Edit: Be Lười
Nếu như đây là lần đầu tiên nghe Nguyễn Tư Nhàn nói như vậy, Phó Minh Dư sẽ bốc lửa cao đến ba thước.
Nếu như là lần thứ hai nghe được, khí huyết anh sẽ dâng lên đến tận cổ.
Nhưng mà bây giờ, Phó Minh Dư thở dài, ngoại trừ thở dài bất đắc dĩ thì anh cũng không còn cảm xúc gì nữa rồi.
Anh im lặng quay người, ra bàn cầm cái kéo, cắt dây buộc
cua nước(1), sau đó dọn dẹp sạch sẽ hết dây buộc và hộp.
“Ăn cơm đi.”
Nguyễn Tư Nhàn chạy đi rửa tay, ngồi vào bàn trước, mà Phó Minh Dư thì đi rửa tay,
Nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, Nguyễn Tư Nhàn phát hiện bên cạnh còn một cái túi đồ đông lạnh nhỏ.
Mở ra xem, bên trong là một phần
bánh su kem bơ(2).
So với chỗ đồ ăn nóng hổi, với tiết trời nóng bức như thế này thì cô càng muốn ăn đồ ngọt hơn.
Mà sau khi tách miếng bánh su kem ra, lớp bơ mềm nhũn hiện ra, ngay lập tức Nguyễn Tư Nhàn cắn một miếng lớn.
Ăn bánh su kem xong, cô vừa mút ngón tay vừa tìm khăn tay.
Đúng lúc này Phó Minh Dư rửa tay xong đi ra.
Ánh mắt anh rơi vào ngón tay và đôi môi của Nguyễn Tư Nhàn, ánh mắt đột nhiên sâu thêm vài phần, ngực trái hơi ngứa ngáy.
“Lau đi.”
Anh tiện tay mở ngăn tủ sau lưng đưa một tờ giấy ăn cho Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn lau ngón tay, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Phó Minh Dư không nói lời nào, cầm đũa ăn cơm, mà Nguyễn Tư Nhàn thì uống một ngụm canh, ngắm ngắm Phó Minh Dư ở phía đối diện, cảm giác người còn sống thật là kì diệu.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có thể tâm bình khí hóa mà ngồi trên bàn ăn cơm chung với Phó Minh Dư.
Nhưng cô cũng chưa quên mục đích chân chính mà cô để Phó Minh Dư vào.
Quấy quấy thìa trong bát, cô chìm chằm chằm đồ ăn trước mắt, đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói.
Phó Minh Dư vừa mới nói, Trịnh Ấu An là con của ông chủ một công ty mà anh hợp tác.
Chuyện này Nguyễn Tư Nhàn có biết, nhưng cô không biết Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An lại quen nhau, hơn nữa nhìn qua quan hệ cũng không tệ lắm.
Dù sao hiểu biết của cô đối với Trịnh Ấu An cũng chỉ là cô đơn phương nhìn Weibo của cô ta, nhưng lại chưa bao giờ thật sự tiếp xúc vơi cô ta, ngay cả gián tiếp cũng không có.
Nguyễn Tư Nhàn luôn biết cảm xúc của cô đối với Trịnh Ấu An có chút kì lạ.
Trong lúc vô tình biết Weibo của Trịnh Ấu An cô đã từng hy vọng cô ta là một cô gái nhà giàu xốc nổi, suốt ngày chỉ biết làm đẹp và vui đùa, ngang ngược, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc nhưng bên tng thì thối rữa, nếu như cô ta như vậy thì trong lòng cô sẽ cân bằng hơn một chút.
Có người ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng không muôn, nhưng lại chạy đi làm mẹ kế của người khác, nhưng mà đứa bé kia cũng chả có gì đặc biệt, vốn cũng không ưu tú như cô.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác Trịnh Ấu An lại không phải là một người như vậy.
Chí ít khi Nguyễn Tư Nhàn xem qua Weibo của cô ta, thì cũng hiểu được một phần, cô ta mặt dùng cũng tiêu tiền vô độ, thích khoe khoang sinh hoạt xa xỉ lên mạng. Nhưng lại cũng nhìn thấy cô ta đã bỏ lỡ học bổng hạng nhất chia sẻ lên Weibo, có đôi khi còn nhìn thấy một số ảnh chụp mà cô ta nhận được giải thưởng về nhiếp ảnh, thậm chí còn từ Weibo biết được cô ta có nuôi ba con chó và một con mèo đều là nhặt được.
Thậm chí Nguyễn Tư Nhàn còn ở Weibo cô ta nhìn thấy những con chó con mèo kia từ gầy gòm bé xíu mà trở nên béo mập.
Loading...
Chuyện này làm cho những chán ghét ở trong lòng của Nguyễn Tư Nhàn đối với Trịnh Ấu A trở thành danh bất chính ngôn bất thuận, cảm thấy mình như một tên tiểu nhân núp ở trong bóng tối rình coi người khác.
Nhưng cô ở một bên vừa chán ghét cái tâm trạng kia của mình, một bên thì lại tò mò muốn biết Trịnh Ấu An có giống như những gì mà cô biết trên Weibo không, cũng muốn biết quan hệ của cô ta với Đổng Nhàn se như thế nào.
Mà Phó Minh Dư giống như là sợi dây duy nhất có thể kết nối cô với Trịnh Ấu An.
“Chuyện là…”
Nguyễn Tư Nhàn đang muốn mở miệng, Phó Minh Dư lại cũng đồng thời mở miệng, “Cô…”
Hai người sửng sốt một chút, tâm tư bé nhỏ của Nguyễn Tư Nhàn vừa mới muốn nói ra lại lập tức rụt về, lập tức nói: “Anh nói trước đi.”
Phó Minh Dư nói: “Cuối tuần có phải cô kết thúc thời giang mang bay không?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu.
Một lát sau, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên ngẩng đầu.
“Nói xong rồi?”
Ánh mắt Phó Minh Dư nhìn cô, cười như không cười.
“Cô còn muốn tôi nói cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn:?
Anh cho rằng anh là người của hội Đức Vân sao, suốt ngày đều có người mong anh nói chuyện.
Nguyễn Tư Nhàn không trả lời, cúi đầu uống một ngụm canh.
“Vừa xong cô muốn nói cái gì?”
Phó Minh Dư hỏi.
Lúc đầu đã đem mầm móng bé nhỏ rụt về, nhưng bây giờ Phó Minh Dư lại chủ động nhắc đến, Nguyễn Tư Nhàn lại không kìm nén được.
Cô suy tính một lát, chậm rãi mở miệng: “Anh cảm thấy Trịnh Ấu An như thế nào?”
Nếu như lúc này Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Phó Minh Dư đã không còn, đồng thời còn hít sâu một hơi.
“Sao cô biết tên cô ta?”
Nguyễn Tư Nhàn cầm thìa, nói thầm: “Tôi biết được tên cô ta như thế nào anh quản sao.”
“Vì sao cô cứ để ý cô ta như vậy?”
“Tôi để ý cô ta anh cũng quản tôi sao.”
“…”
Phó Minh Dư để đũa xuống, trịnh trọng nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Tôi đã nói rồi, cô ta chỉ là con gái của ông chủ một công ty mà tôi hợp tác cùng, cha mẹ cô ta và bố mẹ tôi khá thân thiết, chỉ vậy thôi.”
Cha mẹ hai bên khá thân thiết….
Nguyễn Tư Nhàn lại quấy thìa, hỏi: “Vậy anh cảm thấy cô ta như thế nào chứ.”
Thở ra một hơi thật dài, Phó Minh Dư đoán rằng sự kiên nhẫn của mình trong mấy tháng ngắn ngủi đã tăng lên gấp mấy lần, có một chuyện thôi mà giải thích những ba lần.
“Tôi quen biết cô ta không đến hai năm, gặp mặt không quá bốn lần, nói không quá hai mươi câu, tôi làm sao có thể biết được cô ta như thế nào? Cô ta như thế nào thi cũng có liên quan quái gi tới tôi hả?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…?”
Nói nửa ngày hóa ra anh với cô ta không thân thiết à.
Không thân thi thôi đi, anh nói chuyện hung hăng như thế làm gì?
Chính anh mong chờ chạy đến tìm tôi ăn cơm còn không cho phép tôi nói chuyện phiếm vài câu à?
Đầu óc anh có vấn đề à?
Nguyễn Tư Nhàn giận mà không có chỗ trút, buông thìa, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng.
“Không biết thi thôi vậy.”
Thấy Nguyễn Tư Nhàn như vậy, Phó Minh Dư cũng không còn tâm tình mà ăn cơm nữa, nhìn thẳng vào người đối diện.
“Nguyễn Tư Nhàn.”
“Sao.”
“Cô ăn thêm chút nữa đi.”
“Ăn không ngon miệng.”
Đầu lưỡi Phó Minh Dư đặt xuống hàm dưới, nhắm một mắt lại, mở miệng nói: “Rốt cuộc cô lại giận cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn cũng không thể hiểu hổi: “Tôi tức giận chỗ nào?”
“Tự cô đi lấy gương soi đi, xem mặt cô đen như thế nào rồi.”
Nguyễn Tư Nhàn hừ hừ một tiếng từ lỗ mũi, “Thái độ của tôi vẫn là như vậy, anh cũng không phải lần đầu tiên biết tôi.”
Phó Minh Du cười lạnh: “Hóa ra cô cũng biết là thái độ của cô đối với tôi không tốt?”
Nguyễn Tư Nhàn không thèm nể mặt, lười biếng nhìn anh, “Nếu không phải anh chọc tôi, tôi có thể dùng thái độ này đối với anh sao?”
“Tôi chọc giận cô lúc nào?”
“Chính anh xem lại xem, anh vừa dùng cái giọng gì nói chuyện với tôi? Là chính anh chạy tới tìm tôi ăn cơm còn không cho phép tôi nói chuyện sao? Sao nữa? Tôi là một đống đồ ăn để ăn với cơm à?”
Phó Minh Dư dơ một cánh tay lên, ép buộc bản thân mình thỏa hiệp, “Được rồi, dừng lại, coi như là tôi sai rồi, được không?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…?”
Vốn chính là anh sai rồi, cái gì gọi là coi như? Anh vẫn cảm thấy mình rất oan ức sao?
May mắn tiếng chuông cửa vang lên, Nguyễn Tư Nhàn chán không buồn muốn nói với anh nữa, hỏi cũng không thèm hỏi đi ra mở cửa luôn.
Động tác của cô lớn, lúc mở cửa nhân viên giao đồ ăn bị sắc mặt của cô dọa giật nảy mình.
“Xin, xin lỗi, trên đường xe bị hỏng, tôi đẩy xe đến đây, ở chỗ bảo vệ ghi tên thật lâu, tới muộn, thật sự rất xin lỗi.”
Nghe một chút, nhân viên giao đồ ăn vì chút tiền phí ship thái độ còn tốt hơn Phó Minh Dư đấy, anh ta còn muốn ghẹo gái cơ, cái thái độ như thế thì ghẹo cái rắm.
Hừ!
Sao tự nhiên lại trách bản thân mình rồi, tất cả đều cho Phó Minh Dư chọc giận cô.
Nguyễn Tư Nhàn nhận thức ăn, cười nói: ” Không sao, ngài vất vả vả rồi, tôi sẽ đánh giá năm sao cho ngài.”
Nói xong cô còn tiện tay cầm một chai nước khoáng ở tủ đồ bên cạnh đưa cho anh ấy, “Thời tiết nắng nóng, anh uống chút nước đi.”
Nhân viên giao đồ ăn thụ sủng nhược kinh nhận chai nước, cảm động đến nỗi gần như muốn viết mấy chữ ‘cảm động đến rơi nước mắt’ lên mặt, “Cảm ơn, cảm ơn!”
Đóng cửa lại, Nguyễn Tư Nhàn xoay người thấy Phó Minh Dư như ông lớn ngồi trên bàn trước mặt cô, im lặng nhìn cô, giống như cô thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy.
Không muốn đối mặt với anh ta, Nguyễn Tư Nhàn cầm đồ ăn ra ghế sofa ngồi, nhanh chóng mở ra, cầm thìa bắt đầu ăn.
“Thái độ của cô đối với nhân viên giao hàng lại rất tốt đấy.”
“Nếu như anh đi ship đồ ăn thái độ của tôi với anh cũng sẽ rất tốt đấy, không còn cách nào khác mà, tôi hận giàu.”
Phó Minh Dư đè cổ, hé miệng thở ra một hơi thật dài.
Lúc anh nhìn về phía cô một lần nữa, phát hiện cô ăn một phần đồ ăn kém chất lượng đầy mùi dầu mà lại ăn rất ngon lành, còn đồ ăn tinh xảo trước mặt anh thì lại biến lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Phó Minh Dư chậm rãi đứng lên.
Lúc đang muốn đi qua chỗ Nguyễn Tư Nhàn, thì điện thoại của cô lại kêu lên.
Nguyễn Tư Nhàn nhì thoáng qua, là Yến An gọi tới.
Đêm hôm khuya khoắt còn có chuyện gì?
Nguyễn Tư Nhàn một tay cầm thìa, một tay nhận điện thoại.
“Alo, tổng giám đốc Yến, có chuyện gì sao?”
Nghe thấy cách xưng hô của Nguyễn Tư Nhan, bước chân của Phó Minh Du dừng một chút.
Mà bê kia, giọng nói của Yến An mang theo chút men say.
“Cô đã ngủ rồi sao?”
Uống rượu?
Có kiểu đàn ông uống say rồi thích gọi điện thoại cho người con gái mà họ nhớ thương, không nghĩ đến Yến An một tổng giám đốc mà cũng có cái bệnh quái đản này.
Loại tình huống này, một khi trò chuyện rất dễ làm cho đối phương suy nghĩ nhiều, cho nên Nguyễn Tư Nhàn nói dối, “Tôi ngủ ngay đây, có chuyện gì không?”
Yến An im lặng một chút, nói: “Ôi, tôi muốn nói với cô, cô…. có thể xuống dưới một chút sao? Tôi ở ngay dưới tầng tòa nhà cô.”
Nguyễn Tư nhàn cảm giác được phía sau có ánh mắt đang nhìn cô, quay đầu trừng mắt, dịch vào một góc trong sofa, “Thật xin lỗi, tôi đã lên giường rồi.”
“Ôi…” Yến An lại nói, “Vậy nói qua điện thoại cũng được, thật ra chuyện lần trước tôi thật sự không biết tý nào, tôi không còn một chút quan hệ nào với bạn gái cũ nữa đâu, về sau sẽ không sảy ra chuyện như vậy nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn vuốt vuốt huyệt thái dương.
Tại sao ngày hôm nay hai người đàn ông này đều cố gắng tìm cô kiếm chuyện vậy, đầu năm nay làm tổng giám đốc đều rảnh rỗi như vậy sao?
“Tổng giám đốc Yến, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng.”
“Ôi…”
“Cũng không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Yến An lại thở dài, dừng mộ hồi lâu mới nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền cô nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn cúp điện thoại không chút do dự, ngẩng dầu, thấy Phó Minh Dư vẫn đang nhìn cô.
“Yến An?”
Nguyễn Tư Nhân không care, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Phó Minh Dư còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên.
Là Bách Dương gọi đến.
Thật ra tối nay anh đã tranh thủ thời gian, đêm nay còn phải về công ty mở cuộc họp, lúc này không sai biệt lắm đã đến giờ rồi.
Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn, cầm áo khoác của mình, “Công ty còn có việc, tôi đi trước.”
“Đi thong thả không tiễn.”
Cái giọng điệu máy móc này làm Phó Minh Dư lại một lần nữa hiện lên cảm giác bất lực, anh muốn nói gì đó, lại phát hiện không có gì để nói.
“Nguyễn Tư Nhàn.”
Nguyễn Tư Nhàn không kiên nhẫn nói: “Lại làm sao nữa?”
“Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, cô ăn ít một chút.”
Nguyễn Tư Nhàn vẫn vùi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy Phó Minh Dư nói vậy.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tay cô ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn thức ăn trên bàn.
Tức chết cô rồi, nếu không phải Phó Minh Dư tác yêu tác quái, thì cô sao có thể bỏ đồ ăn đã đặt ở Tây Sương Yến ở đó để đi ăn cái đồ cơm hộp này.
Lúc Phó Minh Dư xuống lầu, trời đã tối đen.
Anh cầm áo khoác, chân bước nhanh.
Bận cả một ngày chưa được nghỉ ngơi, trong lúc vội vàng còn dành thời gian đến ăn một bữa cơm với Nguyễn Tư Nhàn, còn bị cô chọc tức gần chết, cũng không biết bản thân muốn gì nữa.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi đại sảnh tầng một, anh lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bên ngoài.
Yến An cong lưng dựa vào thân xe, trên tay đốt một điếu thuốc.
Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của anh ta, nhưng cả người anh ta đểu tản ra một dòng chữ ‘Tôi rất đau lòng, tôi rất chán nản’, nhìn qua đúng là rất có khí chất của mấy người thất tình nên có.
Lúc đầu Phó Minh Dư muốn làm như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp đi qua, nhưng lúc di xuống bậc thang, bước chân anh dừng lại một chút, quay đầu lại nói: “Yến An.”
Yến An ngẩng đầu, thấy là Phó Minh Dư, cũng không muốn nói chuyện.
Phó Minh Dư cứ như vậy nghiêng đầu nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Người ta đều đã share lên vòng bạn bè ý ngầm nói anh, anh vẫn còn quấn lấy không buông, có thể có chút khí phách hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Yến An: Hả? Thật sự là đang mắng tôi sao?