Đập vào mắt Phỉ Phùng Lam là một anh chàng cao hơn 1m8, điều này đã từng được đề cập đến trong tờ lý lịch. Anh ta có một đôi mắt biết cười, khuôn mặt vô cùng góc cạnh. Mạch Khải thuộc dạng đẹp và thân thiện, còn Vương Dịch Thiên lại là đẹp và lạnh lùng, không hiểu sao có thể chơi thân được.
Mạch Khải bước đến ôm lấy Vương Dịch Thiên, vỗ vỗ vai anh: “Thiên à, tôi nhớ cậu chết đi được.”
“Cô gái này chắc là... Hắc Lam? Cô xinh đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đó.” - Anh nhìn sang cô, cười thân thiện.
Cô cũng cúi đầu, cười lại với anh.
“Phải, là Hắc Lam.” - anh bước đến cặp vai cô.
“Tôi đánh dấu chủ quyền rồi đấy, cậu đừng hòng dòm ngó tới.” - Vương Dịch Thiên nhướng mày cảnh cáo Mạch Khải. Anh quá hiểu tính tình của Mạch Khải, anh ta thấy người đẹp là liền chấm ngay, còn có cặp bồ hay không cũng có lựa chọn đôi chút. Nhưng với sự lém lỉnh của Phỉ Phùng Lam, không chừng Mạch Khải không những sẽ để mắt đến mà còn si mê không rời nữa.
Mạch Khải cười lớn: “Thiên à, tôi sẽ không đụng đến người của cậu. Nhưng mà cậu vì một cô gái mà nhỏ nhen với bạn bè vậy sao? Lúc trước cậu đâu có như vậy?”
“Lúc trước tôi chưa gặp cô ấy.”
Phỉ Phùng Lam đỏ mặt, không biết nói gì.
...----------------...
Mọi người nhanh chóng lên xe, Phỉ Phùng Lam ngồi ở rìa, giữa là Vương Dịch Thiên và bên kia là Mạch Khải. Cả ba cùng ngồi ở hàng ghế sau với lý do rất chi là con nít: Mạch Khải nói muốn ngồi cạnh Vương Dịch Thiên, nhưng Vương Dịch Thiên lại muốn ngồi cạnh Phỉ Phùng Lam.
Xe phía sau đương nhiên là của Tam Hắc.
“Cậu chủ, chúng ta sẽ đi đâu?”
Vương Dịch Thiên chưa kịp trả lời, đã bị Mạch Khải chen ngang: “Giờ ta sẽ đến khu giải trí. Lam Lam, anh nói cho em biết, đó là một khu giải trí đa số là đồ chơi với nước thôi đó, là khu giải trí của Thiên.”
Vương Dịch Thiên lườm anh: “Gọi cô ấy là Hắc Lam.”
“Cái tên nghe thật cứng nhắc. Cậu thường gọi cô gái của mình bằng cách như vậy à?”
“Phải.”.
Tiên Hiệp Hay
“Vậy đó là chuyện của cậu, tôi thích gọi là Lam Lam hơn.” - Mạch Khải cười cười.
Phỉ Phùng Lam lại không biết nên nói gì. Tình thế này tốt nhất là nên học theo ông bà “im lặng là vàng”...
...----------------...
Mười phút sau, khu giải trí lấp lánh ánh đèn đã xuất hiện trước mặt, Phỉ Phùng Lam nhìn theo lòng đầy háo hức. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được đi chơi ở khu giải trí.
Xuống xe, Vương Dịch Thiên cặp vai Phỉ Phùng Lam đi vào trong, Mạch Khải hớt hải chạy theo: “Thiên à, sao cậu có thể bỏ bạn mình ở ngoài xe rồi một mạch đi vào đây vậy hả?”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy.” - Vương Dịch Thiên lườm Mạch Khải. Hình như anh vẫn còn bực vì chuyện Mạch Khải gọi người con gái của anh là Lam Lam. Đúng là gọi như vậy nghe rất thân thiết, anh không thích, anh ghét.
Vương Dịch Thiên lại quay sang Phỉ Phùng Lam: “Em thích chơi gì nhất?”
“Tôi chưa đi khu giải trí bao giờ, làm sao biết mình thích chơi gì nhất được.”
“Được, vậy chứ chơi hết là biết chứ gì.” - Anh cười ngọt với cô.
Đầu tiên, họ chơi phóng phi tiêu vào bong bóng nước. Phỉ Phùng Lam giành hết phi tiêu của mọi người, phóng được 29/30 điểm. Hắc Long hơi nhướng mày: “Em có khả năng phóng phi tiêu tốt vậy sao toàn bắn súng trật??”
Phỉ Phùng Lam cười trừ gãi gãi đầu: “Chắc vì là súng của anh nên không nghe lời em.” - Vương Dịch Thiên cười khì, lại giỏi viện cớ.
Tiếp theo là trò bắn súng vào lon rỗng. Các cấp độ được sắp xếp tăng dần, ba lon, năm lon, bảy lon,... Người chơi sẽ nạp đạn vào cây súng dài rồi đứng xa 1,5m để bắn. Phần thưởng cho người bắn trúng cũng theo cấp độ tăng dần, thưởng cao nhất là một con gấu bông Brown rất to. Vương Dịch Thiên nói nếu cô thích sẽ mua hết gấu ở đảo này cho cô, nhưng cô một mực muốn chơi.
Hắc Long xung phong bắn đầu. Tất cả các tầng đều trúng nhưng đến cấp độ cuối cùng thì anh lại bắn lệch trọng tâm một li, nên vẫn còn một lon ở trên kệ.
Vương Dịch Thiên là người chơi tiếp theo, điều này khiến Phỉ Phùng Lam hơi bất ngờ, cô tưởng anh trước nay không thèm ngó ngàng gì đến mấy trò này.
Anh xắn tay áo lên mấy đoạn, vừa tới khớp tay, cầm súng lên đạn, thật sự trông rất quyến rũ, có người nhìn theo mắt không chớp lần nào.
Vương Dịch Thiên bắn nhanh như chớp, thắng luôn được cấp độ cao nhất. Phỉ Phùng Lam há hốc mồm, vỗ tay bộp bộp:
“Cậu chủ, tôi không ngờ anh bắn giỏi hơn cả Lão Nhị luôn đó.”
Anh cười ngọt ngào, búng vào trán cô một cái rõ đau: “Để tôi nói cho em biết, người dạy Hắc Long bắn súng là tôi.”
Cô ôm trán bĩu môi.
“Tặng cho em.” - Vương Dịch Thiên lấy con gấu bông từ tay người hướng dẫn trò chơi đưa tới trước mặt cô.
Cô đưa tay đón lấy, mặt hơi đo đỏ, giọng ấp úng: “Cảm ơn... cậu chủ.”
Sau đó họ cùng nhau chơi rất nhiều trò: đạp vịt, vượt chướng ngại vật, chèo thúng lấy thưởng,...
Cuối cùng khi đi hết một vòng khu chơi, trở lại gần cổng ra là trò khiến người chơi vô cùng mất bình tĩnh: nạp đồng xu gắp thú bông.
Phỉ Phùng Lam nhướng nhướng mày với Vương Dịch Thiên, anh hiểu ra ngay liền mua một mớ xu trò chơi. Ban đầu anh nghĩ trò này cũng đơn giản thôi, anh sẽ gắp hết thú bông ra cho cô. Hai mươi phút sau, dòng suy nghĩ đó bị dập tắt hoàn toàn, chơi hết xu hết lần này đến lần khác nhưng Vương Dịch Thiên vẫn chưa gắp được gì. Anh tức giận đập vào máy cái bụp.
“Hắc Hổ, kêu quản lý từ nay dẹp cái trò này cho tôi, thật tức chết mà.”
“Hắc Lam, đi về thôi, không còn gì để chơi nữa.” - anh nắm tay cô đi ra trong khi cô vẫn còn thấy bàng hoàng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cái người này, nói muốn dẹp trò chơi là dẹp.
Khi trở lại xe, cô chợt nhớ về lời nói lúc còn chưa đến khu giải trí của Mạch Khải “Là khu giải trí của Thiên”. Cô lắc đầu, người có tiền lại có thế, đúng là có khác.