Trong khách sạn, sau khi biết được kết quả thi đấu xong thì Kỳ Túy tắt luôn Trực tiếp.
Kỳ Túy dẫn theo thầy trị liệu ra ngoài tìm nhà ăn, gọi không ít các món Trung Quốc, mà ngày mai còn trận Squad nên Kỳ Túy không gọi rượu, chỉ bảo khách sạn đưa nước trái cây tới.
Sau khi mọi người trở lại khách sạn thì xoay quanh Kỳ Túy điên cuồng một trận, nhất là Bốc Na Na, lôi kéo tay thầy trị liệu nhảy một vài kiểu Tăng-gô, còn liên tiếp tiến sát vào người Kỳ Túy, nỗ lực đầy mình nhằm để Kỳ Túy múa đấu với hắn.
“Cút xa một tí.” Kỳ Túy nhíu mày, nhìn hai bên, “Vu Dương đâu?”
“Không biết, nhìn cậu ấy giống như... rất khó tiếp thu.” Bốc Na Na đùa giỡn đủ rồi, ngồi trên bàn, nhón miếng dưa hồng nhét vào trong miệng, mật báo, “Cậu ấy biết chuyện cậu Trực tiếp.”
Kỳ Túy yên lặng: “Nhanh vậy? Các cậu đi thi đấu mà còn biết được tôi làm cái gì ở khách sạn?”
“Thế cậu nghĩ sao?” Lão Khải nói đầy sâu xa, “Đội trưởng, tôi đạt thành tích được một lần cũng không dễ dàng đâu? Tin đầu đề cũng bị cậu đoạt mất.”
“Đêm nay cậu bày tỏ đi, nói Lão Lại với cậu là một đôi, tuyệt đối có thể vượt trên tôi hai bài.” Kỳ Túy đẩy Lão Khải ra, tự mình đi tìm Vu Dương.
Kỳ Túy ra ngoài tìm nhân viên hỏi thăm, mới biết Vu Dương không dùng xe và cũng cho người phiên dịch đi theo, lại không quen khu vực ở đây, nếu Vu Dương ra ngoài tìm quán Internet chắc toàn dựa vào thủ ngữ [1], hẳn là không đi quá xa.
[1] thử ngữ: Ngôn ngữ của người câm điếc (dùng tay ra hiệu)
Mà Vu Dương sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến người khác phải lo lắng, lúc này…hơn hẳn lại trốn ở trong phòng của cậu.
Kỳ Túy đi tới trước cửa phòng Vu Dương, đột nhiên rất muốn cười.
Tình tiết quen thuộc, tiết tấu quen thuộc.
Kỳ Túy gõ gõ cửa, quả nhiên, mấy giây sau, Vu Dương mở cửa.
“Xin lỗi.”
Thái độ Kỳ Túy nhận sai chân thành hết sức: “Lúc Trực tiếp nhìn thấy em, đột nhiên đầu óc trống rỗng.”
Tai Vu Dương đỏ lên, cậu trốn ở trong phòng vì đang trộm xem lại lúc Kỳ Túy Trực tiếp vừa nãy.
“Người chuyên nghiệp bình luận còn có lúc xúc động thất thố, nói chi là anh.” Kỳ Túy nhìn quanh hành lang, chần chờ lát mới nói, “Anh cứ đứng ở cửa phòng em thế này, nếu mà bị chụp lại có phải là không được tốt lắm…”
Vu Dương bừng tỉnh, lắp bắp: “Mời, mời vào.”
Khóe miệng Kỳ Túy bất giác cong lên, rất là tự nhiên bước vào phòng Vu Dương.
Một cái áo ba lỗ cùng một cái quần lót bị vứt ở trên giường Vu Dương, hai mắt không khống chế được rất là muốn tiến gần đến giường nhìn, Kỳ Túy nhắm mắt, cố gắng kiềm chế hết sức có thể, “Bị gì vậy…Sao không đến phòng anh? Cơm nước đều mua hết cho bọn em rồi.”
“Em…” Vu Dương ngồi trên bàn trà, khẽ nói, “Anh…”
“Anh sai rồi.” Đây không phải lần đầu Kỳ Túy Trực tiếp gặp sự cố, nói câu xin lỗi rất có lòng, “Không có đầu óc, nói luôn sự thật ra.”
Vu Dương nghe không ra có chỗ nào không đúng, cậu cúi đầu, nói:”Sao anh…”
Kỳ Túy ngước mắt, lòng anh có hơi bất an, chẳng lặng chờ Vu Dương nói tiếp.
Đây đã không phải là lần đầu tiên Kỳ Túy công khai bày tỏ tình yêu với Vu Dương.
Trước kia còn có thể xem là chuyện đùa giữa bạn bè với nhau, mà ngày hôm nay… Kỳ Túy có muốn tẩy trắng cũng khó mà tẩy.
Kỳ Túy không hề để ý độ hot của anh có thể vì thế mà bị tụt giảm hay không, anh chỉ lo lắng Vu Dương sẽ vì thế mà phản cảm.
Dù sao hai người cũng chưa là gì của nhau.
“Anh…” Vu Dương mang ý tứ không tốt nhìn Kỳ Túy, sau một lát mới nhỏ giọng hỏi, “Sao anh lại lấy chuyện vợ nuôi từ bé…nói ra cơ chứ?”
Kỳ Túy ngẩn ra.
Vu Dương mím mím môi: “Em không có giận, cũng không nghiêm trọng đến vậy…Em chỉ muốn…”
Vu Dương cúi đầu nghịch điện thoại, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Em chỉ muốn hỏi…”
Kỳ Túy mỉm cười, muốn tan chảy cả trái tim.
“Không biết tại sao họ biết, lúc họ hỏi anh cũng chỉ nói đùa, họ lại tưởng thật, không ngờ sau đó càng loan truyền càng vô căn cứ…” Kỳ Túy khẽ giải thích, nhíu mày, “Có ai nói với em à? Ai?”
“Không có ai.” Vu Dương cũng chẳng tức giận, qua nửa ngày cũng tiêu hóa chuyện này gần đủ rồi, “Không có gì…”
Kỳ Túy cười: “Phải trách anh, là do anh đùa giỡn với họ trước, làm họ tưởng thật.”
Vu Dương nhíu mày, khó mà tin Kỳ Túy còn là người hay nói giỡn.
“Anh ước gì em thật sự là vợ nuôi từ bé của anh, nên mới để mặc họ nói…nếu chuyện này mà là thật…” Kỳ Túy ngước mắt nhìn Vu Dương, cười nhạt, “Có lẽ em sẽ bớt chịu tội nhiều hơn.”
Trái tim Vu Dương bỗng dưng mềm nhũn.
“Mà đến giờ hai ta vẫn còn…” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, rồi nhìn lại mình, ra hiệu khoảng cách giữa hai người vẫn còn tới hai mét, “Còn lạ lẫm nhau như thế.”
Kỳ Túy cười, khẽ lầm bầm: “Có khi lúc này ngồi ở trên đùi anh rồi ấy chứ…”
“À?” Kỳ Túy tràn đầy phấn khởi nhìn Vu Dương, “Thời xưa nuôi vợ từ nhỉ thế nào nhỉ? Nếu mà có thật, có phải là nuôi ở phòng anh không nhở?”
Mặt Vu Dương đỏ chót.
Kỳ Túy nhịn hết nổi, cúi đầu cười trộm.
“Em…” Vu Dương làm thanh cổ họng, lúng túng, “Chờ đến lúc về, nhất định em sẽ…”
“Không cần vội, anh không có ý gì đâu.” Kỳ Túy cười, “Sợ em không vui, đùa cho em cười, đói bụng không? Đi ăn cơm…”
Kỳ Túy đứng dậy, lại nhìn thấy quần lót trên giường Vu Dương, không khống chế nổi mình nhìn sang chỗ đó, đến khi ra khỏi phòng Vu Dương rồi, mà trong đầu anh vẫn quanh quẩn dòng chữ màu đen in trên quần lót.
Vẫn quanh quẩn cho đến trước lúc đi ngủ.
Kỳ Túy nhịn phát hờn, gửi tin wechat cho Vu Dương.
Kỳ Túy: Ngủ chưa?
Vu Dương hồi phục rất nhanh: Chưa.
Kỳ Túy: Không mệt?
Vu Dương: Chưa mệt lắm, đang xem lại các trận tập luyện.
Kỳ Túy: Đã mấy giờ rồi?
Vu Dương: Ngày mai không thể thua.
Kỳ Túy: … Ngủ.
Vu Dương: Chỉ xem hai tiếng nữa thôi.
Kỳ Túy: Ép anh?
Vu Dương: Sao, làm sao?
Kỳ Túy: Vừa nãy đến phòng em, nhìn thấy quần lót trên giường em.
Vu Dương: …
Kỳ Túy: Có phải giờ em đang mặc cái đó? Màu trắng, tứ giác, CK.
Đã một lúc rồi mà Vu Dương chưa nhắn lại.
Kỳ Túy nhịn cười, không cần đến xem, chỉ nghĩ thôi cũng biết được mặt Vu Dương bây giờ đỏ tới cỡ nào.
Kỳ Túy: Hình như trước đây em từng nói với anh, sẽ không nói dối anh.
Vu Dương: … Đúng vậy.
Kỳ Túy đánh chữ nhanh chóng: Anh trai nhỏ, thích màu trắng?
Lại mất thêm một lúc Vu Dương vẫn chưa nhắn lại.
Kỳ Túy rất tò mò: Em còn xem nổi nữa không?
Vu Dương: Xem, không xem nổi…
Kỳ Túy: Vậy thì ngủ đi.
Kỳ Túy: Ngày mai có anh.
Kỳ Túy bỏ điện thoại xuống, xuống giường, kéo màn cửa sổ, đi ra sân thượng nhỏ sát đó, lẳng lặng mà nhìn hướng phòng Vu Dương.
Hai phút sau, phòng Vu Dương tắt đèn.
Kỳ Túy trở về phòng của mình.
Điện thoại bỏ ở trên giường hiện lên một tin nhắn.
Vu Dương: Cũng có em.
Kỳ Túy nở nụ cười, tắt máy ngủ.
Ngày mai, tứ chiến thần HOG đến sân thi đấu rất sớm.
Trong hai ngày thi đấu, ngày đầu HOG nắm Chảo Vàng rồi lại lấy thêm Chảo Bạc, chiến tích ngạo nhân, dĩ nhiên là tiêu điểm quan tâm của các bên truyền thông, Hạ Tiểu Húc biết rõ có chuyện, nên khước từ tất cả phỏng vấn lúc trước, sau khi tiến vào sân liền mang các thành viên đến thẳng phòng chờ.
“Các cậu cũng biết cả rồi, giờ nói gì cũng không gạt được.” Biểu hiện của Hạ Tiểu Húc trước giờ như một, sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, “Lại huấn luyện viên không cho tôi gây áp lực với các cậu, nhưng tôi cảm thấy mình rất vô dụng, mà các cậu có năng lực chống đỡ khá tốt, không sợ cái này, nên thứ cho tôi cứ việc nói thẳng.”
Hạ Tiểu Húc nhìn Kỳ Túy, nói: “Kỳ Túy… Hôm trước chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, là chính cậu không đồng ý, muốn kéo dài đến hôm nay.”
Kỳ Túy bật cười: “Không phải chứ, cậu…”
Bốc Na Na sửng sốt, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, đột nhiên hiểu rõ.
Vu Dương lại nghe không hiểu, cau mày nhìn Hạ Tiểu Húc, Hạ Tiểu Húc hờ hững: “Rõ ràng là đội trưởng các cậu có một cơ hội tuyên bố giải nghệ rất tốt, nhưng cậu ta từ chối.”
Hạ Tiểu Húc nhìn bốn người team HOG: “Hắn lựa chọn tuyên bố chuyện này sau trận đấu hôm nay, các cậu có hiểu ý tôi không?”
“Cậu làm gì thế hả?!” Lão Khải nhìn rồi nhìn, mà vẫn không nhịn được oán giận, “Cậu không sợ tôi vào thời khắc mấu chốt kéo chân sau cậu…”
Yết hầu Lão Khải nghẹn lại, nói không ra.
Bốc Na Na nghiêng đầu sang chỗ khác, mũi trong nháy mắt đỏ lên.
“Sao các cậu nghĩ ra to chuyện thế vậy, chỉ là tuyên bố một chuyện thôi mà.” Kỳ Túy bất đắc dĩ, “Hạ Tiểu Húc à cậu điên rồi hả? Nhất định phải làm thế trước khi lên sân khấu thật sao.”
“Tôi cố ý đó.” Tối hôm qua Hạ Tiểu Húc khóc suốt đêm đốc thúc bộ ngành môi giới sắp xếp tuyên phát giải nghệ cho Kỳ Túy, một người lại một người kéo nhau ra đi, chính hắn còn khó mà tin được, những năm qua Kỳ Túy trả giá bao nhiêu vì team, “Đây rất có khả năng là một cuộc thi đấu cuối cùng của Kỳ Túy… Tôi không muốn để cho mọi người chơi trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, càng không muốn…”
Giọng điệu Hạ Tiểu Húc thay đổi, hắn cố bình phục trạng thái, tiếp tục nói: “Càng không muốn nếu như các cậu thua, sau đó mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện này, tiếc nuối cả đời.”
“Lấy hết toàn lực ra đánh, thắng thua, đều là vinh quang của team chúng ta.”
Viền mắt Hạ Tiểu Húc đỏ lên, nói xong thì ra khỏi phòng chờ, vội vội vàng vàng chạy tới chào hỏi cùng các bên truyền thông trong nước.
Trong phòng chờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
“Đừng coi chuyện cậu ấy nói là to tát quá…” Kỳ Túy phiền nhất bầu không khí như thế này, anh đứng dậy mở balo thiết bị của mình ra, lấy ra một cuộn băng vải, lúc quấn được vài vòng thì đột nhiên anh cười, nhìn Vu Dương, “Anh trai nhỏ, biết ý nghĩa ‘HOG’ của chúng ta là gì không?”
Vu Dương ngẩng đầu, mờ mịt.
“Tên team chúng ta không phải là HOG, thật ra là viết tắt của ba chữ.” Kỳ Túy quấn băng từ từ, nói ra từng chữ, “Hand Of God… Bàn tay của thượng đế.” (Thật ra là Home of gay.)))
“Lúc em vào team có hơi vội vàng, chắc là Hạ Tiểu Húc đã quên nói cho em.” Kỳ Túy cắn đứt băng vải, lạnh nhạt nói, “Mỗi một HOG đều là tay phải của thần, không còn anh, thì sẽ còn người khác.”
“Chỉ cần HOG vẫn còn, tay phải của thần vẫn còn.” Kỳ Túy miễn cưỡng dựa vào cạnh bàn, giọng nói dường như vô ý, lại biến nặng thành nhẹ, “Trên sân chơi FPS, đều sẽ có một vị trí dành cho chúng ta.”