• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Nổi giận đùng đùng




Nghe Kỳ Sơn nhắc nhỡ, Lôi Lạc Thần đảo mắt xung quanh một vòng, trong căng tin lúc này đông nghịt người.



Cảm giác được nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám sát, Lôi Lạc Thần đành dằn xuống cơn thịnh nộ trong lòng.



Trong người mang theo nộ khí đùng đùng, anh cùng Kỳ Sơn và Nhất Minh đi thẳng đến phòng họp.



Storm nhìn thấy Lôi Lạc Thần không quan tâm đến việc cô ở bên cạnh người đàn ông khác, trong lòng đau như giao cắt.



Cặp mắt to tròn lúc nào cũng tỏa sáng, chợt cảm thấy cay cay.



Anh thật vô tâm, quan tâm đến cô một chút chắc anh sẽ chết ư?



Trong lòng không vui, cô đặt tách cafe trên tay xuống bàn trước mặt nhìn La Thành.



- Trung Tá, anh dùng xong chưa?



La Thành nghe vậy liền gật đầu, mặc dù từ nãy giờ anh chưa ăn gì cả chỉ lo ngắm nhìn cô.



Hai người sánh bước đi đến phòng họp, La Thành thật chu đáo bước tới mở cửa mời cô vào.



Storm nhìn anh cười lịch sự thay cho lời cảm tạ, cánh cửa phòng vừa được đẩy ra gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Lôi Lạc Thần xuất hiện trước mắt cô.



Lôi Lạc Thần nhìn thấy Storm ánh mắt chợt hiện lên tia sáng, nhưng đột nhiên tia sáng kia trở nên âm u một cách đáng sợ, khi anh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của La Thành.



Ánh mắt thâm thuý của Lôi Lạc Thần lập tức chuyển sang nơi khác, lúc này anh không biết tâm trạng của mình là sao, anh chỉ biết cô đang thách thức sự nhẫn nại của anh.



Vài phút sau tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng họp, Trung Tá La Thành đứng ngay chính giữa cất giọng khẩn trương, bắt đầu cuộc họp.



- Vào 5 giờ sáng giờ địa phương, tổng tư lệnh cho người đưa tin xuống, chiếc máy bay trên tiến đường đưa Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao đến Mỹ bị cướp.



Bọn không tặc điều kiển chiếc máy bay đến đảo Sara, một hòn đảo hoang nằm trong phạm vi của Đông Nam Á.



Nghe Trung Tá La Thành nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chuyến bay của Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao được giữ tuyệt mật, bên cạnh còn có rất nhiều cảnh sát xuất sắc theo bảo vệ chặt chẽ.



Nhìn thấy sắc mặt khó tin của mọi người, La Thành nói tiếp.



- Theo như tình báo của đội điều tra đặc biệt, thì bọn không tặc này cùng với bọn cướp cửa hàng trang sức có liên quan với nhau.



Đột nhiên giọng nói trầm trầm của Lôi Lạc Thần vang, lên thu hút ánh nhìn của mọi người.



- Sáng nay tên cướp bị giam trong phòng bệnh đã tĩnh lại.



Kỳ Sơn thẩm tra hắn, lấy được chút thông tin.



Lôi Lạc Thần nói đến đây, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Kỳ Sơn bên cạnh.



Kỳ Sơn lập tức mở ra tập hồ sơ trước mắt.



- Theo như lời khai của tên cướp, thì bọn họ đến từ Nhật Bản.



Vào một năm trước có một nhóm người thần bí chủ động liên lạc với bọn họ, thuê bọn họ đến Thành Phố S để chuẩn bị cho một kế hoạch lớn.



Nhưng trong lúc bọn họ đến đây chờ lệnh, họ nảy sinh lòng tham nên tự quyết định đánh cướp tiệm trang sức.



Thẩm Thanh nghe vậy liền nói xen vào.



- Theo như lời khai của tên cướp, họ tự quyết định đánh cướp tiệm trang sức.



Còn về kế hoạch lớn do đám người thần bí nói, thực chất còn chưa được tiến hành.



Kỳ Sơn nhìn Thẩm Thanh gật đầu, đồng ý với lời nói của cô.



Càng nghe Nhất Minh càng khó hiểu.



- Vậy có nghĩa là còn có một kế hoạch lớn ở phía sau?



Hay là việc cướp máy bay lần này, mới là kế hoạch lớn tên cướp đề cặp đến?



Sắc mặt mọi người đều hiện lên sự căn thẳng, bọn người này không đơn giản.



Lôi Lạc Thần tiếp theo lời nói của Nhất Minh.



- Tạm thời tôi sẽ gọi bọn không tặc này là Mouse ( Chuột).



Việc họ có thể âm thầm đánh đỗ sự phòng vệ của cảnh sát đặc biệt, dễ dàng khống chế phi cơ, đã nói lên một đường giây tội phạm vô cùng nguy hiểm, vừa trầm tĩnh vừa có sự chuẩn bị hẳn hòi.



Trung Tá La Thành ấn một cái nút trên điều kiển màu đen trên tay anh.



Hình ảnh của Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao cùng với từng thành viên trong đội cảnh sát đặc biệt, hiện lên trên màn hình lớn trước mắt họ.



Sau khi nghiêm túc dò xét tình hình, Trung Tá La Thành bắt đầu phân phối mệnh lệnh.



- Vì sự việc lần này có liên quan đến quan chức chính phủ, nên cấp trên rất coi trọng, không muốn xảy ra chút sơ sót gì.



Thủ Tướng đích thân đề bạt đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) xử lý.



Lôi Lạc Thần không cần La Thành nói anh cũng biết, vì đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) là đội đứng đầu trong tổ chức.



Lôi Lạc Thần ngước gương mặt nghiêm nghị của mình lên, nhìn đồng đội cất giọng lạnh lùng.



- Chiều nay chúng ta sẽ bay đến đảo Sara, dù có hy sinh tính mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.



Nhưng trước tiên chúng ta phải liên lạc với người bên Đông Nam Á, nói cho họ biết một tiếng.



Dù sao chúng ta cũng tiến vào phạm vi cai quản của bọn họ.



La Thành nghe Lôi Lạc Thần nói vậy, liền sa sầm mặt nói với giọng khó xử.



- Đảo Sara không nằm trong phạm vi cai quản của chính phủ Đông Nam Á.



Kỳ Sơn thắc mắc khi nghe Trung Tá La Thành nói vậy, anh liền hỏi.



- Vậy thì hòn đảo Sara đó, thuộc về quyền sở hữu của quốc gia nào?



Sao anh càng nghe càng không hiểu, lúc này Lôi Lạc Thần mới lên tiếng giải thích.



- Sara không thuộc về quốc gia nào cả, mà thuộc về Bang Con Rồng Vàng.



Một bang phái hùng mạnh nhất của Đông Nam Á.



Nhất Minh thật sự cảm thấy choáng váng trước lời nói của Thiếu Tá.



Xin phép với chính phủ Đông Nam Á đã là một chuyện vô cùng phức tạp, huống hồ gì là xã hội đen.



Theo sự hiểu biết của Nhất Minh, mười mấy năm trước Bang con Rồng Vàng đã không xem pháp luật ra gì, xem trời bằng vung.



Bây giờ thế lực của bọn họ càng lúc càng hùng mạnh hơn, thì càng khó đối phó.



Lôi Lạc Thần nhìn La Thành nói với giọng đầy quả quyết.



- Việc liên lạc với người bên Bang con Rồng Vàng cứ giao lại cho tôi.



Các người hãy mau đi chuẩn bị khởi hành.



Lôi Lạc Thần nói đến đây dừng lại một chút, ánh mắt có phần giao động nhìn Storm.



Một lúc sau anh nói tiếp.



- Storm, lần này cô không cần theo chúng tôi hành động, cứ ở lại tổng bộ chi diện.



Ánh mắt bất ngờ của mọi người đều nhìn Storm, rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần.



Ai nấy đều biết nếu lần này có sự hỗ trợ của chuyên gia vũ khí, mọi chuyện sẽ suôn sẽ hơn, vì không một ai ở trong căn phòng này am hiểu về vũ khí hơn Storm cả.



Mặc dù trong lòng họ không hiểu vì sao Thiếu Tá lại đưa ra quyết định này, nhưng họ vẫn nghe theo mệnh lệnh của anh vô điều kiện.



Ngược lại với bọn họ, Storm không đồng ý.



Anh lấy tư cách gì không cho cô tham gia nhiệm vụ lần này.



Storm đứng bật dậy nhìn Lôi Lạc Thần nói với giọng tức giận.



- Thiếu Tá Lôi, anh thừa biết năng lực của tôi.



Bọn cướp này không chỉ thông minh, còn xảo huyệt.



Có thêm người thì sẽ có thêm cơ hội để chiến thắng.



Cô không hiểu, vì sao mỗi lần có nhiệm vụ anh đều muốn cô ở lại tổng bộ chi diện.



Lôi Lạc Thần nghe cô nói vậy, anh dùng tay đập mạnh xuống mặt bàn.



"Ầm...."



Âm thanh lớn khiến mọi người kinh ngạc nhìn anh.



- Storm, đây là mệnh lệnh!



Lôi Lạc Thần nói xong đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng họp, bỏ lại sau lưng một đám người nhìn theo bóng lưng ngạo mạn của anh.



Vừa rồi anh đã làm gì?



Anh đã không phân công tư, trút hết cơn giận trong lòng vào công việc và lên người cô.



Lôi Lạc Thần với tâm trạng bực bội đi thẳng về phòng của mình, cả đoạn đường trong đầu anh cứ xuất hiện hình ảnh của La Thành và Storm thân mật bên nhau.



Nhìn thấy tay La Thành chạm vào mặt cô, ngọn lửa căm phẫn trong lòng anh đã xông lên đến đỉnh đầu.



Lôi Lạc Thần hung hăng đá văng cánh cửa phòng của mình bước vào trong, theo thói quen dùng chân khép cánh cửa sau lưng lại.



Nhưng thật không ngờ một bàn tay trắng nõn thò vào chặn cửa lại, bàn tay mềm mại vô tình bị kẹp giữa cánh cửa phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK