Câu hỏi này hơi sắc bén, vốn không phải là nhằm vào Lang Trạm, mà là vì Nguyễn Anh trong lòng muốn nhanh chóng tìm thấy Tần thái hậu, nôn nóng mới hỏi ra.
Nhưng Lang Trạm vốn không nôn nóng như thế.
Chàng vốn ôm lòng riêng, muốn mượn cơ hội lần này ở chung với Nguyễn Anh, nếu lần này diễn kịch, Tần thái hậu vẫn là không nên xuất hiện? Như thế chàng làm gì có cơ hội ở riêng với Nguyễn Anh?
“Đóng kịch cũng không phải không thể.” Chàng trả lời như là đang suy nghĩ, Nguyễn Anh thấy ngài ấy nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của mình trong mắt chốc lát liền sáng lên, dáng vẻ thanh tú như một nụ hoa đầu xuân.
Ngay sau đó thái tử điện hạ lại lần nữa cảm thấy mặt mình thật dày, lại đi lừa dối một cô nương bằng cách đáng xấu hổ, trong lòng chàng mạnh mẽ khiển trách bản thân mình, khiển trách xong bắt đầu nói dối một cách nghiêm túc.
“Nhưng nàng và ta là một đôi phu thê từ nơi khác đến đây làm ăn,” hai chữ phu thê được nhấn mạnh, “chúng ta không quen thuộc con người ở đây, nếu như là đóng kịch, ắt phải chuẩn bị một thế trận lớn, nhân khẩu đông đúc, sợ là sẽ dẫn đến ảnh hưởng không tốt.”
Nguyễn Anh rơi vào trầm tư. Trên đường đến Minh Châu, nàng luôn cảm thấy Lang Trạm đang đề phòng gì đó, lại không đoán được ngài ấy có gì phải đề phòng, hôm nay nghe Lang Trạm nói như vậy, trong lòng nàng không nén được khua chiêng đánh trống, Lang Trạm đây là đang đề phòng có người nhận ra họ?
Nguyễn Anh không kiềm được chau mày, “chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi?”
Lang Trạm nhếch môi, “đúng vậy. Phu nhân cũng không cần phải lo lắng về người trong nhà, mẫu thân sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Người trong nhà này có lẽ cũng bao gồm cả Liễu m.
Mặt trời nhô lên cao, nhiệt độ cũng đột ngột tăng cao, lời nói chứa đựng đầy ắp ý tứ bảo đảm giống như một liều thuốc an thần, triệt để xóa bỏ sự nôn nóng và vội vàng của Nguyễn Anh, “vậy tất cả điều nghe theo phu quân.”
Hai chữ phu quân giống như là mật ngọt bên môi nàng, Lang Trạm một khi dính vào liền không kiềm được liếm nó, chàng vui vẻ cong khóe miệng lên, lúc Nguyễn Anh nhìn qua lại vội vàng buông xuống, hắng giọng một tiếng như là để che đậy lại, “nhanh ăn cháo.”
Nguyễn Anh ngoan ngoãn bưng bát cháo đã nguội lên, ăn mấy ngụm mới nhớ đến một việc cực kì quan trọng, “vậy chúng ta bán gì?”
Dù sao cũng phải làm.
“Phu nhân nghĩ thế nào?”
Lời của Lang Trạm mang theo ý cười, hoàn toàn không phải là dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như trong cung, Nguyễn Anh nhìn một cái liền vội gật đầu, may mà không vùi mặt vào trong bát cháo, “phu quân nói bán gì thì bán đó.”
Đúng lúc, từ ngoài cửa bay vào một câu, “kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây … …”
Lang Trạm liền nói: “Bán kẹo hồ lô thế nào?”
Cái gì?
Bán kẹo hồ lô?
Không thể nào, Nguyễn Anh vội đem bát cháo đẩy về phía trước, thần sắc do dự mở miệng, “phu quân, chúng ta nghìn dặm xa xôi từ nơi khác đến, là để bán kẹo hồ lô?” Nghĩ thế nào cũng không thích đáng.
Dáng vẻ cẩn thận hỏi thăm của nàng cuối cùng khiến cho Lang Trạm không kiềm chế được, trước khi tiếng cười vang lên, Lang Trạm nhanh chóng đứng dậy, chỉ chỉ vào bàn, vài bước liền đi ra khỏi cửa.
“Phu quân … …” Nguyễn Anh mới gọi được hai chữ, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp lờ mờ từ bên ngoài, không tránh khỏi kì lạ, nhưng càng kì lạ hơn là điện hạ lại muốn bán hồ lô.
Điện hạ trước khi rời đi chỉ vào bàn, có lẽ đi gọi tiểu nhị dọn dẹp, Nguyễn Anh lấy khăn tay chùi miệng, đứng dậy đi vào phòng bên trong, không ngờ phát hiện một cái quạt ở đầu giường.
Nàng cầm quạt lên, trái tim thiếu nước nhảy ra ngoài, đợi điện hạ quay lại, vẫn là nói chuyện bán hồ lô không được. Nếu thật sự bán, nàng đều có thể đoán ra được tiểu nhị sẽ nói gì.
“Biết không? Cặp phu thê đó, sống ở phòng tốt nhất, ăn thức ăn đắt nhất, nhưng lại là người bán hồ lô, bây giờ bán kẹo hồ lô kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Nghĩ thôi cũng có phần cảm thấy mất mặt.
Quạt lại đung đưa một hồi, tiểu nhị quả nhiên đi vào, dọn dẹp sạch sẽ bàn rồi rời đi, lúc này Lang Trạm mới đi vào, hướng vào bên trong cao giọng gọi, “phu nhân.”
Nguyễn Anh cầm quạt bước ra, ánh mắt của Lang Trạm nhìn vào cây quạt một vòng rồi điềm nhiên như không chuyển đến trên người nàng, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng đong đưa quạt, từ từ đưa mắt lên, màu xanh lá nhạt khiến cho màu da của nàng trắng hơn, dung mạo xinh đẹp, “phu quân, bán kẹo hồ lô thật hả?”
Tiếng phu quân này như một ngọn lửa, trong chốc lát liền từ đáy lòng Lang Trạm thiêu đốt tâm trí chàng, chàng khắc chế một lát, vẫn là cần phải ra ngoài yên tĩnh, lời nói ra cũng không qua đại não, như là nói chuyện phiếm, “để vi phu đi hỏi một xiên hồ lô giá bao nhiêu tiền trước.”
Nguyễn Anh: “... ...”
Có thể không bán cái này không?
Nàng phiền muộn đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy một cụ già đứng ở một góc trên phố bán kẹo hồ lô, ánh mặt trời gay gắt, kẹo hồ lô còn lại không nhiều điều sắp bị cháy nắng.
Kẹo hồ lô vốn bán nhiều vào mùa thu và mùa đông, mùa hè vì thời tiết nóng, kẹo dễ bị biến chất, người bán vốn không nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà Nguyễn Anh ngạc nhiên khi Lang Trạm muốn bán kẹo hồ lô.
Dựa vào trước cửa sổ, Nguyễn Anh quả nhiên nhìn thấy Lang Trạm ra khỏi khách sạn, dáng người cao lớn mà rắn chắc vượt qua đám đông, như một con bạch hạc tao nhã vượt qua khỏi vật trở ngại, dễ dàng đi đến trước mặt cụ già.
Không biết nói gì với cụ già, chàng bỗng nhiên quay đầu chỉ về phía cửa sổ của khách sạn, Nguyễn Anh đang nhìn rất chăm chú, không dự liệu được ngài ấy sẽ nhìn qua, nhất thời sửng sờ.
Cách một khoảng cách không được xem là xa lắm, lắng nghe giọng nói quen tai, khuôn mặt của Lang Trạm hiện ra trong ánh nắng mặt trời, đó là một nụ cười vô cùng tự nhiên, anh tuấn đẹp đẽ hơn bất kì lúc nào, khiến cho người ta động lòng hơn bất cứ lúc nào.
Nguyễn Anh bỗng nhiên xoay người lại né tránh ánh nhìn đối diện, toàn thân dựa vào tường, đè chặt lồng ngực, lúc cúi đầu còn lẩm bẩm nói, “hỏng rồi, hỏng rồi ... ...”
Thời gian nửa tách trà trôi qua.
Nguyễn Anh vẫn dựa lên trên tường thất thần, cho đến khi cánh cửa kẹt một tiếng được mở ra, nàng nuốt xuống sự thấp thỏm trong lòng, đang thần sắc khác thưởng ngẩng đầu lên liền sững sờ.
Chỉ thấy Lang Trạm cầm một cây cắm kẹo hồ lô được làm từ cỏ, trên cây còn cắm mấy xiên kẹo hồ lô, nước đường đông đặc lại trơn bóng.
“Cái này ... ...”
Nguyễn Anh không biết nên nói gì, nhanh như vậy đã chuẩn bị đầy đủ rồi?
“Đây là ta mua từ cụ già lúc nãy.” Lang Trạm đặt cây hồ lô dựa vào bên bàn, nhổ ra một xiên hồ lô cầm trong tay, đi về phía Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh bất giác dán chặt lên tường, thấy chàng đứng vững trước mặt mình, lúng ta lúng túng mở miệng, “bán ... ... bán kẹo hồ lô cũng được, phu ... ... phu quân hỏi rồi sao? Bao nhiên tiền một xiên?” Cũng không biết nàng vì sao lại căng thẳng như thế này.
Lang Trạm cũng không trả lời những câu hỏi nãy, chỉ quan tâm đến phản ứng của nàng, “đây là thế nào?”
Nguyễn Anh liên tục lắc đầu, “không sao, lúc nãy nhìn thấy một con côn trùng, muốn bò lên chân thiếp, thiếp sợ quá giật mình nhảy cẫng lên, trực tiếp giẫm chết nó.”
Lang Trạm bỗng tỉnh ngộ, “không có trở ngại gì thì tốt.” Đưa xiên kẹo đến trước mặt Nguyễn Anh, “phu nhân có muốn nếm thử một cái?”
Nguyễn Anh từ khi nhập cung đến nay chưa từng được ăn kẹo hồ lô, lúc trước nàng vẫn rất thích cái này, bèn gật gật đầu, đang muốn đưa tay lên nhận lấy, liền nghe Lang Trạm nói: “Nàng cắn một cái.” Đem viên kẹo to nhất đưa đến bên miệng Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh bỏ tay xuống, nghe lời tiến lại gần.
Một viên hồ lô vừa xuống bụng, Nguyễn Anh chỉ chỉ vào cái cây được làm bằng cỏ, “có cái này rồi, vậy phu quân biết làm kẹo không?”
Lang Trạm thấy nàng vẫn còn nhắc đến chuyện đùa lúc nãy, vốn muốn giải thích nhưng tạm thời để sau, nói chàng chỉ là nói đùa, Nguyễn Anh có giận không?
Lang Trạm nghi ngờ.
Nguyễn Anh cho là chàng ấy không biết, trực tiếp dứt khoát nói, “phu quân, thiếp cảm thấy bất an, bán kẹo hồ lô ở đâu cũng có thể bán, chúng ta hà tất từ xa chạy đến đây bán? Điều này rất dễ khiến cho người khác ngi ngờ.”
Cơ hội khó mà có được, Lang Trạm liền bắt lấy, “phu nhân nói rất đúng, vậy thì không bán nữa.”
“Vậy chúng ta bán gì?” Nguyễn Anh thích thú.
Lang Trạm do dự: “Trà của Minh Châu quả là tuyệt, hay là chúng ta làm cái này?”
“Nghe theo phu quân.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com