• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17-2: Đêm quá dài (II)




Tinh Vân giật mình nhìn anh, chưa kịp hiểu chuyện gì, liền nói tiếp: “Tinh Vân, em biết tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Pháp đúng không?”

Tinh Vân gật đầu như cái máy. Tròn mắt hỏi lại: “Sao anh biết?”

Hoàng liền vội nói: “Ngày xưa lúc em học năm thứ hai đã lấy cả hai giải thưởng sinh viên thanh lích và sinh viên tài năng. Trong cuộc thi đó, em thuyết trình bằng tiếng Pháp,tiếng Bồ và tiếng Bồ khiến các giảng viên và sinh viên đều tròn mắt. Anh rất ấn tượng về chuyện này. Vậy mà nhất thời bấn loạn anh lại quên mất.”

Hoàng phấn khởi nói tiếp: “Cứu tinh ở trước mặt mà anh lại quên mất. Tinh Vân, giúp anh qua ải này, anh Hoàng mang ơn em cả đời.”

“Ý anh là…” Tinh Vân dò hỏi.

“Là em làm người thông dịch viên giúp anh một buổi sáng cho khách hàng của anh.” Hoàng nhanh nhảu khẩn trương đáp.

“Tinh Vân, hai nghìn đô, chỉ hai tiếng đồng hồ, anh Hoàng cho em hai nghìn đô. Giúp anh được không?” Hoàng lại mở miệng thuyết phục.

Tinh Vân gương mặt không sức sống trả lời: “Em không cần tiền. Anh đi tìm người khác đi.”

Hoàng tròn mắt, lấy tay đập vào trán: “Chị hai ơi, em không cần tiền nhưng anh thực sự cần mạng đó. Anh không muốn vào tù sớm như vậy, cũng không muốn trắng tay. Em thương anh một chút đi, anh sắp cưới vợ rồi. Cô ấy đang mang thai. Em cũng không muốn đứa bé chào đời đã ra đường ở chứ. Anh còn có cha mẹ phải lo. Công ty này là miếng cơm của anh. Làm ơn, làm ơn đi…Tinh Vân.”

Những tia nắng đầu tiên của khí trời ngày hạ đến sớm. Chỉ chớp mắt cái trời đã hừng sáng, Hoàng càng lo lắng, càng van nài, càng lải nhải khiến Tinh Vân đau hết đầu. Cô liền nói: “Anh tìm một người biết tiếng Pháp, một người biết tiếng Bồ Đào Nha là được rồi. Hai người kết hợp có thể thông dịch vô tư. Em thực sụ không có tâm trạng làm việc. Em muốn yên tĩnh.”

Hoàng lại một lần nữa khóc không ra nước mắt: “Chị hai của tôi ơi, anh đã thử thương lượng nhưng ông chủ lớn không chịu. Anh ta nói cuộc họp ba bên này vô cùng cơ mật, thông tin không thể để nhiều người biết được. Chỉ cho phép một thông dịch viên thôi. Khách hàng của anh ta yêu cầu như vậy. Một thông dịch viên chuyên nghiệp và đáng tin. Anh Hoàng hoàn toàn tin tưởng em. Em giúp anh đi,Tinh Vân, Tinh Vân.”

Tinh Vân thở dài nói: “Em không phải là thông dịch viên chuyên nghiệp. Em chưa bao giờ dịch cùng lúc ba thứ tiếng như vậy. Em không có lòng tin.”

“Tinh Vân, coi như anh Hoàng quỳ xuống xin em có đuojwc không, tám giờ sáng cuộc họp đã bắt đầu, giờ đã gần sáu giờ rồi. Tính cả giờ kẹt xe thì anh chỉ còn một giờ đồng hồ, em nói anh phải làm thế nào? Em là bồ tát, là Phật tổ Như Lai, cứu khổ cứu nạn có được không?” Hoàng lại tiếp tục van nài, hai gối đã quỳ dưới sàn. Tinh Vân thấy vậy thì rất áy ngại, nhìn ngó xung quanh và kéo anh ta đứng dậy. Ngay lúc này, ánh mắt Tinh Vân liền dừng lại ở một người đàn ông tóc đen, mắt đen có gương mặt thông minh, sáng sủa, dáng người cao ráo. Tinh Vân nhìn người đó đang tiến lại mình: “Tinh Vân, cô hãy theo tôi về. Tổng tài rất lo lắng cho cô.”

Nghe thấy vậy, Tinh Vân đứng dậy, nhìn vào người đàn ông và nói: “Lâm Thanh, Cảnh tượng tối qua anh cũng đã nhìn thấy. Tôi không đi cùng anh đâu. Tôi không muốn gặp anh ta. Tôi…” nói đến đây tim Tinh Vân quặn đau.

Lâm Thanh thở dài nói: “Cô không đi về nhà thì cô sẽ đi đâu. Ở bên ngoài rất nguy hiểm. Tổng tài rất lo cho cô. Mau theo tôi về, Tổng tài đang chờ cô.”

Tinh Vân lắc đầu nguầy nguậy nói: “Tôi không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết đối diện với anh ta như thế nào? Anh nói đi, tôi nên đối diện với chuyện đó thế nào?” Tinh Vân vừa nói vừa khóc, gào to rồi ngồi phịch xuống ghế tựa ở quán cà phê.

Lâm Thanh nhìn nàng đau lòng thì cũng không dễ chịu gì. Trong lòng ngập tràn nỗi xót xa. Nhưng vẫn cứng rắn nói: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Cô hãy theo tôi về trước rồi nói. Cô không chịu về tôi không biết ăn nói thế nào với Tổng tài.”

Tinh Vân, nhắm mắt lại, những giọt nước liên tục rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh ấy không cần tôi, không cần tôi nữa rồi. Tìm tôi để làm gì?”

Lâm Thanh bất lực, nửa ngồi nửa quỳ xuống sàn, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tinh Vân. Tinh Vân dằn mạnh khăn giấy rồi tự lau, miệng gắt gỏng: “Anh mặc kệ tôi. Anh về nói với anh ta là nếu đã có người khác rồi thì hãy buông tha cho tôi đi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi rất mệt mỏi. Tôi không yêu nữa, không yêu nữa.” Tinh Vân lại khóc lên như một đứa trẻ.

Hoàng kéo lại cặp kính, mắt liên tục nhìn đồng hồ. Anh ta sốt ruột chết đi được mà chúa cứu thế của anh ta lại còn “tâm tình hỗn loạn” khóc lóc sướt mướt. Anh ta tự nghĩ: “Thật không hiểu mấy cái chuyện trai gái “yêu tới yêu lui” có cái gì quan trọng mà phải khóc đến chết đi sống lại như vậy? Không phải chuyện bồi thường hợp đồng mới là quan trọng nhất hay sao. Cơm, áo, gạo, tiền mấy thứ này không có thì đến hô hấp cũng thấy đắt giá, còn ở đó nói đến yêu với thương. Không hiểu đàn bà nghĩ cái gì nữa. Có phải là ăn no rưỡng mỡ không?”Tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng cũng không dám biểu hiện ra, sợ không cẩn thận chọc giận Tinh Vân thì anh ta xong đời. Cho nên, im lặng quan sát tình hình là thượng sách.

Lâm Thanh nhìn Tinh Vân kích động thì trong lòng càng đau. Anh bất đắc dĩ giải thích với Tinh Vân: “ Chuyện này không như cô nghĩ đâu. Tổng tài là bị cô ta hãm hại. Anh ấy cũng là bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, hai người họ đã làm gì đâu.”

Tinh Vân trừng mắt đau xót nhìn Lâm Thanh: “Anh có biết tôi đã nhìn thấy và nghe thấy gì không, một cảnh tượng mà mỗi lần nhắm mắt tôi đều đau lòng. Họ như vậy còn chưa gọi là làm gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK