• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: “Trúc mã” ngắm trăng




Lâm Bảo dựa vào ánh trăng lặng lẽ đi đến bên ngoài tường viện Nguyên gia, nắm cổ họng giả ba tiếng mèo kêu, sau đó dựa vào tường im lặng chờ.



Nguyên Đông đang ở trong sân ngắm trăng, nghe thấy tiếng mèo kêu quái dị, phì cười, quay đầu nhìn vào trong nhà. Cha mẹ nó đã đi nghỉ ngơi từ sớm, mấy hôm nay bọn họ đều bận rộn vụ thu, quá mệt mỏi, không còn tâm tình ngắm trăng.



Nhìn đến gian phòng của ca ca và tẩu tử, đèn cũng đã tắt.



Nguyên Đông rón rén đi đến trước cửa, mở chốt, mở ra khe nhỏ, lách người qua, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Lâm Bảo đang lắng tai nghe động tĩnh, nghe được tiếng động, lập tức quay đầu nhìn, dựa vào ánh trăng, thấy một bóng người chui ra từ khe cửa, nó nhỏ giọng gọi: “Đông ca nhi, là ngươi sao, ta ở bên này nè!”



“Ân, là ta.” Nguyên Đông đi đến, cười nói: “Lâm Bảo, hồi nãy người giả tiếng mèo không giống tẹo nào cả, so với cú kêu còn khó nghe hơn.”



Lâm Bảo cười hì hì gãi đầu: “Không phải ta sợ ngươi nghe không ra à, ta phải cố ý kêu như vậy á!”



Lâm Bảo kéo tay Nguyên Đông, nói: “Ta có mang theo bánh trung thu, hai chúng ta đi tìm chỗ nào, vừa ăn bánh vừa ngắm trăng.”



Nguyên Đông bị Lâm Bảo kéo tay, đỏ mặt, rút tay ra hai lần đều không rút ra được.



Lâm Bảo nắn nắn tay nó, nói: “Đông Nhi, ngươi đừng rút tay, ta chỉ nắm một chút, lúc này cũng không có ai nhìn thấy đâu.”



Nguyên Đông hừ một tiếng, cũng không cố rút tay ra nữa, để mặc Lâm Bảo lôi kéo. Hai đứa ra khỏi thôn, đến bên bìa rừng nhỏ, tìm một bãi đất trống, hai đứa nhỏ nắm tay nhau ngồi xuống.



Mặt trăng trên đỉnh bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt soi sáng khắp mặt đất như một tấm lụa mỏng. Lâm Bảo từ trong ngực móc ra một bao giấy dầu, bên trong có chứa hai khối bánh trung thu và một chùm nho, nó lấy một khối bánh trung thu đưa cho Nguyên Đông: “Đông Nhi, ăn miếng này đi, là nhân đậu, rất ngọt.”



Nguyên Đông nhận bánh trung thu, cắn thử, vỏ ngoài mềm mại, nhân đậu dẻo ngọt, ăn vào trong miệng thơm ngọt vô cùng ngon.



Lâm Bảo hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”



Nguyên Đông nhẹ nhàng ừ nột tiếng, lại nói: “Thứ đồ đắt như vậy lần sau ngươi đừng mang cho ta nữa, để lại ăn đi.”



“Đắt hơn nữa ta cũng vui vẻ mang cho ngươi, ta không có thích ăn ngọt.” Lâm Bảo cười híp mắt.



“Đồ ngốc, có ai lại không thích ăn ngọt chứ.” Nguyên Đông nói xong bẻ một miếng bánh trung thu nhét vào miệng Lâm Bảo. Tay vô tình chạm vào miệng Lâm Bảo, tay nó giống như bị phỏng vội vàng rụt lại.



Lâm Bảo nhai nhai nuốt xuống, cười càng vui vẻ.



Nguyên Đông đánh nhẹ vào người Lâm Bảo: “Không cho cười, cười nữa người ta nghe thấy lại đi ra đây nhìn bây giờ.”



Lâm Bảo nhanh chóng ngậm miệng, nín cười, nhỏ giọng ừ.



Nguyên Đông bẻ bánh trung thu thành hai, mỗi đứa một nửa.



Ngồi dưới ánh trăng, Lâm Bảo cùng Nguyên Dông vừa ăn bánh vừa nói chuyện vặt hàng ngày.



“Lâm Bảo, mấy ngay nay ngươi đều bận rộn thu hoạch lương thực, có mệt hay không?”



“Vẫn được, không mệt, năm nay có Chu đại ca ở đây, việc ta phải làm ít đi rất nhiều. Bắp ngô nhà ta năm nay thu hoạch rất khá, đã kéo về nhà hết rồi, chỉ cần lột vỏ nữa thôi. Mấy ngay nay không thấy ngươi ra ruộng, ngươi ở nhà làm gì à?”



“Cha ta nói trời quá nắng nóng, sợ ta phơi nắng, nên để ta ở nhà lột bắp ngô, với cả học lầm cơm với mẹ ta.”



Vừa nghe Nguyên Đông học làm cơm, Lâm Bảo hứng thú: “Đông Nhi ngươi cũng học làm cơm hả, học làm món gì, ăn ngon không? Khi nào ngươi nấu cho ta ăn đi!”



“Hừ, muốn ăn cơm ta làm, ngươi cứ chờ đi.”



“Được, ta chờ, ta chờ đến lúc ngươi làm cơm cho ta ăn.”



Nguyên Đông đỏ mặt, đánh vào người Lâm Bảo: “Không cho nói nhiều.”



“Ha ha ~” Lâm Bảo nhỏ giọng cười.



Hai người vừa nói vừa cười, bánh trung thu và nho cũng chia nhau ăn hết.



“Không còn sớm, nếu để cha mẹ ta biết ta chạy ra đây, nhất định sẽ mắng chết ta.” Nguyên Đông nghĩ nghĩ nói tiếp: “Nếu để cho ca ta biết, sẽ đánh cho ngươi chạy không kịp.”



“Cha mẹ ngươi thương ngươi như vậy, đâu có nỡ mắng ngươi, còn có ta chạy rất nhanh, ca của ngươi cũng không đánh được ta.” Lâm Bảo cười nói.



“Lý sự!” Nguyên Đông lườm nó.



“Được rồi, để ta đưa ngươi về, cũng muộn rồi.” Lâm Bảo đứng lên, kéo Nguyên Đông dậy, định đưa Nguyên Đông về nhà. Vừa ngẩng dầu lên lập tức nhìn thấy một bóng người cách bọn nó không xa, cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm hai đứa nó.



“Là ai ở đó?” Lâm Bảo hết hồn, hét lớn. Trong bóng tối có người đứng nhìn ngươi chằm chằm, nghĩ thôi cũng thấy rợn người. Lâm Bảo bước lên trước, dang tay che cho Nguyên Đông phía sau.



Người kia chuyển động, cất bước đi đến phía bọn nó, dựa vào ánh trăng, hai người Lâm Bảo chỉ mơ hồ thấy mặt người nọ. Tuy rằng không nhìn thấy rõ, thế nhưng nhìn khí thế của đối phương làm bọn nó cảm thấy xa lạ, bọn nó đoán rằng người này không phải người trong thôn.



Người kia cách bọn Lâm Bảo vài bước chân thì đứng lại, ôm quyền nói: “Thật xin lỗi, dọa đến hai vị tiểu huynh đệ. Các người đừng sợ, ta không phải người xấu, chỉ muốn hỏi thăm một chút.”



“Ngươi là đến tìm người? Vì sao không đến vào ban ngày? Nhất định phải đến tìm vào buổi tối?” Lâm Bảo rất cảnh giác, vẫn che chở Nguyên Đông phía sau, nó nắm tay thủ thế, chính là tư thế quyền pháp Chu Trạch đã dạy. Tuy rằng dáng vẻ của nó còn là thiếu niên, song lại không lùi bước, rất có phong thái, cũng rất gan dạ.



Người kia lại nói: “Ban ngày có chút không tiện, không muốn mang phiền phức đến cho thôn các ngươi. Ta muốn tìm một người tên là Chu Trạch, không biết hai vị có biết người này hay không?”



Nghe đối phương nhắc đến tên Chu Trạch, Lâm Bảo liền nhớ đến lần Chu Trạch vào núi, sau khi trở về có kể cho hai huynh đệ nó nghe một vài chuyện. Hắn có nói lần đó hắn có gặp một người, người nọ còn đưa cho hắn một bao đồ vật. Lâm Bảo quan sát chẳng lẽ người này chính là người mà Chu đại ca đã nói đến? Hắn đến tìm Chu đại ca lấy lại đồ vật sao?



Lâm Bảo tính toán trong lòng, miệng nói: “Người chờ ở đây, ta đi gọi Chu đại ca tới.”



Thường Bình nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói: “Không ngờ tiểu huynh đệ quen biết hắn, thật may mắn. Được, ta ở đây chờ, làm phiền người gọi hắn tới đây.”



Lâm Bảo gật đầu, mang theo Nguyên Đông rời đi, trước tiên đưa Nguyên Đông về nhà.



Đi một đoạn xa, Nguyên Đông mới thấp giọng nói: “Lâm Bảo, ngươi kia là ai vậy?”



“Ta cũng không biết, chắc là Chu đại ca biết hắn. Đông Nhi, chuyện tối nay gặp hắn không được nói ra ngoài. Cho dù có người hỏi cũng không được nói, biết chưa? Chờ sau này mọi chuyện rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”



Nguyên Đông: “Được, ta sẽ không nói gì hết.”



Cẩu Tử: Chu Trạch dạy võ cho Lâm Bảo, Chu Trạch dạy Lâm Bảo tính toán sổ sách nhưng ĐM, đề nghị Chu Trạch học Lâm Bảo cách tán trai!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK