui xẻo trước.



Đây mới là mệnh cách chân chính thuận ta thì sống, nghịch ta thì xui xẻo cùng cực, ai chọc tới thì người đó xui xẻo.



“Bách Hạc, muốn xem phim ma huyễn hay không?” Kỳ Yến cười đến xán lạn với Sầm Bách Hạc, trong đôi mắt mang theo ý cười tràn đầy chờ mong.



Đối với kỹ năng biến hóa sắc mặt nhanh chóng của cậu, Sầm Bách Hạc tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, chính là càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này đáng yêu, hoàn toàn không giống như đại sư thần bí khó lường. Nhìn thấy lấy lòng và nịnh nọt trong mắt cậu càng ngày càng đậm, Sầm Bách Hạc nhịn không được cười ra tiếng: “Xem thế nào?”



“Anh nhắm mắt lại trước.”



Hắn theo lời nhắm lại, cảm giác trên mắt dường như có cái gì đó hơi lạnh phất qua, xúc cảm giống như gió lại giống như nước.



“Mở mắt xem phim đi.”



Sau khi Sầm Bách Hạc mở mắt ra, thiếu chút nữa cho là mình xuyên qua. Trong hẻm nhỏ vốn dĩ bình thường, có rất nhiều dòng khí màu sắc bất đồng bắt đầu khởi động, nhất là dòng khí màu xám và màu đen đặc biệt nhiều, nhưng mà không biết vì cái gì, những dòng khí đen xám đó lại không dám tới gần bên cạnh hắn.



Khiến cho hắn kinh ngạc chính là, trên người Kỳ Yến còn mang theo từng đợt từng đợt sương khói kim sắc mắt thường có thể thấy được. Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy tam quan của mình có chút loạn.



Sầm ngũ gia không hổ là Sầm ngũ gia, mở thiên nhãn nhìn thế giới giống như phim huyền huyễn, còn có thể bình tĩnh như thế, tố chất tâm lý này thật sự là người bình thường không thể sánh bằng.



Nửa phút qua đi, Sầm Bách Hạc trừng mắt nhìn, thế giới trong mắt hắn vẫn kỳ quái như thế: “Các loại màu sắc dòng khí đó… là xảy ra chuyện gì?”



Kỳ Yến cười cười, vươn tay quơ quơ trước mắt hắn, thế giới của Sầm Bách Hạc lại trở lại bình thường.



“Anh không phải người trong giới, mấy thứ này nhìn nhiều không tốt với anh, ” Kỳ Yến nói, “Những dòng khí đó chính là vận thế ngũ hành của con người, vừa rồi anh có nhìn thấy rất nhiều dòng khí màu đen và màu xám hay không?”



Tuy rằng Sầm Bách Hạc không rõ hàm nghĩa của những dòng khí đó, nhưng mà màu đen và màu xám cho hắn cảm giác thật không tốt, hắn cảm thấy mình có chút hiểu rõ vừa rồi Kỳ Yến làm cái gì rồi.



“Có người cướp đi sinh khí và vận thế của nơi này, có khả năng không lâu sau, nơi này liền xảy ra chuyện lớn.” Ánh mắt Kỳ Yến đảo qua con ngõ nhỏ này, đế đô nhân khẩu dày đặc, một cái ngõ nhỏ như vậy, không biết bao nhiêu người ở, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, số lượng thương vong khẳng định thực đáng sợ.



Vẻ mặt Sầm Bách Hạc trở nên ngưng trọng: “Có phương pháp phá giải hay không?”



“Có, ” Kỳ Yến nhìn hắn, “Phương pháp ngay ở trên người anh.” Cậu không có nói với Sầm Bách Hạc, phương pháp này cũng có chỗ tốt với thân thể hắn, bởi vì hết thảy vẫn chỉ là suy đoán, cậu không muốn cho người ta hy vọng, lại khiến người ta thất vọng, vậy quá tàn nhẫn.



“Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ, tận lực mở miệng.” Sầm Bách Hạc lấy điện thoại di động ra, “Cần tạm thời di chuyển cư dân nơi này đi nơi khác không?”



“Vô dụng, mất đi vận thế chính là bọn họ, không phải ngõ nhỏ này. Mặc kệ bọn họ đi đến đâu, vận khí cũng sẽ không trở về.” Kỳ Yến tạm dừng một khắc, “Tôi muốn mượn dùng quý khí của anh.”



Oành!



Trên trời vang lên sấm sét, mưa vẫn thưa thớt rơi, chỉ là mây đen lại càng ngày càng dày nặng, giống như toàn bộ đều tích ở mảnh trời trên đầu bọn họ.



Quý khí? Sầm Bách Hạc hơi có chút thất thần, người giống như hắn, ngay cả lúc nào sẽ chết cũng không biết, có thể có bao nhiêu quý?



Chỉ là nhìn hai mắt sáng quắc của Kỳ Yến, mặt hắn ngược lại hiện lên nụ cười: “Tuy rằng nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng mà nếu thật sự có thể giúp cậu, tôi nguyện ý phối hợp.”



Nghe nói như thế, Kỳ Yến không nói hai lời, vươn tay bắt lấy cánh tay Sầm Bách Hạc, kéo tay áo sơ mi hắn lên, lấy ngón tay dùng linh khí vẽ một chú cầu phúc trên cánh tay hắn. Chẳng qua dưới cái nhìn của Sầm Bách Hạc, chỉ nhìn thấy Kỳ Yến vẽ tới vẽ lui trên cánh tay mình, cánh tay hắn có chút ngứa, một đường ngứa đến tận đáy lòng.



Sau khi Kỳ Yến dừng tay, hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay một trận nóng rực, cúi đầu nhìn Kỳ Yến, sắc mặt hồng nhuận của Kỳ Yến đã biến thành trắng bệch, nhưng mà cái tay nắm lấy cánh tay hắn vẫn gắt gao nắm chặt, không có nửa phần thả lỏng.



“Thanh long bạch hổ, trận trượng phân vân. Chu tước huyền vũ, thị vệ ngã thân. Lập tức tuân lệnh!” Kỳ Yến đem một phần mây tía trên người Sầm Bách Hạc dẫn tới trên người mình, nhanh chóng kháp chỉ quyết, hai tay vỗ xuống đất, mây tía dọc theo lòng bàn tay cậu, bắt đầu phân tán ra xung quanh.



“Khởi ly thiên sát, địa sát, khởi ly ngũ phương hung thần ác sát!” Kỳ Yến lần thứ hai biến ảo chỉ quyết, mây tía khuếch tán càng thêm nhanh chóng, rất nhanh liền lan tràn đến nhà nhà, tử khí và sát khí trong ngõ hẻm bắt đầu biến mất, cuối cùng rốt cuộc hóa thành vô hình.



Sầm Bách Hạc đứng ở phía sau Kỳ Yến, nhìn cậu ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay không ngừng tung bay, mơ hồ có một loại cảm giác rằng không khí bốn phía đều tươi mới hẳn lên. Hắn xoay người nhìn một gia đình ở phía sau cách hắn gần nhất, mơ hồ cảm thấy, môn thần treo trên cửa nhà này hình như rực rỡ hơn vừa rồi một chút.



Lách tách, lách tách.



Mưa to rốt cuộc hạ xuống, Kỳ Yến đứng lên, xoay người nói với Sầm Bách Hạc: “Xong việc, chúng ta đi mau!” Nói xong lời này, cậu một phen kéo lấy Sầm Bách Hạc còn đang ngẩn người, vội vàng đi ra ngoài ngõ nhỏ.



Trong xe, để phá cửa xe ra, bảo tiêu đã lấy ra sức lực toàn thân, ngay cả loại phương pháp đập cửa sổ xe hắn ta cũng dùng qua, chỉ tiếc không biết là chất lượng xe quá tốt hay là cái xe này quá tà môn, hắn ta đập như thế nào cũng không ra.



Mắt thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, ngũ thiếu còn chưa đi ra từ trong ngõ hẻm, hắn ta với tài xế mong ngóng tới thiếu chút nữa túm đầu. Thân thể ngũ thiếu yếu như vậy, mắc mưa khẳng định lại vào bệnh viện.



Ngay lúc hắn ta sắp hỏng mất, trong ngõ hẻm rốt cuộc xuất hiện hai bóng người, chạy ở phía trước chính là Kỳ đại sư, bị Kỳ đại sư kéo chạy về phía trước chính là ngũ thiếu nhà bọn họ.



A a a, ngũ thiếu không thể vận động kịch liệt a a!



Kỳ đại sư cậu kiềm chế chút!



Nội tâm bảo tiêu dĩ nhiên hỏng mất, nhưng mà khuôn mặt dán trên cửa sổ xe, vẫn cứ duy trì cao lãnh mặt không đổi sắc.



Kỳ Yến mở cửa xe ra, để Sầm Bách Hạc ngồi xuống trước, rồi mình mới ngồi xuống theo, ngẩng đầu liền nhìn thấy bảo tiêu mặt không đổi sắc nhìn mình chằm chằm.



“Xin hỏi, có việc à?” Kỳ Yến đưa tay sờ sờ nước mưa trên mặt, cảm thấy mình cảm nhận được một luồng oán khí mãnh liệt trên người bảo tiêu.



Sầm Bách Hạc tiếp nhận khăn mặt tài xế đưa cho hắn, ánh mắt đảo qua trên người bảo tiêu, bảo tiêu lập tức ngồi thẳng người, “Không có gì, tôi chỉ là thấy bụi đất dính trên người Kỳ đại sư, lo lắng cậu đã xảy ra chuyện gì.”



“Đa tạ quan tâm, tôi không có việc gì.” Kỳ Yến cười cười, xoay người thấy Sầm Bách Hạc cầm khăn mặt tao nhã lau nước mưa trên người, phát hiện sắc mặt Sầm Bách Hạc quả nhiên có một chút thay đổi.



Sầm Bách Hạc thấy cậu nhìn mình chằm chằm, đưa cho cậu một cái khăn mặt, trên gương mặt mang theo màu trắng bệnh tật có thêm một chút đỏ ửng khi vận động qua đi: “Cậu cũng lau đi.”



“Cám ơn.” Kỳ Yến tiếp nhận khăn mặt, cúi đầu nhìn hoa văn chìm hoa lệ khiêm tốn trên khăn, “Bách Hạc, có khả năng tôi đã tìm được phương pháp rồi.”



“Phương pháp gì?” Giọng điệu Sầm Bách Hạc thoải mái trước nay chưa từng có, đại khái là bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ làm chuyện không thể tin nổi lại có chút thần kinh như vậy, loại cảm giác này khiến hắn rất mới lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK