• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Lý lâm phi




Hà Giai Chanh đã quên quá khứ từ lâu, ai mà ngờ một “vụ án đẫm máu” mười năm trước bây giờ vẫn có thể gặp lại nạn nhân? Cầm đầu đám con gái nhỏ đó, Hà Giai Chanh là người ra tay mạnh nhất, không hề thương xót. Vì vậy, bây giờ cô ấy là người lo lắng nhất.

Đối với cô thì không sao, không phải là vấn đề lớn, chỉ cần lái xe quay về thành phố C là xong, không lẽ anh lại đuổi theo cô? Nhưng còn Tiểu Xuân?

Nhưng mà anh có vẻ thích Tiểu Xuân.

Hà Giai Chanh âm thầm suy đoán: có phải ý trời không, cô đánh người đó nên trời bắt Tiểu Xuân của cô trả lại cho anh?

Trong mấy ngày Hà Giai Chanh ở thành phố A, ban ngày cô đi ăn chơi loanh quanh trong thành phố, dẫn Lương Xuân Vũ đi ăn chơi vào buổi tối.

Trịnh Miểu đang thay hình đổi dạng, làm việc chăm chỉ để từ “ăn chơi trác táng” sang hình tượng “lãng tử quay đầu”. Mặc dù không biết sự thay đổi này kéo dài được bao lâu nhưng hiện giờ thì mọi chuyện có vẻ rất tốt. Ông chủ Trịnh Miểu bắt đầu quan tâm tới công việc kinh doanh của công ty. Buổi tối anh có một cuộc hẹn với nữ khách hàng nghiêm túc, ăn tối với món thịt bò nướng than.

Lúc nướng thịt bò thì xảy ra chuyện. Có người không muốn thấy Trịnh Miểu hăng hái làm việc, cố tình gây ra chuyện xấu!

Lý Lâm Phi lần trước cố ý đùa giỡn Lương Xuân Vũ bị Từ Phong nói cho mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Theo lý thuyết người hướng chỗ cao mà đi, Trịnh Miểu không làm sai chuyện gì nhưng có người không thích nhìn kiểu anh ta lầm đường lạc lối quay lại nẻo chính đường ngay. Trước đây Trịnh Miểu cũng nổi tiếng trong đám bạn bè, sự nổi tiếng này không phải là danh tiếng anh ta cao nên tạo được thế lực mạnh, mà do anh ta ăn nhậu chơi bời không cẩn thận nên sinh ra một đứa con trai bụ bẫm, người phụ nữ đó ôm con tới nhà đòi tiền, một lịch sử đen tối của anh ta trong lúc đó.

Chuyện này của Trịnh Miểu lan truyền điên cuồng trong đám bạn bè xấu xa của anh ta, mọi người không công khai đề cập nhưng lén lút bàn luận đủ loại chuyện trong đó. Cho nên cho dù trong đám bè không phải bạn kia, Trịnh Miểu cũng không thật sự hòa hợp.

Từ Phong đã từng cảnh báo Trịnh Miểu: “Cậu chơi với nhóm người này còn không bằng Nhị đại gia nhà tôi, ít nhất Nhị đại gia cũng là trong ngoài như một”.

Lúc đó Trịnh Miểu chắc chắn là không nghe lời khuyên ấy, anh cảm thấy đám bạn bè này khá tốt, ai gặp anh cũng gọi “Anh Trịnh”.

Nhưng giai đoạn này, tin tức Trịnh Miểu hoàn lương được truyền ra, đám cặn bã đó không thể chấp nhận nổi, một đống phân thì phải có hình dáng của đống phân, đem hoa lài cắm trên bãi cứt trâu rồi tưởng mình là chất dinh dưỡng thật chắc? Hắn xứng sao!

Tốt thôi, đám “anh em tốt” ngày xưa cười lạnh lùng, lập kế hoạch xấu.

Trịnh Miểu với người khách hàng đó ăn thịt bò nướng, nghe nhạc, trò chuyện, dỗ khách hàng nữ đó cười vui vẻ cả ngày, hợp đồng sắp thành…

Đám bạn cũ do Lý Lâm Phi dẫn đầu xuất hiện. Lý Lâm Phi là như vậy, không cần nói nhiều chỉ cần một cái nhìn là thấy bẩn thỉu, đám đi sau cũng chả tốt đẹp gì, nheo mắt nhíu mày. Lý Lâm Phi tính xấu không đổi, hắn mở to mắt “Chà”, vỗ vai Trịnh Miểu ra vẻ thân mật “Đây không phải anh Trịnh sao? Tôi nói sao gần đây chẳng thấy anh tìm chúng tôi chơi bời nhảy nhót, hóa ra là lo đi chăm sóc em gái đẹp”

Rồi hắn quay qua vị khách hàng nữ “Em gái, từ chỗ đó ra à? Túm được anh Trịnh của chúng ta là có tương lai rồi! Anh ấy rất hào phóng với phụ nữ, em chỉ cần sinh cho anh ấy một đứa con trai thì mấy trăm vạn không thành vấn đề!”

Vị khách hàng nữ kia nghe những lời này thì tâm trạng đang tốt biến mất, khóe miệng trễ xuống, mặt cũng trầm xuống.

Lý Lâm Phi là người trời sinh để làm người xấu, vừa nói vừa sợ vậy còn chưa đủ nên đôi mắt trần trụi lướt lên lướt xuống người khách hàng kia. Người đứng đắn thì bất kể là nam hay nữ cũng không chấp nhận được sự lăng mạ, khiêu khích trắng trợn như thế. Người khách hàng đứng lên “Ông chủ Trịnh, hôm nay hợp đồng không bàn tiếp được. Tôi đi trước”

Trịnh Miểu vội đứng lên cản lại “Đợi đã…”

Người khách vòng qua bọn họ đi đến quầy tính tiền, Lý Lâm Phi với đám người kia còn sợ chưa đủ quá đáng, huýt sáo ầm ĩ sau lưng cô ấy.

Thấy con vịt đã đến miệng còn bay mất, Trịnh Miểu tức giận, chuyện này coi như thất bại hoàn toàn. Anh tức giận đến mức chưa bao giờ cảm thấy đám bạn cùng đàn đúm ngày xưa lại kinh tởm đến thế, đẩy Lý Lâm Phi ra “Con mẹ nó mày có bệnh hay sao mà chạy tới đây gây rối!”

Lý Lâm Phi cười ha hả nhìn xung quanh “Anh Trịnh à, hôm nay tôi có thù phải trả, cái cô tài xế nhỏ bé ngang bướng của anh đâu rồi?”

“Cái rắm!” Trịnh Miểu chửi ầm lên “Phá hư chuyện tốt của ông đây, mau cút đi!”

Lý Lâm Phi lại nhìn ra cửa “Tìm thấy rồi”. Hất hàm cho mấy đàn em đi theo, một vài người bước xuống cầu thang đi về phía Lương Xuân Vũ đang ở trong sân.

Trịnh Miểu lo lắng đuổi theo “Mày muốn làm gì?”

Lương Xuân Vũ đang gọi điện thoại cho Hà Giai Chanh, cổ tay chợt bị người ta túm lấy. Lương Xuân Vũ giãy dụa “Các người làm gì vậy?”

“Không có gì, anh Lý chúng ta không quên được cô, tới dạy cho cô bài học thôi” đám lâu la vừa nói vừa lôi cô vào trong, lực rất mạnh đến mức điện thoại cô muốn rớt xuống đất.

Hà Giai Chanh bên đầu dây bên kia cũng nhận ra Lương Xuân Vũ đang gặp chuyện, hét lên trong điện thoại “Tiểu Xuân! Có chuyện gì vậy?”

Lương Xuân Vũ hét trả vào điện thoại “Tòa nhà Sâm Nguyên…”, chưa nói dứt lời điện thoại đã bị giật lấy.

Trịnh Miểu vừa chạy xuống lầu vừa móc điện thoại ra gọi. Lúc này tốt nhất là phải gọi cảnh sát nhưng Trịnh Miểu xưa nay phạm nhiều lỗi phải đi ra đi vào cục cảnh sát nên bản năng của anh là không bao giờ có khái niệm báo cảnh sát. Anh lập tức nghĩ tới người lăn lộn với anh, Từ Phong.

Điện thoại mới reo một tiếng Từ Phong đã nhấc máy “Trịnh Miểu? Có gì không? Tôi đang có việc”

Bên đó hình như anh đang nói chuyện với khách hàng, trong điện thoại có người đang nói, giọng rất to.

“Lý Lâm Phi tìm cách gây khó dễ cho tôi với Lương Xuân Vũ! Ở nhà hàng của tòa nhà Sâm Nguyên! Cậu…” Trịnh Miểu vừa chạy vừa điện thoại cầu cứu, trong điện thoại âm thanh ồn ào, không biết Từ Phong có nghe được không. Lý Lâm Phi tiến tới giật điện thoại Trịnh Miểu ném xuống, màn hình vỡ tan tành.

“Khốn nạn!” Trịnh Miểu tức giận tới mức muốn liều mạng với hắn, lại lo đám bạn chó chết kia ức hiếp Lương Xuân Vũ nên bất chấp tất cả chạy vội xuống lầu. vừa chạy Trịnh Miểu vừa gào to “Giám đốc! Kêu bảo vệ!”

Lý Lâm Phi cười khẩy “Mày mù hả?”

Tầng 1 nhà hàng không có mấy người đã bị Lý Lâm Phi kêu đàn em đuổi đi hết sạch. Lương Xuân Vũ bị kéo vào nhà hàng, vừa lúc Trịnh Miểu chạy xuống tới nơi, túm lấy tên đàn em đang giữ Lương Xuân Vũ đẩy mạnh “Cút!”

Lý Lâm Phi nhìn Trịnh Miểu với vẻ hứng thú “Đừng nói với tao là mày cũng thích con nhỏ này chứ. Đầu năm nay sao vậy, mặt hàng này mà lại trở thành hàng thơm thế à”

Trịnh Miểu nghe thấy rất khó chịu “Mày làm vậy thì được gì?”

Lý Lâm Phi biết tính Trịnh Miểu nên không tức giận “Trịnh Miểu, lúc mày theo tụi tao chơi bời sao không nghĩ tụi tao không tốt? Tao khá băn khoăn, mày ra vẻ phấn đấu phát triển là để nâng mày lên hay hạ thấp tụi tao xuống?”

“Mày thả cái rắm gì” Trịnh Miểu nổi giận “Ông đây có quay đầu hay không thì liên quan gì đến mày! Mày nghĩ mày là nhà vệ sinh công cộng, cho là ai cũng phải có một chân với mày à”

Trịnh Miểu chưa từng vạch mặt với Lý Lâm Phi tới mức này, Lý Lâm Phi cũng không ngờ tới “Một người ngu ngốc như mày lăn lộn ở chung với Từ Phong vài ngày thì tưởng mình ngon à, cho là tao sợ mày?”

Hôm nay công việc làm ăn thất bại đã khiến bụng Trịnh Miểu đầy lửa giận, lúc này nắm tay lại muốn xông vào đánh nhau thì bị hai đàn em Lý Lâm Phi giữ lại ấn xuống ghế. Lý Lâm Phi lắc đầu “Tao không đánh nhau với mày, chỉ muốn thức tỉnh mày, mày ầm ĩ vậy có tác dụng gì không? Tống Giang lên Lương Sơn Bạc không phải là vì muốn chiêu hàng hay sao? Trên đời làm gì có nhiều chuyện tốt vậy, bản tính khó thay đổi, tao không ngăn cản mày tiến về phía trước, vấn đề là, chó có thể sửa được tật ăn c*t không? Bùn loãng có thể trát tường không?”

Lý Lâm Phi càng nói càng thấy đắc ý, cảm thấy mình nói cực kỳ đúng, thấy Lương Xuân Vũ đứng một bên liền ngả ngớn nâng cằm cô lên “Đúng không, người đẹp?”

Hắn ta chỉ hỏi cho có, không nghĩ Lương Xuân Vũ trả lời, nhưng Lương Xuân Vũ lại nhanh chóng đáp “Không đúng”

Lý Lâm Phi nhếch mép “Không đúng chỗ nào?”

“Tống Giang chiêu hàng là một mưu kế vô cùng quý giá có một không hai; chó thì không thay đổi được thói ăn phân, bùn nhão thì không trét được tường, nhưng anh là chó à? Là bùn nhão à? Anh đã ăn rồi? Cho nên anh nói không đổi được?”

Vừa nói dứt lời thì Lý Lâm Phi nổi giận, Trịnh Miểu vui buồn lẫn lộn. Trịnh Miểu bị đè trên ghế, không hề phòng bị đã được Lương Xuân Vũ đút cho một ngụm canh gà ngọt mà không ngấy, thiếu điều nước mắt lưng tròng, Tiểu Xuân à, vẫn là cô tin tôi nhất…

Lý Lâm Phi với đám đàn em xung quanh không hề ngờ Lương Xuân Vũ lại nhanh mồm dẻo miệng đáng sợ tới vậy, đưa mắt nhìn nhau “Mẹ kiếp! Con nhỏ này, lần trước không biết, hóa ra cũng biết cắn người! Nói thay cho ông chủ, sao, vội vàng muốn làm mẹ kế của con hắn à?”

Đám đàn em nghe xong cười ầm lên.

“Tôi không nói thay anh ta” Lương Xuân Vũ lắc đầu “Anh đang mong muốn anh ta hư hỏng cùng với anh, nếu không có tiền thì anh đừng mơ, chuyện gì cũng không được”

Lý Lâm Phi không hề thấy khó chịu mà còn tự đắc “Vậy thì sao? Ông đây có tiền, yêu thế nào, làm thế nào cũng được, cô muốn dạy dỗ tôi, có thể, trước tiên kiếm chỗ đầu thai tốt như ông đây đi, bảo đảm nói cái gì cũng có người quỳ liếm!”

………………

Từ Phong vội vàng chạy tới Sâm Nguyên, đóng sầm cửa xe lại vọt vào, nhìn quanh thấy Lý Lâm Phi đang giữ vai Lương Xuân Vũ đứng sau một bệ cây. Khi anh chạy tới cửa tự động thì nghe tiếng cười ngông cuồng của Lý Lâm Phi và tiếng Trịnh Miểu chửi ầm ĩ. Từ Phong ngừng chân nhìn xuống dưới chân bọn họ.

Lý Lâm Phi giở trò đùa dai nắm chặt vai Lương Xuân Vũ, dưới chân là một bể cá trong suốt hình vuông, được phủ một lớp cát dưới đáy, bên trên là đá cuội, những đuôi cá nhiều màu sắc phe phẩy bên dưới, len lỏi giữa những đám cây và đá trang trí.

Điều quan trọng nhất là sau chân Lương Xuân Vũ là bể cá đã mở. Lý Lâm Phi giữ vai Lương Xuân Vũ, đẩy một cái như muốn đẩy cô vào bể cá, Lương Xuân Vũ lảo đảo muốn ngã vào bể cá thì hắn lại túm cô kéo lại, cười ha hả.

**

Cánh cửa tự động mở ra, anh nheo mắt nhìn về hướng Lương Xuân Vũ và Lý Lâm Phi,vẻ mặt nghiêm nghị. Đi ngang qua kệ sách, lấy một quyển tiểu thuyết nước ngoài, bìa cứng bọc da.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK