“Chắc là do trơn quá.”
Giang Nhiễm: “…..??”
Ý là đang trách cô hả?
Tiêu Mộ Viễn dùng thái độ thương lượng để nhìn cô: “Nếu đã như vậy rồi… hay là động một chút?”
Lòng Giang Nhiễm cực kỳ xoắn xuýt…
Cô thật sự rất muốn giữ vững nguyên tắc mà đuổi anh đi, nhưng lần này lại khiến cho cô có chút muốn ngừng mà không được.
Cô cũng không phải loại người thích hại người hại mình, làm chuyện giết địch 1000 tự hại 800.
Được rồi, quan trọng nhất vẫn là giá trị nhan sắc và vóc dáng của người đàn ông này quá mê người…
Khước từ một báu vật như vậy, sao lại có cảm giác bị lỗ thế này?
Ngay lúc nội tâm Giang Nhiễm vẫn không ngừng do dự đấu tranh, Tiêu Mộ Viễn đã ngầm xem như cô đồng ý.
Khi có cảm giác những tia lửa nổ tung trong người, Giang Nhiễm nhắm mắt lại, thừa nhận nó.
Miệng đàn ông đúng là giỏi gạt người, ngay cả vị tổng giám đốc nghìn tỷ này cũng không ngoại lệ.
Có điều lần này Tiêu Mộ Viễn vẫn thực hiện được một cam kết khác, đó là trong tình huống không đeo bao thì sẽ không bắn vào trong.
Cuối cùng, Giang Nhiễm đỏ mặt, yếu ớt oán giận: “Đáng ghét, làm dơ hết người em rồi…”
“Vậy cùng tắm đi.” Anh bế cô lên, bước vào phòng tắm.
Phòng tắm ở nhà vẫn thoải mái hơn khách sạn bên ngoài.
Bồn tắm thông minh [*] cỡ lớn thừa sức chứa được hai người.
[*] Là loại tự động điều chỉnh nhiệt độ nước, có hệ thống massage, điều chỉnh vách ngăn, dễ dàng hoạt động, chống trơn trượt.
Tiêu Mộ Viễn đặt Giang Nhiễm vào bồn tắm, mở nước, sau đó quay ra ngoài lấy bao thuốc lá.
Chờ đến khi anh bước vào bồn tắm, ngồi bên cạnh Giang Nhiễm mới lấy một điếu và bật lửa ra, nheo mắt châm thuốc.
Anh dựa vào thành bồn, nhả ra một ngụm khói, cả người cực kỳ thoải mái.
Đối diện với bồn tắm có một màn hình, Giang Nhiễm mở lên, ấn phát một ca khúc bất hủ.
Giang Nhiễm nghiêng đầu, tựa lên bờ vai dày rộng của Tiêu Mộ Viễn, vừa tận hưởng tính năng mát-xa của bồn, vừa nghịch bọt nước.
Tiêu Mộ Viễn lẳng lặng hút thuốc. Sự khó chịu vì phải giái quyết mớ hỗn độn cho Tiêu Mộc Thành trước đó cũng dần biến mất.
Giang Nhiễm ngước mặt lên nhìn anh: “Cho em hút một hơi được không?”
Người đàn ông liếc cô một chút, gương mặt ướt đẫm nước, vừa xinh đẹp lại quyến rũ khiến tim anh lần nữa đập loạn.
Tiêu Mộ Viễn hỏi: “Em còn biết hút thuốc?”
Giang Nhiễm đùa: “Nếu không hút thuốc thì không xứng được xem là thanh niên yêu nghệ thuật đâu.”
Ngón tay Tiêu Mộ Viễn kẹp điếu thuốc, đưa đến bên môi cô.
Giang Nhiễm cắn vào chỗ mà anh đã cắn qua, đôi môi anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy điếu thuốc, hút một hơi.
Tiêu Mộ Viễn lấy điếu thuốc ra, cô ngửa mặt lên, chậm rãi nhả ra một ngụm khói.
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn bắt đầu trở nên sâu thẳm, ánh lửa dần nhen nhóm trong đôi mắt đen kịt kia, anh dụi tắt tàn thuốc.
Lúc Giang Nhiễm đang muốn đòi thêm một hơi thì anh khàn giọng cười khẽ: “Hôn môi so với hút thuốc có ý nghĩa hơn nhiều….”
“Ưm… ưm….”
Bọt nước trong bồn văng tung tóe.
Tiếng cười đùa, tiếng thở dốc, đi kèm với giọng ca uyển chuyển kỳ ảo.
“Khi còn sống, không thể buông tha, chung quy vẫn không thể may mắn thoát khỏi, lòng bàn tay tôi bỗng xuất hiện những đường chỉ quấn vào nhau… Trước khi biết suy nghĩ, sau những hồi cảm xúc chỉ mất một ngày để có thì tôi lại giữ chúng đến nhiều năm….” [*]
[*] Bài “Phù Du” của Vương Phi.
Giữa hơi nước lượn lờ, Tiêu Mộ Viễn nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trong ngực, đột nhiên có một loại cảm giác không chân thật.
Loại cảm giác này khiến anh càng siết chặt cô vào lòng hơn, càng thêm dùng sức giữ lấy cô…
Bộ phim điện ảnh ≪Gửi đến chúng ta≫ do Giang Nhiễm đạo diễn và đóng vai chính, chính thức tổ chức tiệc đóng máy trong bầu không khí náo nhiệt vui mừng.
Những nhân viên đã tham gia vào giai đoạn trước của dự án này đều tề tựu đông đủ để chúc mừng bộ phim hoàn thành, và cũng vì khích lệ cho phần công tác hậu kỳ.
Giang Nhiễm là nhân vật quan trọng trong bữa tiệc nên không tránh được phải uống mấy ly với mọi người.
Lúc ngồi xuống đã mang theo chút men say. Cô nghĩ mình nên kiềm chế lại một chút.
Trên bàn có người hỏi: “Đạo Nhi, sao Tiêu tổng không đến?”
Giang Nhiễm cười: “Anh ấy rất bận, đâu thể nào đi theo tôi mỗi ngày được.”
“Vậy là không đúng rồi, lúc trước Tiêu tổng còn đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này cùng cô mà.”
“Tình yêu đẹp đẽ của Đạo Nhi và Tiêu tổng khiến tôi thấy thật chua mà….”
“Mấy phim điện ảnh tình yêu, làm gì có được cảm giác chân thật thú vị như chuyện của Đạo Nhi và Tiêu tổng chứ ~~~”
Giang Nhiễm cười mắng: “Thôi, mọi người đừng đùa nữa mà.”
Khi mọi người đang muốn náo loạn tiếp, Giang Nhiễm đúng lúc lên tiếng: “Không được nêu tên anh ấy nữa. Ai nhắc lại, tự phạt ba ly.”
Mọi người không thể làm gì khác hơn là ngừng lại tâm tư bát quái của mình, hậm hực im miệng.
Bữa tiệc kết thúc, Trương Chương chúc rượu Giang Nhiễm: “Tiểu sư muội, sau bộ phim này, anh không biết mình có thể tìm việc khác hay không nữa…” Vừa nói, anh ấy nở nụ cười tự giễu, “Sao anh lại cảm thấy, phim đóng máy cũng đồng nghĩa với việc bị thất nghiệp.”
Giang Nhiễm cười đáp: “Anh có tài như thế, tuyệt đối không thể bị chôn vùi được.”
Sở dĩ cô tìm tới anh ấy, cũng là vì tài năng của anh.
“Vậy nếu không có ai cần anh, liệu có thể tiếp tục hợp tác với em không…” Trương Chương tỏ vẻ tội nghiệp nhìn cô, “Có lẽ chỉ có em mới trọng dụng anh thôi.”
“Không thành vấn đề.” Giang Nhiễm thoải mái đồng ý.
Trương Chương nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Tốt thật, cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, không cần lo bị thất nghiệp nữa.”
Đôi mắt trong suốt của Giang Nhiễm nhìn anh, mỉm cười: “Tin em còn không bằng tin tưởng chính bản thân anh đi.”
Trương Chương bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, che giấy trái tim đang đập loạn một cách điên cuồng.
Từ khi anh ấy thay thế vị trí đạo diễn, đầu óc như bị ma nhập, thường xuyên xuất hiện đôi mắt của cô khi đứng trước ống kính…
Anh tự nhủ với mình một lần nữa, đây chỉ là phản ứng bình thường đối với một người đẹp mà thôi. Anh và cô khác nhau một trời một vực, huống hồ cô đã là phụ nữ có chồng, mỗi khi nghĩ đến cô, anh đều ra lệnh cho chính mình phải ngừng lại.
Trương Chương mò mẫm trong túi một lúc lâu, chỉ lấy ra được một xâu chìa khóa, sững sờ nhìn một lúc, anh ấy gỡ xuống một món trang sức, đặt trước mặt Giang Nhiễm, nói: “Tiểu sư muội, để cảm ơn việc em trọng dụng anh, anh tặng cho em một tín vật.”
“Hả?” Giang Nhiễm không hiểu nhìn anh.
“Tương lai, dựa vào thứ này, anh nhất định sẽ đáp ứng một yêu cầu của em!” Dũng cảm nói xong, anh lại bồi thêm một câu, “Nếu như anh có năng lực thực hiện việc đó. Cẩu Phú quý, đừng quên nhé.”
Giang Nhiễm cầm lên, cười đáp: “Được, nếu sau này anh trở thành đạo diễn lớn nổi tiếng, xem như em lời to rồi.”
Trương Chương có chút ngượng ngùng, cười gượng hai tiếng: “Nếu như mười năm sau anh vẫn chưa tạo được thành tựu nào, em cứ vứt thứ này đi.”
Giang Nhiễm: “Em tin tưởng anh.”
Bữa tiệc kết thúc, ngay lúc bầu không khí càng lúc càng vui vẻ, Giang Nhiễm nhận được cuộc gọi từ Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn: “Vẫn chưa tan tiệc à?”
Giang Nhiễm: “Mọi người đang vui lắm.”
Tiêu Mộ Viễn: “Theo anh thấy, mấy người trong đoàn phim của em, mười người thì có tới chín là chưa kết hôn. Bọn họ có chơi thế nào cũng không có người quản, nhưng em thì khác.”
Giang Nhiễm cố ý làm trái lại: “Nói vậy em đúng là thê thảm nhỉ? Kết hôn xong lại bị anh quản?”
Tiêu Mộ Viễn không muốn tranh cãi với cô, nói ngắn gọn: “Gửi định vị cho anh, anh tới đón em.”
Uống đến say rồi lại được chồng đến đón cũng không tệ lắm nhỉ? Vì vậy Giang Nhiễm vui vẻ gửi định vị đi.
Vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ qua gương khiến cô giật mình.
Cô xoay người, nhìn Diệp Thiến bỗng nhiên từ đâu xuất hiện.
Diệp Thiến mặc một bộ đồ màu xám trông hết sức giản dị, đội mũ lưỡi trai, tóc dài che khuất hai bên mặt, trong tay là khẩu trang vừa mới gỡ xuống.
Sắc mặt cô ta trông trắng bệch đến cực điểm, không có một chút hồng hào. Hai mắt trũng xuống, vành mắt thâm đen, cả người giống như già đi mười tuổi.
“Giang đạo….” Cô ta vừa mở miệng, thanh âm run rẩy, nước mắt chảy xuống, “Tôi cầu xin cô, cho tôi một cơ hội nữa đi…”
Lòng Giang Nhiễm trầm xuống.
Tuy rằng cô và Diệp Thiến không hợp nhau, nhưng cô cũng không vui khi thấy người khác rơi vào cảnh bi thảm, lại càng không thích người nào giả vờ đáng thương với mình.
Giang Nhiễm đang muốn quay lưng đi, Diệp Thiến chợt quỳ xuống trước mặt cô.
“Xin lỗi… tôi thật sự không muốn khiến cô chướng mắt… Nhưng tôi đã đến bước đường cùng rồi…” Cô ta khóc lóc, “Trên dưới cả nhà đều đang chờ tôi nuôi, tôi mà xong đời, bọn họ cũng sẽ bị chết đói…”
Giang Nhiễm nhìn cô ta: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Cô đại nhân độ lượng, có thể nói với Tiêu thiếu gia chừa cho một con đường sống, có được không? Tôi đảm bảo sẽ thay đổi làm một người tốt.”
Giang Nhiễm: “Chuyện này thì có liên quan gì tới Tiêu Mộ Viễn chứ? Đó là do fan hâm mộ của cô không ủng hộ cô nữa mà thôi.”
Diệp Thiến: “Khán giả đều chóng quên, hơn nữa bây giờ người trong giới đều biết tôi đắc tội với Thái tử gia Đông Tinh, không ai dám dùng tôi nữa, không ai dám giúp tôi tẩy trắng nữa…”
Giang Nhiễm nhàn nhạt nói: “Vậy cô rời khỏi giới đi, minh tinh thì cũng giống như người bình thường thôi, chẳng phải sao?”
“Không! Không giống nhau!” Diệp Thiến có chút cuồng loạn, sau khi ý thức được mình vừa mất khống chế, liền bật khóc, “Cái gì tôi cũng không phải, ngoại trừ làm minh tinh thì tôi chẳng biết làm gì cả… Tôi không nuôi nổi bản thân, không nuôi nổi người nhà….”
Giang Nhiễm ngồi xổm xuống, đối mắt với cô ta, ánh mắt bình tĩnh đến mức lạnh lẽo: “Cô không có là bởi vì cô không muốn. Mà nếu đã không có thì cô cũng không có cách nào để lãng phí nữa.”
Diệp Thiến ngơ ngác nhìn cô: “…..”
“Làm một minh tinh, có tiền tài, có tiếng tăm, có hào quang, cái gì cũng có, đúng là rất mê người. Nhưng mà do chính bản thân cô không biết quý trọng. Cuối cùng thì cô vẫn phải trả nợ cho chính sai lầm của mình, có đúng không?” Giang Nhiễm nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Khi cô cầm thẻ phòng, lợi dụng sắc đẹp của mình để dụ dỗ chồng của người khác, liệu cô có nghĩ tới mình sẽ phá hoại một gia đình không?”
“Nhưng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra mà… Tôi biết tôi sai rồi… Tôi xin thề tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa… Chỉ cần cô giúp tôi lần này, về sau cô muốn tôi làm trâu làm ngựa đều được cả, tiền tôi kiếm ra mang hết cho cô cũng được…”
“Tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu người giúp việc, cảm ơn.” Giang Nhiễm đứng lên, nhàn nhạt nói: “Đến đây chắc là không còn gì để nói nữa. Cô đến tìm tôi chính là một quyết định sai lầm.”
Ngay lúc Diệp Thiến còn muốn nói gì đó, Giang Nhiễm đã nhanh chân rời đi.
Diệp Thiến tuyệt vọng nhìn cô bỏ đi, bi thương trong mắt dần chuyển thành sự thù hận…
Khi Tiêu Mộ Viễn đến đây, Giang Nhiễm liền chào tạm biệt mọi người.
Trương Chương tiễn cô đến trước cửa khách sạn.
Giang Nhiễm phất tay, nói: “Được rồi, anh quay lại chơi với bọn họ đi.”
“Ừ.” Trương Chương gật đầu. Anh ấy nhìn cô lên xe rồi mới quay lại.
Trở lại phòng tiệc, tự rót cho mình một ly rượu, yên lặng uống cạn.
Sau khi Giang Nhiễm lên xe, Tiêu Mộ Viễn liền ngửi thấy mùi rượu phả vào mặt, anh nhíu mày.
Tuy Giang Nhiễm uống khá nhiều, nhưng người chưa say đến mức đó, vẫn nhìn ra được sắc mặt của anh, cố ý nhoài người qua, hà hơi vào mặt anh.
Nhìn thấy anh càng nhíu chặt mày hơn, cô bật cười khanh khách, nghịch ngợm như một bé gái.
Tiêu Mộ Viễn cố lờ đi sự mềm mại dưới đáy lòng, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: “Ai cho em uống nhiều như vậy?”
“Em muốn uống thì uống, còn phải báo cáo với anh hả?” Giang Nhiễm cười hì hì nhích lên trước.
Rõ ràng lời nói ra rất muốn ăn đòn, nhưng ánh mắt và vẻ mặt kia lại vô cùng vui vẻ, ngây thơ.
Tiêu Mộ Viễn có loại cảm giác không thể làm gì, rõ ràng rất khó chịu, nhưng nhìn thấy gương mặt đó, sự tức giận lại không bộc phát ra được.
Có điều, bây giờ anh có biện pháp rồi…
Tiêu Mộ Viễn ôm vai Giang Nhiễm, cúi đầu, ấn cô vào ngực hôn!
Giang Nhiễm bị giam trong ngực anh, yếu ớt giãy dụa, không có chút tác dụng nào.
Mùi rượu lan tràn giữa răng môi hai người… khiến anh càng hôn càng nghiện…
Hôn đến khi Giang Nhiễm cất tiếng ưm ưm, đầu hàng liên tục xin tha, anh mới buông cô ra.
Anh nâng gương mặt đỏ thắm của cô, cất giọng khàn khàn: “Sau này còn bướng với anh nữa không?”
Giang Nhiễm nức nở một tiếng, chui vào ngực anh.
Tiêu Mộ Viễn thuận thế ôm chặt cô, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ cảm giác ôm ấp yêu thương này.
Hai người không nói gì nữa, cô lẳng lặng vùi mình trong ngực anh, xe chạy như bay về nhà.
Dường như Tiêu Mộ Viễn nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng nói: “Ba ngày nữa đi lĩnh chứng, nhớ sắp xếp thời gian.”
“Ồ….” Trong ngực phát ra một tiếng đáp nho nhỏ, rồi lại lầm bầm một tiếng: “Nhanh quá.”
Tiêu Mộ Viễn nói tiếp: “Hôm đó anh có mấy người bạn đến thăm, đến lúc đó cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
Lúc trước không mời bọn họ đến lễ cưới, bây giờ muốn đường hoàng ra dáng đã kết hôn, cả đám đều la hét không thể không bù đắp cho bọn họ.
Anh ngẫm lại thấy cũng phải, cũng không thể để mấy người bạn già kia không biết mặt vợ anh được.
Tiêu Mộ Viễn còn định nói gì đó, chợt nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng trong ngực.
Anh xoay người cô lại, bắt gặp gương mặt say ngủ của cô, không biến nên tức hay nên cười.
Khuôn mặt trắng hồng mũm mĩm, đi kèm với tiếng ngáy khe khẽ, giống y như chú heo con.
Rõ ràng anh cảm thấy tư thế ngủ này của cô trông rất ngốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy mềm nhũn.
Ngón tay vuốt ve gò má đang nóng lên của cô, trong lúc lơ đãng, khóe miệng cũng cong lên.
Ngày hôm sau, lúc hai người đang ăn sáng, Tiêu Mộ Viễn sợ cô quên nên nhắc lại lần nữa.
“Giang nữ sĩ, ngày 17 tháng 06, cũng tức là thứ sáu tuần này, đi lĩnh chứng.”
(Tôi phát lạy với bà tác giả, rõ ràng lúc trước ghi 12/06 cơ mà, thôi thì cứ coi như nhà này đổi ngày nha các bợn )
Giang Nhiễm ngẩn người, láng máng nhớ ra tối qua anh đã đề cập với cô rồi.
Lúc trước đã biết ngày đi lĩnh chứng rồi, chỉ là không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như thế.
Tiêu Mộ Viễn: “Sao tự nhiên lại đờ ra vậy?”
Giang Nhiễm giương mắt nhìn anh: “Có đâu.”
Tiêu Mộ Viễn: “Ngày đó đừng sắp xếp công việc, buổi tối còn một bữa tiệc nữa đấy.”
Giang Nhiễm gật đầu.
Nếu Tiêu tổng một ngày kiếm cả tỷ bạc mà vẫn có thể dành ra được một ngày rảnh rỗi thì đương nhiên cô muốn ở bên anh rồi.
Hiện giờ Giang Nhiễm đang bận việc chế tác hậu kỳ của bộ phim, việc này không cần cả đám người phải cùng phối hợp như giai đoạn đầu, cô chỉ cần kết hợp ăn ý với biên tập để cắt nối bộ phim là được, thời gian cũng khá là linh hoạt.
Giữa trưa, Giang Nhiễm đi qua đi lại trong phòng làm việc đến mấy lần.
Sau khi phản ứng lại thì có chút ảo não, đã sớm là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng sao cô lại thấy hơi kích động vậy?
Ăn trưa xong, cô đang định quay về phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Trần Tư Vận.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Giang Nhiễm chào tạm biệt đồng nghiệp rồi ra về trước.
Bố mẹ chồng đều đang chờ cô ở biệt thự Tiêu gia, nói là có việc muốn bàn bạc với cô.
Lúc Giang Nhiễm ngồi trên xe không nhịn được nghĩ, nói chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là ba điều quy ước trước khi về nhà chồng à?
Đến biệt thự Tiêu gia, Trần Tư Vận mặc một chiếc váy tao nhã được cắt may riêng, đứng trong sân chờ cô.
Giang Nhiễm vừa xuống xe, Trần Tư Vận đã thân thiết nghênh đón, nắm tay cô đi vào cửa.
Trình độ tỏ ra nhiệt tình và thân thiết này khiến Giang Nhiễm có chút không thích ứng nổi….
Tiêu Hạo đang ngồi trong phòng khách đợi họ, ghế sofa bên cạnh còn có một thanh niên trẻ mặc một thân tây trang.
Sau khi Giang Nhiễm cùng Trần Tư Vận vào cửa, ngồi xuống sofa, người giúp việc bắt đầu bưng trà lên cho bọn họ.
Trần Tư Vận dịu dàng hỏi: “Tiểu Nhiễm, khoảng thời gian này chung sống với Mộ Viễn thế nào rồi?”
Giang Nhiễm mỉm cười trả lời: “Rất tốt ạ.”
Tiêu Hạo nói: “Ông cụ quả nhiên không nhìn lầm con.”
“Đúng đó.” Trần Tư Vận cười tiếp lời, “Vốn dĩ mấy tháng trước chỉ có ý cho cưới thử thôi, lỡ như Mộ Viễn thật sự không bằng lòng thì ai cũng không ép nó được. Nào ngờ quan hệ giữa các con lại có thể tốt đẹp đến tận ngày đi lĩnh chứng.”
“…..” Giang Nhiễm vẫn duy trì nụ cười.
Tiêu Hạo: “Lĩnh chứng không giống như hôn lễ, đây là làm theo trình tự pháp luật. Sau đó các con sẽ là vợ chồng hợp pháp, phải có trách nhiệm và ủng hộ lẫn nhau.”
Giang Nhiễm gật đầu: “Con biết ạ.”
Tiêu Hạo: “Để tránh việc xảy ra những tranh chấp không cần thiết, chúng ta đã làm ra một bản thỏa thuận, con xem một chút đi.”
Tiêu Hạo nhìn sang người đàn ông mặc Âu phục com lê đang ngồi bên cạnh: “Đây là luật sư Từ, cậu ấy rất chuyên nghiệp trong những việc này.”
“Chào cô.” Luật sư Từ mỉm cười gật đầu với Giang Nhiễm rồi đưa bản thỏa thuận ra, “Những điều khoản trong bản hiệp nghị trước hôn nhân này đều nằm trong phạm vi của pháp luật.”
Giang Nhiễm nhận lấy hiệp nghị kia, cầm trong tay thấy nặng trịch, nội dung cũng không ít.
Tiêu Hạo nói: “Con xem kỹ một chút, có dị nghị gì thì có thể bàn bạc lại với chúng ta.”
Giang Nhiễm gật đầu, bắt đầu xem từ điều thứ nhất.
Nội dung là từng đoạn dài, cô kiên trì đọc từ đầu tới cuối, cơ bản đã hiểu rõ.
Nói đơn giản là, đây chính là bản thỏa thuận tài sản trước khi cô và Tiêu Mộ Viễn rũ sạch quan hệ.
Những thu nhập sau khi kết hôn của Tiêu Mộ Viễn, cổ phần công ty, kể cả khoản thu nhập từ việc đầu tư cá nhân, đều không có một chút quan hệ gì với cô.
Hơn nữa, dựa theo điều khoản trong hợp đồng, nếu như ngày nào đó ly hôn, cô cũng không nhận được bất kỳ sự bồi thường nào.
Không hổ là do luật sự chuyên nghiệp soạn thảo, từng câu từng chữ hạ xuống đều có bất kỳ chỗ hở nào.
Ngay cả một người thường như cô cũng nhìn ra được, nếu như muốn cuộc hôn nhân này được chấp thuận thì không có cửa phân chia tài sản với Tiêu gia đâu.
Trần Tư Vận chờ cô xem xong mới mở miệng: “Tiểu Nhiễm, Tiêu gia chúng ta không giống những gia đình bình thường. Hi vọng con có thể hiểu được bản thỏa thuận trước hôn nhân này.”
“…..” Khóe môi Giang Nhiễm cong cong.
“Luật hôn nhân có rất nhiều trách nhiệm và trói buộc, chuyện này là một mối họa ngầm đối với Tập đoàn Đông Tinh và các cổ đông.” Tiêu Hạo hàm xúc nhìn Giang Nhiễm, “Con biết đó, Mộ Viễn có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, nếu như là thiên kim xuất thân từ gia đình quyền cao chức trọng, thì đó chính một cuộc liên hôn vững chắc, tất nhiên đối với Đông Tinh càng có lợi hơn. Tuy nhiên, vì ông cụ mến con, vì hoàn thành lời hứa mà ông cụ đã từng nói, chúng ta vẫn chọn con.”
Giang Nhiễm hơi cong môi, không lên tiếng.
Còn có thể nói gì đây? Mỗi một câu mà ông nói đều là sự thật.
Ban đầu là do nhà cô cùng đường, nên đối với cuộc hôn nhân này là cầu còn không được.
Trần Tư Vận nắm tay Giang Nhiễm, nói với Tiêu Hạo: “Được rồi, ông nói chuyện nghiêm khắc như vậy sẽ dọa Tiểu Nhiễm của chúng ta đấy.”
Bà quay lại mỉm cười với Giang Nhiễm: “Chúng ta là bố mẹ chồng, thì cũng xem như là một nửa cha mẹ của con. Trong lòng chúng ta đều rất thương con.”
Giang Nhiễm vẫn mỉm cười.
Cô cảm thấy phải duy trì nụ cười này thật mệt mỏi, cơ mặt cũng sắp cứng ngắc hết rồi.
Trần Tư Vận: “Con cứ làm dâu Tiêu gia cho tốt, sẽ không có ai bạc đãi con đâu.”
Tiêu Hạo: “Con xem lại bản thỏa thuận, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”
Giang Nhiễm cúi đầu, lật thỏa thuận trong tay, mở miệng: “Có một vấn đề nhỏ.”
Tiêu Hạo hỏi: “Là gì?”
“Điều này, trong thời gian cuộc hôn nhân còn hiệu lực, mỗi tháng con sẽ được trả hai trăm nghìn nhân dân tệ [*], tiền vốn mỗi năm tăng 50%…. Còn có điều này, sau khi sinh con, cứ một lần thì sẽ được trả một trăm triệu, cùng với một triệu nhân dân tệ mỗi tháng….”
[*] 200,000 NDT = 662,049,160 VNĐ; 1,000,000,000 NDT = 3,310,245,800 VNĐ
“Ừ?” Trần Tư Vận mỉm cười nhìn cô, “Con không hài lòng với số tiền này sao? Con muốn bao nhiêu thì cứ nói.”
“Không phải.” Giang Nhiễm lắc đầu, vẻ mặt hờ hững nhưng lại rất nghiêm túc, “Những điều này cứ xóa đi, con không cần đâu.”
Tiêu Hạo nhìn cô một lúc, mở miệng: “Bố đề nghị nên giữ lại, những thứ này ít nhất có thể bảo đảm cho sinh hoạt cơm áo của con vô lo.”
Giang Nhiễm thản nhiên nghênh đón ánh mắt của ông, mỉm cười: “Thật sự không cần đâu ạ. Bảo đảm cho cuộc sống của mình là việc của con.”
Tiêu Hạo: “Vậy cũng được, cứ dựa theo yêu cầu của con mà xóa vậy. Nếu như ngày nào đó con hối hận thì vẫn có thể dựa theo hợp đồng ban đầu mà yêu cầu chi trả.”
Giang Nhiễm cười cười, không đáp.
Những con số bên trong tài khoản kia, không phải là bảng giá mà Tiêu gia mở ra cho cô à?
Làm vợ đáng giá bao nhiêu, sinh con đáng giá bao nhiêu…
Luật sư Từ sửa đổi lại bản thỏa thuận này một lần nữa, rất nhanh đã in ra một bản mới.
Những điều khoản cũ vẫn còn, chẳng qua là có dòng ghi chú hết hiệu lực kế bên.
Giống như là đang nhắc nhở cô, điều này có thể có hiệu lực lại bất cứ lúc nào.
Trước khi ký, Giang Nhiễm hỏi Tiêu Hạo: “Con ký xong thì đến Mộ Viễn phải không? Khi nào anh ấy mới ký được?”
Tiêu Hạo đáp: “Hôm nay nó có một cuộc họp rất quan trọng, không thể về được. Bố sẽ mang đến công ty để nó ký.”
Trần Tư Vận tiếp lời: “Bản thỏa thuận trước hôn nhân này được định ra sau khi Mộ Viễn và luật sư Từ trao đổi với nhau.”
Giang Nhiễm: “…..”
Tay hạ bút chợt có chút run rẩy, cô nhanh chóng ký tên mình xuống.
Ký xong, hai tay cô nắm lại, siết thật chặt.
Luật sư Từ nhắc nhở cô: “Để bảo đảm còn phải ấn dấu tay nữa.”
Giang Nhiễm buông tay ra, dựa theo yêu cầu của anh ta, máy móc ấn dấu tay xuống.
Sau khi làm xong, Tiêu Hạo cũng không chờ thêm, lập tức dẫn theo luật sư đi khỏi.
Giang Nhiễm định đi, nhưng Trần Tư Vận giữ cô lại: “Gần đây dì vừa học nấu nướng, con nếu thử bánh ngọt do dì làm đi. Mấy người đàn ông kia đều không thích điểm tâm ngọt, cũng không biết khích lệ dì. Yên tâm, không ngọt lắm đâu.”
Bà quá nhiệt tình nên Giang Nhiễm chỉ có thể ở lại.
Trần Tư Vận tự rót một cốc trà hoa hồng và bưng bánh ngọt lên cho cô.
Trần Tư Vận: “Đến tuổi này của dì, ngoại trừ gia đình thì chuyện để ý nhất chính là bảo dưỡng. Vì muốn da dẻ được căng mịn, dì đã không ăn đường hơn nửa năm rồi.”
Giang Nhiễm nói: “Nếu chúng ta cùng nhau đi dạo phố, thì có lẽ mọi người chỉ cho rằng hai chúng ta là chị em mà thôi.”
Trần Tư Vận nhìn cô cười: “Dì cũng không trông cậy vào việc có được một người chị em tri kỷ như con đâu.”
Giang Nhiễm miệng đắng lưỡi khô, bưng trà hoa hồng lên uống.
Trần Tư Vận bỗng thở dài một tiếng: “Con đừng trách chúng ta nhé, có một số chuyện không liên quan đến tình cảm mà là phép tắc.”
Giang Nhiễm đặt cốc xuống, nhàn nhạt đáp: “Con biết ạ.”
“Phụ nữ mà, cuối cùng thì chỉ bản thân mình mới là đáng tin nhất thôi.”
Giang Nhiễm cười không đáp.
“Dì tin tưởng tài năng của con, nhất định sẽ đạt được thành tựu.”
“Cảm ơn dì.”
Cô biết lẽ ra lúc này nên tung hứng lại nhưng cô thật sự không có tâm trạng, ngồi một lúc liền nói có việc để ra về.
Trần Tư Vận không giữ cô lại, tiễn cô lên xe, nhìn theo cô rời đi.
Giang Nhiễm ngồi trong xe, rốt cuộc cũng không cần phải miễn cưỡng tươi cười với mấy người kia nữa, thở dài một hơi từ trong lòng.
Trong tay vẫn còn cầm bản hiệp nghị kia, không tự chủ được dùng sức nắm lại… Lúc phát hiện chỗ mình nắm đã bị nhăn, cô buông tay ra, cất bản hiệp nghị vào trong túi xách.
Phải bình tĩnh, lý trí. Tất cả đều hợp lý mà.
Từ nguyên do ban đầu của cuộc hôn nhân này, cho đến bản thỏa thuận trước hôn nhân đều là chuyện đương nhiên cả.
Lúc Giang Nhiễm rời khỏi Tiêu gia vẫn chưa tới thời điểm ăn tối, cô vốn định về phòng làm việc, nhưng bây giờ tâm trạng không tốt nên không có cách nào tĩnh tâm làm việc được.
Đúng lúc cô bạn Củng Tinh gửi tin nhắn trong nhóm: [Người phụ nữ ngày mai kết hôn ơi, đêm nay không đi theo chúng tớ ăn chơi hoan lạc sao?]
Lúc này cô đáp ứng: [Đi chứ, hẹn giờ đi!]
Lê Hinh: [Ừ đi đi!]
Ba người phụ nữ cực kỳ ăn ý với nhau, đi tới nơi Giang Nhiễm chọn.
Khi trước học đại học, các cô thích nhất là đi ăn thịt nướng ở một quán ngay bên ngoài trường, vừa nướng thịt vừa uống rượu, vừa tán gẫu chuyện sáng tác nghệ thuật, vừa tâm sự lý tưởng cuộc đời, quả thật là thoải mái tràn trề.
Giang Nhiễm đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Tiêu Mộ Viễn.
Cô nhìn màn hình đang lóe lên, ngẩn người.
Đột nhiên, không muốn nghe giọng của anh.