Nói đến đây, lão đột nhiên thay đổi thái độ nghiêm túc, nhìn Diệp Đại Công cười hắc hắc: “Lão già, ta đây nói cho ngươi biết, thế gian này người có thể cứu sống tôn tử nhà ngươi không quá năm người, may mà ngươi gặp được bần đạo, đây cũng là duyên phận của ta và tôn tử của ngươi, hắc hắc, duyên phận a.”
Diệp Đại Công không hiểu lắm, còn đang phỏng đoán thì Thanh Vân Tử đã chuyển đề tài: “Ta đã tạm thời khắc chế độc thi trong người tôn tử của ngươi, hiện giờ quan trọng nhất là tìm ra chủ nhân của Thi Du Cao, oán khí nặng như vậy, chủ nhân ắt phải là lệ quỷ, không thể giữ nó lại. Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nửa năm gần đây, vùng này có người nào đột tử không?”
Diệp gia thôn chỉ có hơn mười hộ gia đình, mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn trưởng thôn không thể không biết, Diệp Đại Công bèn nói rằng: “Có, một tháng trước trong thôn chúng tôi có một người đàn bà có bầu sinh khó mà chết, một người hai mạng, có được coi là đột tử hay không?”
“Nói lời vô ích, cô ta chết vào ngày mấy?”.
Diệp Đại Công suy nghĩ một chút: “Không nhớ rõ nữa, hình như... À phải rồi, tôi nhớ cô ta chết vào tháng bảy, đúng hơn là vào quỷ tiết, vừa qua mười bốn tháng bảy!”.
Thanh Vân Tử trong lòng đánh oang một tiếng, vội vàng nói: “Mau đưa ta tới mộ của cô ta!”
Diệp Đại Công không dám chậm trễ, dẫn Thanh Vân Tử đi dọc theo con đường lên núi, một tiếng đồng hồ sau cả hai tới trước phần mộ của Trương quả phụ. Thanh Vân Tử vận khí quan trắc một chút, thầm nói: “Phần mộ này quả nhiên bất bình thường, làm thế nào bên trong lại có hai mùi quỷ khí, một trong đó còn là trẻ con! Hây dà, không tốt, không tốt! Mau lên, mau quật mộ khai quan, ta muốn xem rốt cuộc là làm sao!”
Diệp Đại Công khó xử: “Cái này... Phu quân của Trương quả phụ đã mất nửa năm trước, cô ta sanh thời đã mồ côi từ trong bụng mẹ, trong nhà lại không thân nhân, vốn không có ai dám đến quấy rầy. Thế nhưng nếu tự tiện khai quật mộ... Chuyện này nếu để cho người trong thôn biết thì thật khó ăn nói.”
Thanh Vân Tử giận dữ quát: “Không khai quan, chờ sát thi thành hình, cả thôn các ngươi đều phải chết!”.
Diệp Đại Công ngẩn ra, bấy giờ mới ý thức được sự tình hệ trọng, mời Thanh Vân Tử chờ một chút, sau đó chạy như bay xuống núi, kêu mấy người thanh niên mỗi người khiêng một cái xẻng cùng nhau đi đến mồ. Trên đường mấy người thanh niên nghe Diệp Đại Công lý giải sự tình đại khái, hơn nữa Diệp Đại Công đã hứa sẽ xử lý việc này thật tốt và cam đoan một mình gánh chịu trách nhiệm, cho nên họ đã nhanh chóng bắt tay vào đào mộ.
Trong khoảng thời gian đó, Thanh Vân Tử lấy ra năm lá cờ nhỏ, theo thứ tự là vàng, xanh, xám, trắng, đỏ ứng với ngũ hành, cắm một vòng xung quanh phần mộ của Trương quả phụ, tại càn vị và khôn vị đốt một trụ nhiếp hồn hương. Lúc này phần mộ cũng đã đào xong, mấy người thanh niên nhìn thấy quan tài màu đỏ tươi như máu bất giác liền lùi lại đằng sau.
“Các ngươi mau tránh ra, lùi ra khỏi ngũ hành, nhớ kỹ, không được tiến đến gần.”. Thanh Vân Tử đi tới trước phần mộ, cảm giác được có từng luồng âm khí đập mạnh vào mặt, trong lòng cũng không khỏi giật mình: Cách một bản quan tài dày mà sát khí lại còn mạnh như vậy, trong quan tài chắc chắn là có tà môn.
Thanh Vân Tử liếc mắt phát hiện ra nắp quan tài không có đinh, lập tức tinh thần phấn chấn, cầm bút chấm chu sa viết chữ “Sắc” chính giữa, niệm chú, sau đó tay phải vỗ vào nắp quan tài, quát to một tiếng: “Khởi!”
Nắp quan tài nặng mấy chục cân cư nhiên bị một tay lão nhấc lên, vứt sang một bên.
Diệp Đại Công và mấy người thanh niên tò mò đưa đầu qua nhìn ngóng, vừa thấy thoáng qua liền hóa đá, sửng sốt mười mấy giây, có một cậu còn sợ hãi kêu lên: “Trời ơi, cô ta mọc răng dài ra kìa!”
Trong miệng nữ thi hiện lên một hàng răng nanh dài — mà không phải chỉ có một, đúng hơn là hai hàng! Dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt Thanh Vân Tử như điện đảo qua người nữ thi kia, rơi vào trên bụng của cô ta, sắc mặt đại biến, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp đại công, lớn tiếng trách mắng: “Đó là một phụ nữ có thai?”
“Không phải, là khó sinh mà chết!”. Diệp Đại Công giật mình nói: “Bởi vì cô ta chết hung, chúng tôi có đi hỏi Hoa đại tiên, đại tiên nói rằng hai mẹ con cô ấy phải chôn cất xa nhau, nếu không sẽ phát sinh chuyện ma quái, cho nên chúng tôi đem con của cô ấy chôn ở bãi tha ma tại Sơn Tây.”.
Thanh Vân Tử gật đầu, than thở nói: “Người đó thật ra không nói sai, khó sinh mà chết, mẹ con không được ở chung với nhau để tránh cho cả hai không muốn xa rời, quỷ hồn bất tán, phong bế trong thi thể, lâu ngày, hấp thu âm khí trở thành mẹ con sát thi. Hơn nữa hai mẹ con này đều vượt qua quỷ tiết tháng bảy, sát khí quá nặng.”
Diệp Đại Công nhìn hai hàng răng nanh đáng sợ của nữ thi, run rẩy nói: “Thi thể này...”
“Đã qua cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày, mẹ con sát thi đã thành hình, không giống như quỷ vật thông thường.”. Ngón tay Thanh Vân Tử chỉ vào bụng người nữ: “Anh (1) sát, ngay trong bụng cô ta!”
(1) Anh: Hài nhi, trẻ sơ sinh là nữ. Có người nói con gái gọi là anh (嬰), con trai gọi là hài (孩)
“Á!”. Diệp Đại Công và đám người đồng loạt sợ hãi kêu lên: “Sao, sao có thể như vậy được?”.
Thanh Vân Tử thở dài: “Dĩ nhiên là có người mang đứa trẻ sơ sinh này tới, mẹ con hợp táng, cũng chỉ có như vậy mới có thể thuận lợi gỡ Thi Du xuống, đây vốn là cổ thuật tà pháp Miêu Cương, thật không ngờ có người dám sử dụng. Lão già, nhà ngươi đắc tội với người này rồi, không đơn giản đâu!”. Nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, quang cảnh đã vào sáu giờ tối, mặt trời sắp lặn, một ngày đã gần hết.
“Hôm nay khai quan kinh động sát thi, phải xử lý trước lúc trời tối, nếu không sẽ để lại hậu hoạn, các ngươi nhanh nhanh đi chuẩn bị cho ta xăng và củi gỗ, còn có chu sa nữa. Mau lên, càng nhanh càng tốt!”
Diệp Đại Công chỉ đạo cấp dưới, mấy người tiểu tử vội vàng chạy xuống núi đi tìm vật dụng. Diệp Đại Công run lẩy bẩy hỏi Thanh Vân Tử: “Đạo trưởng, người nói mẹ con này đã thành... Cái gì mà sát thi, thế vì sao vẫn không nhúc nhích?”
“Sát thi dù mạnh đến đâu cũng có phần e ngại ánh mặt trời, thế nhưng đến tối khi âm thịnh dương suy sẽ vô cùng khó lường, ta cũng khó mà thu phục được.”
Thanh Vân Tử đẩy Diệp Đại Công qua một bên, cởi túi vải xuống, lấy ra một đống dụng cụ hàng yêu tróc quỷ, bắt đầu bố trí linh đàn.
Vừa bố trí xong, mấy người thanh niên đã trở về, mang theo mấy cái giỏ đựng củi gỗ và vài thùng đựng xăng, phía sau là những người thôn dân chạy theo đến đây xem náo nhiệt. Vợ chồng Diệp Binh cũng ở trong đó, vừa thấy mặt cha Diệp Binh liền thông báo: “Cha, Thiếu Dương nó uống thuốc nước của đạo trưởng xong thì đã tốt hơn nhiều, mẹ cũng trở về chăm sóc nó, chúng con mới tới đây xem... Có giúp được gì thì giúp cha một tay.”.
Diệp Đại Công nghe nói Thiếu Dương đã đỡ nhiều thì trong lòng an tâm một chút, quay sang khiển trách mấy người thanh niên: “Ai cho các cậu đi tuyên truyền ầm ĩ vậy hả? Kéo một đống người tới đây...”
“Không sao, càng nhiều người càng tốt.”. Ánh mắt Thanh Vân Tử lộ ra một tia giảo hoạt, nhìn lướt qua đám người.
Việc này không nên chậm trễ, lão ra lệnh cho mấy người can đảm tiến lên chất que củi ở bốn phía quan tài, sau đó rót xăng lên trên, tiếp đó lão trải một lớp chu sa, châm một lá bùa, niệm chú, rồi ném lá bùa về phía trước.
Lửa thoáng chốc bốc lên cao.
Thanh Vân Tử ngồi khoanh chân phía trước linh đàn, cao giọng niệm đạo: “Truyền nhân Mao Sơn đời thứ ba mươi tám Thanh Vân Tử phụng sắc lệnh tổ sư, thượng khấn Tam Thanh, hạ cáo Âm Minh, bích lạc hoàng tuyền, chứng đạo tâm ta, dẹp yên yêu tà, thanh lọc thiên địa, lục đinh lục giáp, trước trận nghe lệnh, huyền đàn hắc hổ, thiên sư cho mời, hôm nay khai đàn, tận sức trừ yêu!”.
Vừa làm phép, lão vừa dùng lửa gia tăng thuần dương cương khí của đạo gia, hỗ trợ luyện hóa sát thi.
Mười phút trôi qua, quan tài đã cháy thành một đống than củi, thế nhưng dung nhan của nữ thi bên trong vẫn không thay đổi, y phục cũng không bị đốt cháy. Một luồng khí âm hàn màu trắng từ trên người cô ta không ngừng tràn ra, dập tắt ngọn lửa...