Trần Gia Kiệt giơ tay cốc nhẹ lên trán cô:'Em không biết mấy thứ này toàn đồ ngọt sẽ rất dễ béo sao?'
Tiểu Khiết lè lưỡi, đây toàn là những đồ cô thích đó nhưng thấy anh nói vậy cô những không trách mà còn thấy ngọt ngào trong lòng, Tiểu Khiết nhìn xung quanh ai cũng đang nhìn họ, mà đa số là phụ nữ không cần nghĩ cũng biết là họ đang nhìn anh rồi, vì thế cô chỉ được ké phúc lợi thôi.
Tiểu Khiết nghiêm mặt với anh nói:'Trần tổng, xem ra ngài thu hút quá rồi, tôi sợ sẽ bị đánh ghen mất, ngài tránh xa tôi ra đi.'
Trần Gia Kiệt nhìn xung quanh, nhướn mày:'Vậy sao? Nhưng anh chính là thích đi cạnh em.'
Tiểu Khiết mỉm cười, bỗng thấy gương mặt anh đang tiến gần về phía mặt mình, mũi hai người sắp chạm nhau rồi, tim cô đập mạnh liên hồi, khẽ đẩy anh ra.
- 'Kiệt, không đùa nữa, đây nhiều người lắm, anh tránh ra đi.' Tiểu Khiết biết anh rất bá đạo nhưng không phải anh định hôn cô nơi đông người vậy chứ? Da mặt cô vốn rất mỏng đó.
Trần Gia Kiệt cười khẩy rồi đưa tay lên mặt cô:'Lông mi của em rụng này.'
Tiểu Khiết đỏ mặt, cô vừa nghĩ gì vậy chứ? Cô đưa tay lên sờ hai bên má nóng hổi của mình.
- 'Em nghĩ anh định hôn em sao? Được thôi, nếu em muốn có thể nói với anh.'
Xung quanh một số người nghe xong thì bật cười, Tiểu Khiết xấu hổ lườm anh rồi bỏ đi chỗ khác. Trần Gia Kiệt cười thật tươi chạy theo cô:'Sao vậy, giận rồi sao?'
Tiểu Khiết vẫn đi như bay về phía trước:'Không có.'
Trần Gia Kiệt nhún vai ý không tin rồi cầm lấy bọc băng vệ sinh bỏ vào, xung quanh ai cũng ngơ ngác nhìn anh, Tiểu Khiết đứng bên cạnh cũng giống họ, cô như hóa đá.
- 'Trần Gia Kiệt, anh...'
Trần Gia Kiệt véo nhẹ má cô:'Sao hả? Chả nhẽ sau này em không cần dùng tới sao?'
Tiểu Khiết cảm động lắc đầu, ai cũng ngưỡng mộ cô. Nhưng Tiểu Khiết vẫn ghi nhớ chuyện lúc nãy, quay người bỏ đi để lại anh đứng đó.
- 'Em đi đâu vậy?'
Tiểu Khiết tinh nghịch nói:'Em không đi cùng anh nữa, nhưng nếu anh muốn đi cùng em thì em có thể suy nghĩ lại nếu như anh đuổi kịp em.'
- 'Được, đây là em nói đó.'
Cô vốn nhỏ người nên chạy qua, vờn lại ở đây là điều dễ dàng, nhưng hai ba bước chân của cô mới bằng một bước của anh nên anh chỉ cần tốn nửa sức lực là có thể đuổi gần đến cô. Trong khu mua sắm xuất hiện hai bóng dáng một thấp một cao đuổi bắt nhau thật hạnh phúc lại có chút trẻ con.
Tiểu Khiết chạy vào một gian hàng đồ sứ, nơi bán bát đĩa, lúc này có một xe đẩy hàng loại lớn đi qua vô tình chạm phải gian hàng, mấy đồ vật trên gian hàng đó bắt đầu rung rinh, cả gian hàng như sắp đổ về phía thân ảnh nhỏ bé của cô. Mọi người xung quanh nhìn một màn này ai nấy đều bị thất kinh không biết phải làm sao.
- 'Trời ơi, gian hàng sắp đổ xuống rồi.'
- 'Mau giúp cô gái đó đi.'
- 'Ai mà ngu chứ,giờ vào cứu cô ta chỉ có chết chung thôi.'
- "Cẩn thận".
Con ngươi của Tiểu Khiết mở to hết cỡ, cô hoảng loạn không biết chạy né đi đâu, khi thấy gian hàng sắp xuống người cô thì có một bóng đen ôm lấy cô, bao bọc cô khỏi những đồ vật kia.
Tiểu Khiết nhắm mắt lại nghe thấy 'A' nhẹ rồi tiếp theo là tiếng thở nặng nề.
- 'Trời ơi, chàng trai kia thật can đảm.'
- 'Mau, mau gọi cho quản lí ở đây đi.'
Tiểu Khiết không cảm thấy đau đớn gì chỉ cảm nhận được vật nặng ở trên người mình, cô từ từ mở mắt ra, trước mắt cô mọi người đang vây xung quanh kín mít, còn ngay trên cô là gương mặt của anh, Trần Gia Kiệt, cô đang nằm ngay trong vòng tay anh được anh che chở, sau lưng anh là một gian hàng nặng, đồ sứ rớt xuống đất vỡ tan tành. Cô còn thấy máu, là máu của anh. Tiểu Khiết đỡ lấy anh.
- 'Kiệt, anh sao rồi, Kiệt..huhu...'
Cô hoảng loạn lay anh, nước mắt chảy như mưa. Trần Gia Kiệt nặng nhọc đưa tay lau nước mắt cho cô:'Không sao rồi, em an toàn rồi, ngoan, đừng khóc...'
Câu nói của anh càng làm nước mắt cô chảy thê thảm hơn:'Mau, mau cứu anh ấy, xin mọi người.'
Cô gào thét xin sự giúp đỡ nhưng ở đây là đâu chứ, khu mua sắm chỉ toàn phụ nữ chân yếu tay mềm, ai sẽ đủ sức khiêng cái giá hàng kia qua để đỡ lấy anh?