• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Quyển 1 - Chương 38: Dương sai sinh bệnh!​




Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Kỳ quả nhiên sai hạ nhân tới mời Trầm Thanh cùng Ôn Hải qua chỗ hắn. Bạch Tiểu Bích nghĩ tới cái gương ngày hôm qua, trong lòng thật sự rất muốn có được, thấy ra khỏi cửa chính là đường cái, người đến người đi vố ố cho nên nhờ hạ nhân chuyển lời tới Ôn Hải rồi một mình ra khỏi phủ, không nghĩ tới lúc nàng tìm đến quầy hàng kia thì gương đồng đã không thấy nữa, hỏi chưởng quầy mới biết sáng sớm nay đã bị người ta mua mất.



Bạch Tiểu Bích đang rầu rĩ không vui thì bên vai bị thứ gì đó vỗ nhẹ, không thể không quay đầu lại nhìn.



“Tiểu nha đầu!” Thanh âm đã lâu không nghe thấy vang lên.



Trường sam màu xanh nhạt, vạt áo được thêu bằng chỉ đen, thắt lưng bằng ngọc thượng hạng, chỉ là một màu sắc bình thường, thiết kế đơn giản nhưng lại làm nổi bật đôi mắt cùng nụ cười thân thiết đến mê người kia.



Mấy tháng không gặp, Bạch Tiểu Bích không còn phiền muộn như những lần trước nữa, nàng mơ hồ có dự cảm mình sẽ sớm gặp lại hắn, quả nhiên không ngoài sở liệu. Về phần lúc gặp mặt nên chất vấn hắn thế nào, Bạch Tiểu Bích sớm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vậy mà giờ phút này, khi hắn đứng trước mặt, những lời đã chuẩn bị đều bị nàng quên sạch, trong lòng ngũ vị tạp trần hỗn loạn hết cả.



Diệp Dạ Tâm thu hồi chiết phiến trong tay, cười nói: “Qủa nhiên là ở đây, thật dễ tìm.”



Bạch Tiểu Bích lấy lại tinh thần, dời đi ánh mắt: “Sợ là Diệp công tử không phải muốn tìm ta mà là đến vì chuyện khác.”



Diệp Dạ Tâm không hiểu được lý do khiến nàng thay đổi thái độ, nghi hoặc hỏi lại: “Sao vậy?”



“Không có gì,” Bạch Tiểu Bích quay người bước đi nói: “Diệp công tử có phải tới tìm ta hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ta cũng đang muốn tìm Diệp công tử hỏi vài chuyện, xin công tử đi theo ta một lát.”



Diệp Dạ Tâm cười, thong thả bước theo nàng.



Bạch Tiểu Bích cố tình đi vào một ngõ hẻm vắng người, cũng không để ý tới người phía sau.



Diệp Dạ Tâm ở phía sau cười nhẹ: “Nha đầu ngốc, cho dù có tị hiềm thì cũng không nên tránh né như vậy, nơi này chưa chắc đã an toàn bằng trên đường cái, cô nam quả nữ trốn chỗ vắng người, để người khách nhìn thấy sẽ đặt điều thị phi, ngươi không sợ sao?”



Bạch Tiểu Bích bất chợt dừng lại, xoay người nói: “Có mấy lời không thể để người ngoài biết được.”



Diệp Dạ Tâm cũng dừng lại: “Tiểu nha đầu vẫn luôn vô duyên vô cớ nổi giận, lần này tính hỏi tội gì ta?”



Bạch Tiểu Bích nhìn hắn một lúc mới lên tiếng hỏi: “Chuyện Trấn quốc công, là ngươi đưa tin cho Lữ gia?”



Hắn quả nhiên không đáp.



Bạch Tiểu Bích chú ý từng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú, kiên định nói: “Ta biết chính là ngươi!”



Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi ngược lại: “Hoài nghi ta bao lâu rồi?”



Bạch Tiểu Bích quay mặt, né tránh ánh nhìn của hắn rồi nói: “Ngươi cố ý đưa tin cho Thần vũ tướng quân, cho ngài ấy biết chuyện phụ thân chết thảm, để ngài ấy phái Lữ công tử tới điều tra, ngươi cố ý tiếp cận Lữ công tử, mượn hơi hắn để sau khi Trấn quốc công bị quật ngã có thể thu Lữ gia về dưới trướng mình, ngươi làm việc cho Ngô vương, đúng không?”



Diệp Dạ Tâm không nói lời nào.



Bạch Tiểu Bích lại nói: “Ngươi hại Phạm gia cũng không phải do bất bình mà là điều đó có lợi cho ngươi, chúng ta đi tới đâu, ngươi theo tới đó, nơi nào cũng xảy ra chuyện không hay, mọi chuyện cũng thật quá trùng hợp đi? Bát tự của ta đặc biệt, Trầm công tử biết, ngươi cũng biết cho nên ngày trước mới cố tình tiếp cận ta, nhiều lần ra tay cứu giúp,” nói tới đây, nàng dừng lại một chút rồi nói: “Trên núi Ngọc Đỉnh, ta bị người ta bắt, bọn họ muốn biết bát tự của ta, cũng chính là ngươi tới cứu ta.”



Diệp Dạ Tâm sắc mặt không đổi nói: “Ngươi cho rằng là ta sai khiến? Lúc đó ta đã sớm biết bát tự của ngươi!”



Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải ngươi, nhưng ngươi sợ ta đem bát tự của mình nói cho bọn họ cho nên mới đuổi tới cứu ta, sau này ta lại bị ám sát, thích khách kia tới giết ta, nhưng ta bất quá cũng chỉ là một nữ nhi, chưa từng kết thù chuốc oán với người ngoài, ngươi nói xem, vì sao hắn lại vô duyên vô cớ hại ta?”



Nhìn nàng giận đến đỏ cả mặt, Diệp Dạ Tâm khẽ cười nói: “Như vậy, ngươi cho rằng người nọ là do ta phái tới, vậy tại sao ta vừa hại ngươi lại luôn cứu ngươi?”



Bạch Tiểu Bích chợt lạnh trong lòng, cúi đầu, hạ mi, thanh âm càng lúc càng nhỏ nói: “Bởi vì ngươi muốn ta tin tưởng ngươi, muốn ta nói cho ngươi biết mọi chuyện, các ngươi nghĩ đủ mọi biện pháp cũng chỉ là muốn biết bát tự của ta, nhưng rốt cuộc bát tự của ta có gì đặc biệt, bản thân ta còn không biết, các ngươi vì sao lại phải gạt ta?”



Trầm mặc!



Sau một lúc lâu trầm mặc, Diệp Dạ Tâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Gặp chuyện không may liền hoài nghi ta đầu tiên, thì ra… ta trong mắt ngươi là người xấu như vậy sao?”



Bạch Tiểu Bích nhận ra sự buồn bã cũng như oán trách trong giọng nói của hắn, ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Phạm gia ức hiếp dân chúng, bị trừng phạt coi như đúng tội, nhưng huynh đệ Trấn quốc công là những người tốt, ngươi tại sao lại hại bọn họ? Hôm trước ta có gặp một người từ huyện Môn Tỉnh tới, hắn nói cả nhà Vệ chưởng quầy đã chết trong lao ngục, ngươi lại gạt ta nói không có chuyện gì, ngươi… sao có thể nhẫn tâm như vậy?”



Diệp Dạ Tâm nhíu mày nói: “Chuyện Trấn quốc công là ông ta tự làm tự chịu, thử hỏi không có nhân làm sao có quả? Là ông ta mưu cầu công danh, chính tay đâm chết bạn thân khiến Lữ Quang bỏ mạng, nếu Trịnh lão gia thật sự là người tốt thì tại sao lại khuyến khích huynh trưởng làm chuyện bất nghĩa như vậy? Bọn họ vô tội, vậy Lữ Quang chết là có tội? Nếu không phải ta vạch trần chuyện này, Thần vũ tướng quân cả đời này cũng không thể ngờ được mình lại một mực thuần phục kẻ thù giết cha, chẳng lẽ không phải là bất hiếu sao?”



Bạch Tiểu Bích á khẩu, một hồi lâu sau mới nói: “Nhưng ngươi làm những chuyện này cũng không phải vì muốn thay Lữ Quang giải oan, mà là bởi vì Trấn quốc công có chết thì các ngươi mới đạt được điều mình muốn.”



“Nơi này không chỉ có chúng ta,” hắn nói rồi ra hiệu cho nàng nhìn xung quanh, bất chợt bước tới gần nàng nói: “Ta xấu xa như vậy, ngươi không sợ ta sẽ hại ngươi sao?”



Bạch Tiểu Bích kinh hãi, vội thối lui về phía sau một bước.



“Không nghĩ tới ngươi quả thật xem ta là người ác,” hắn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Như vậy, ngày trước là ta nhiều chuyện, nếu ngươi đã không tin ta thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, từ nay ta với ngươi chính là người qua đường, không có bất cứ quan hệ gì cả.”



Không có bất cứ quan hệ gì cả? Bạch Tiểu Bích nghe vậy, tâm không kìm được run lên, hết thảy mọi chuyện chỉ là suy đoán của nàng, chỉ dựa vào suy đoán mà hoài nghi ân nhân đã nhiều lần cứu giúp, hắn đương nhiên sẽ tức giận rồi.



“Nhưng chuyện Vệ chưởng quầy, ngươi vì sao phải dối gạt ta?”



“Đã không tin thì cần gì phải hỏi nữa,” hắn mỉm cười, giọng nói đã có chút xa cách: “Dẫu sao thì những chuyện ta làm cũng đều là hại người cả.”



Mới vừa rồi chỉ lo tức giận, nóng lòng chất vấn, hoàn toàn không bận tâm tới cảm thụ của hắn, nhưng nếu mọi chuyện không liên quan tới hắn, vì sao lại không giải thích? Bạch Tiểu Bích mặc dù hối hận, nhưng ủy khuất lại chiếm phần hơn, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Như vậy, là ta mạo muội, Diệp công tử nhiều lần cứu giúp, từ biệt lần này, xin Diệp công tử bảo trọng.” Nói xong lập tức quay người rời đi.



Bất quá thì nàng mới chỉ bước được hai bước, cánh tay đã bị hắn dùng lực nắm lấy, kéo cả người nàng vào trong lòng.



Diệp Dạ Tâm dùng cán quạt nâng cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, trong mắt đầy ý cười: “Tiểu nha đầu thật nhẫn tâm, thật muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao? Ta một đường đi theo ngươi, đối với ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi thật không nhớ?”



Biểu tình lạnh lùng của hắn vừa rồi khiến lúc Bạch Tiểu Bích nói lời đoạn tuyệt, ngay cả nước mắt cũng muốn chảy xuống, hiện tại nghe những lời này của hắn, tức giận nói: “Người nhẫn tâm, người nói đoạn tuyệt quan hệ chính là ngươi, không phải là ta!” Vừa nói vừa hất tay hắn ra: “Diệp công tử tự trọng!”



Hắn cũng không giận, vẫn chế trụ nàng nói: “Người xấu sẽ làm gì với ngươi?”



Ở trong lòng hắn, cảm giấc ấm áp cùng mùi hương quen thuộc khiến Bạch Tiểu Bích càng ủy khuất hơn cả: “Ngươi biết rõ ta không có ý đó, ta chỉ muốn biết rốt cuộc có phải ngươi làm hay không thôi, ngươi nói như vậy chẳng phải ám chỉ ta cố ý hoài nghi ngươi? Ai bảo ngươi gạt ta đâu, còn không buông tay ta sẽ kêu lên!”



Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, cười nói: “Ngươi kêu đi!”



Bị hắn ôm như vậy, Bạch Tiểu Bích nào dám kêu thật, ngậm chặt miệng, ngày thường thấy hắn ôn nhuận như ngọc, không nghĩ tới sẽ có lúc vô lại như vậy.



“Thật vất vả mới có thể gặp mặt, sao lại tức giận rồi,” hắn thu lại ý cười, nhìn nàng nhẹ giọng nói: “Ta sao có thể sai người hại ngươi được, những thích khách kia không phải do ta phái tới!”



Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Bạch Tiểu Bích sửng sốt.



“Chuyện Vệ chưởng quầy là do ta sơ suất, cả nhà hắn chết ở trong lao, ta sợ ngươi biết sẽ tức giận cho nên mới giấu ngươi, hắn buông nàng ra, “Ta chỉ định trừng phạt bọn hắn một chút, ai ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến bản thân trở thành người xấu trong mắt ngươi, hôm nay ta đã nói tất cả rồi, nếu người còn giận thì có thể đi rồi.”



Chỉ là ngoài ý muốn mà hại chết một nhà Vệ chưởng quầy, Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu, cuối cùngnois: “Ngươi… chẳng lẽ lần này ngươi đến không phải vì chuyện Trần gia?”



Hắn mỉm cười hỏi lại: “Ngươi không tin ta?”



Bạch Tiểu Bích không nói lời nào.



Diệp Dạ Tâm kéo tay nàng nói: “Đi!”



Bạch Tiểu Bích vội vàng rút tay về.



“Ta cũng nhận rồi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa, thật không để ý tới ta sao?” Diệp Dạ Tâm có chút bất đắc dĩ, lần nữa kéo tay nàng, “Ngươi đừng tức giận nữa, sau này ta không nặng tay nữa là được.”



Bạch Tiểu Bích trầm mặc, nàng vốn không có hứng thú với sự phân tranh trong triều, Tứ vương gia hay là Ngô vương, người nào nắm quyền thì có quan hệ gì tới nàng, nghĩ tới đây, nàng cố nén lại ý định kháng cự trong lòng.



Diệp Dạ Tâm kéo nàng đi tới một tòa nhà sâu trong con hẻm, dừng lại trước cánh cửa lớn nói: “Ta tạm thời ở tại đây.”



Bạch Tiểu Bích có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Ngươi ở đây?”



Diệp Dạ Tâm mỉm cười nhìn nàng: “Ta không ở đây thì đang ở đâu?”



Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, trong ấn tượng của nàng thì hắn luôn chọn những chỗ kia làm chốn dừng chân.



Diệp Dạ Tâm giống như không nhìn thấy sự lúng túng của nàng: “Bất kể có chuyện gì xảy ra ta cũng không bỏ lại ngươi, có việc thì tới đây tìm ta, bất luận ta đi theo ngươi vì nguyên nhân gì đi nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ tổn hại ngươi.”



‘Sẽ không bao giờ hại ngươi’, lời nói này của hắn quá mức quen thuộc với nàng, Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi rút tay về. Qủa nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, hắn cùng Ôn Hải đều có mục đích, mà mục đích của bọn nhất định có liên quan tới bát tự của nàng cho nên Ôn Hải mới để nàng ở bên cạnh hắn, luôn quan tâm chiếu cố, nhưng… rốt cuộc thì mục đích của bọn họ là gì?



Diệp Dạ Tâm nghịch lọn tóc trước ngực nàng, cười cười hỏi: “Tiểu nha đầu còn đang giận ta sao?”



Nghĩ đến cả nhà Vệ chưởng quầy chết trong ngục, tâm tình Bạch Tiểu Bích kém đi hắn, lắc đầu nói: “Không có, ta phải về rồi.”



“Ta đưa ngươi về!”



Bạch Tiểu Bích không cự tuyệt nhưng cũng không lên tiếng đáp ứng, chỉ xoay người đi ra đầu hẻm, Diệp Dạ Tâm thấy nàng như vậy, cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo nàng ra đường lớn.



Hai người chưa đi được mấy bước thì ở căn nhà gần đó đột nhiên có người đi ra, trên tay bưng theo một cái hũ tản ra mùi thuốc bắc. Bạch Tiểu Bích tò mò nhìn thì thấy trong hũ có một ít thuốc bột, nhất thời nhớ tới chuyện xảy ra trên đường hôm trước, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu công tử nhà này hôm qua bị xe ngựa đụng phải, nghe nói dạo gần đây nhà bọn họ thường gặp chuyện không may, ngươi nhìn tòa nhà này xem có gì không đúng không?”



Diệp Dạ Tâm liếc sang, vuốt cằm nói: “Đúng là có chút không tốt!” Nói rồi lên tiếng gọi nha hoàn kia lại: “Ta có đôi lời muốn nói với chủ nhân nhà ngươi, phiền ngươi đi vào báo tin, nói…” hắn thấp giọng nói vào tai nha đầu kia mấy câu.



Bạch Tiểu Bích thấy nha hoàn đó sững người, tiếp đó gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, thấp giọng đáp ứng rồi chạy vội vào nhà.



Bạch Tiểu Bích nghi hoặc hỏi: “Tòa nhà này không đúng chỗ nào/”



Diệp Dạ Tâm chỉ vào cánh cửa nói: “Là nó!”



Bạch Tiểu Bích nhìn cánh cửa một lúc lâu mà cũng không tài nào nhìn ra sự khác thường: “Có gì khác thường?”



“Cánh cửa này không có gì khác thường, chẳng qua là nó với tòa nhà đối diện có chút xung khắc,” hắn nói rồi cầm chiết phiến chỉ vào tòa nhà đối diện, “Ngươi nhìn tòa nhà kia, thố giác như những lưỡi dao sắc bén chiếu thẳng về cửa chính bên này, người ở trong nhà đương nhiên không được bình an, dễ sinh bệnh tật, có tai họa đổ máu cũng không có gì là lạ, trong phong thủy thì đây chính là thố giác sát!”



Diệp Dạ Tâm dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Giống như một thanh sao sắc bén chỉa thẳng vào ngươi, ngươi nói có nguy hiểm hay không? Không chỉ vậy, ngươi nhìn con đường này xem, cong như cánh cung, đỉnh cung ở ngay bậc thềm nhà sẽ trở thành thế cung sát, cung sát này hợp với thố giác, chủ nhà này sẽ thường xuyên gặp phải tai họa bất ngờ.”



Bạch Tiểu Bích vẫn luôn muốn học chút bản lãnh từ Ôn Hải, vậy mà Ôn Hải lại giống như không có ý định dạy nàng, hôm nay nghe hắn giải thích từng chi tiết, bất giác nghe đến nhập thần, vừa nghe vừa gật đầu: “Qủa nhiên có chút giống, ta sẽ ghi nhớ!”



Diệp Dạ Tâm nhìn nàng hỏi: “Ngươi nhớ làm gì?”



Bạch Tiểu Bích nói: “Nếu có nghề nghiệp thì đi tới chỗ nào cũng không cần lo kế sinh nhai, ta thấy làm phong thủy tiên sinh cũng rất tốt, chẳng qua là… sư phụ dường như không muốn dạy ta.”



Diệp Dạ Tâm không nhịn được nói: “Thì ra tiểu nha đầu đang lo nghĩ cho tương lai, bất quá thì ta chưa từng thấy một nữ nhi coi phong thủy bao giờ, có sư phụ ngươi ở đây, ngươi cần gì phải lo lắng tới kế sinh nhai.”



Sư phụ? Không chỉ sư phụ, ai biết được sau khi kết thúc mọi chuyện, những người này còn ở bên cạnh nàng nữa hay không? Bạch Tiểu Bích cúi đầu nói: “Chuyện ngoài ý muốn trên đời này đâu có thiếu, ta cũng không thể dựa mãi vào sư phụ, tự mình phải học được cách tìm ra giải pháp, Diệp công tử có thể dạy ta không?”



Diệp Dạ Tâm nhìn nàng một hồi lâu, mỉm cười nói: “Qủa là cô nương thông minh có hiểu biết, nếu ngươi muốn học, sau này ta sẽ dạy ngươi.”



Còn có sau này sao? Bạch Tiểu Bích trong lòng thầm ảo não.



Đúng lúc này, một nam nhân theo nha hoàn lúc trước vội vã đi ra, liên tục cầu xin Diệp Dạ Tâm chỉ điểm rồi mời hai người vào nhà dùng trà. Bạch Tiểu Bích ra ngoài cũng đã lâu, lấy cớ sắc trời không còn sớm, từ biệt Diệp Dạ Tâm rồi trở về Trần phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK