Mục lục
Quân nhân tại thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 294: Sự bất thường của ông ấy




Buổi trưa Tô Cẩn Nghiêm trở về nhà họ Tô, bác sĩ nhà họ Tô đã đến khám vì ông cụ bị cảm lạnh.



Nhìn bác sĩ đo huyết áp cho ông cụ, Tô Cẩn Nghiêm mới nhận ra từ khi anh nhập ngũ, anh thực sự không chăm lo gì cho gia đình mình chứ đừng nói đến chăm sóc ông cụ, anh không khỏi tự trách.



Sau khi kiểm tra xong bác sĩ đi ra khỏi phòng, Tô Cẩn Nghiêm đi theo ông ta, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lâm, ba tôi ổn chứ?”



Bác sĩ Lâm liếc nhìn anh, cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là cảm cúm thông thường thôi, do ông cụ ngày càng lớn tuổi, Tô tổng cũng không yên tâm, nên bảo tôi đến xem một chút.”



Nghe lời bác sĩ Lâm nói, lông mày vốn cau có của Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới giãn ra một chút, nỗi lo lắng trong lòng anh cũng nhẹ bớt, anh nhìn bác sĩ Lâm, nói: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn ông.”



“Chuyện nên làm mà.” Bác sĩ Lâm mỉm cười với anh, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước nhé.”



Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, tiễn ông ra ngoài.



Sau khi tiễn bác sĩ Lâm rồi trở lại phòng của ông cụ, ông cụ đang ngồi dựa vào giường, thấy anh bước vào, ông cười tươi hỏi: “Sao con về đột ngột vậy?”



Tô Cẩn Nghiêm mang nụ cười nhạt trên khóe miệng ngồi xuống bên giường, nói: “Một thời gian trước con có bị thương, thời gian này không thể tập luyện, cho nên con về.”



“Con bị thương sao?” Nghe anh nói mình bị thương, ông cụ cau mày có chút lo lắng, liền hỏi: “Con có sao không, con muốn bác sĩ Lâm kiểm tra toàn diện cho con không?”



Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn ông cụ, nói: “Không sao đâu, người đi lính luôn có vài vết thương mà, đó là chuyện bình thường.”



Nghe anh nói vậy, ông cụ nhìn anh rồi lại khẽ thở dài: “Ôi, hồi trước bảo con không được phép đi bộ đội con không nghe lời, không ai có thể lay chuyển được con.” Nhớ lại lúc đầu, ông thật sự rất hối hận khi để đứa nhóc này nhập ngũ, nhưng dù lúc đó ai thuyết phục cũng đều vô dụng, tính tình bướng bỉnh khiến người ta không có lựa chọn nào khác, biết không thể thuyết phục được anh, năm đó Mỹ Dung đã khóc cả đêm vì chuyện này.



Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nhìn ông cụ, nói: “Nhưng con không hối hận, ở trong quân đội con đã học được rất nhiều điều.”



Ông cụ nhìn anh, bất lực nói: “Nhưng những năm vừa rồi kể từ khi con đi lính, con có biết người nhà đã lo lắng như thế nào không?”



Tô Cẩn Nghiêm không nói gì, cúi đầu im lặng, làm sao anh có thể không biết gia đình đã lo lắng như thế nào, mỗi lần về họ đều quan tâm, chào hỏi không ít, trong mấy năm đầu, hầu như mỗi lần anh trở về, chị cả đều kéo anh lại, làm công tác tư tưởng, loại kiên trì này kéo dài gần mười năm, thấy thật sự không có cách nào lay chuyển được anh, mấy năm nay mới từ bỏ ý định này.



“Cẩn Nghiêm, từ khi còn là một đứa trẻ con chưa từng có mẹ, con có bao giờ trách ba không?” Ông cụ đột ngột hỏi.



Tô Cẩn Nghiêm sững sờ một lúc, nhìn ông cụ, sau đó hỏi: “ba, sao đột nhiên ba lại hỏi về chuyện này?”



Ông cụ mỉm cười, quay đầu nhìn cây cối trong vườn ngoài bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Trong khoảng thời gian này, ba đột nhiên cảm thấy mình thật sự già đi rồi, ba biết trong quá trình học tập của con, ba không giống như những người ba của các bạn cùng lớp khác, nếu mà so sánh thì có thể là ông ngoại của con, lúc đó ba bận việc công ty, chẳng mấy khi quan tâm đến con, cộng với việc mẹ con đi sớm nên từ nhỏ con chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của ba mẹ, ba nghĩ mình đã nợ con rất nhiều.”



Ánh mắt Tô Cẩn Nghiêm một mực nhìn ông cụ, không biết có phải do Trương Tân Thành không, ông cụ hôm nay trông có chút khác thường.





Ông cụ quay đầu lại, nhìn anh nói: “Cẩn Nghiêm, trong những năm qua ba có lẽ chưa đủ quan tâm đến con, nhưng có một số chuyện mà ba không thể lựa chọn.”



“ba, hôm nay ba sao vậy.” Tô Cẩn Nghiêm muốn hỏi ông liệu có phải Trương Tân Thành đã tìm ông nói gì không, nhưng khi lời nói đến môi anh cũng không nói ra khỏi miệng được.



Thấy anh hỏi như vậy, ông cụ cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là ba bỗng thấy mình già đi, có chút xúc động thôi.”



Tô Cẩn Nghiêm không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn ông rồi nói: “ba, những năm qua ba không nợ gì con, con cũng không cảm thấy mình khác biệt với những người khác.”



Nghe anh nói vậy, ông cụ Tô gật đầu, thật lâu không nói gì nữa nhưng vẫn để mắt đến anh.



Ngồi ở trong phòng ông cụ một hồi, ông cụ nói có chút mệt mỏi, đỡ ông nằm xuống, giúp ông đắp chăn, sau đó Tô Cẩn Nghiêm rời khỏi phòng.



Anh không có trực tiếp trở về phòng của mình, mà là đi đến chỗ dì quản gia đang chuẩn bị bữa trưa.



“Gần đây có người lạ nào tiếp cận ông cụ không?” Tô Cẩn Nghiêm nhíu chặt mày, thái độ của ông cụ hôm nay khiến anh gần như chắc chắn là Trương Tân Thành nhất định đã tìm ông, nếu không ông cụ sẽ không bao giờ nói những điều kỳ lạ này với anh.



Đột nhiên bị Tô Cẩn Nghiêm hỏi, người quản gia cố gắng nghĩ: “Người lạ sao?”



“Có người lạ nào gọi điện đến nhà tìm ông cụ không?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi theo cách khác.



Nhắc đến cuộc gọi từ người lạ, người quản gia đột nhiên nhớ ra bà thực sự đã nhận được một số lạ vào chiều hôm qua, bà nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Không có người lạ đến nhà, nhưng tôi nhận được một cuộc gọi lạ. Xảy ra vào chiều hôm qua. Một cuộc gọi từ một người tự xưng là họ Trương nói người đó có việc quan trọng tìm ông cụ. Tôi không biết cụ thể, nhưng sắc mặt ông cụ sau khi ông ấy nghe điện thoại có chút không ổn.”



Tô Cẩn Nghiêm cau mày, hai tay hai bên nắm chặt, anh có thể cho phép Trương Tân Thành tìm mình, nhưng anh không cho phép Trương Tân Thành tìm người nhà của mình!



“Nghĩ lại thì, tối hôm qua ông cụ có vẻ đau đầu, không biết có liên quan gì tới cuộc gọi này không.” Dì quản gia nói, nhìn lên thấy khuôn mặt có chút khó coi của Tô Cẩn Nghiêm, bà xấu hổ nói với Tô Cẩn Nghiêm: “Tôi chỉ đang nói vớ vẩn thôi, gọi điện thoại sao có thể khiến người ta cảm lạnh được.”



Tô Cẩn Nghiêm không nói gì, xoay người rời khỏi nhà bếp.



Anh không biết Trương Tân Thành muốn làm gì, sao lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ với đứa con trai đã hơn 30 năm không gặp tới như vậy, bây giờ khoan hãy nói đến tiền bồi thường, nhưng mà ông ta cũng không nghĩ thử xem, ngay từ đầu ông ta đã dứt khoát như vậy, suốt mấy năm nay chưa từng nhìn lại anh, dựa vào cái gì mà nghĩ lần này muốn làm lành thì anh nhất định phải chấp nhận!



Nghĩ vậy, trong lòng Tô Cẩn Nghiêm lại càng thêm căm hận Trương Tân Thành.



Trở lại phòng khách, anh trực tiếp cầm điện thoại trong phòng khách, chuẩn bị tìm số điện thoại di động của Trương Tân Thành, gọi điện hỏi ông ta muốn gì!



Nhưng trước khi Tô Cẩn Nghiêm tìm thấy số điện thoại của Trương Tân Thành, điện thoại của anh đã đổ chuông trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK