• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42




Hoắc Lương: “Phạt nghiêm cái gì?”



Tiết Tiểu Tần cười hê hê, cực kì xấu xa: “Phạt anh… Chỉ được nhìn không được ăn.” Đột nhiên cô giở trò xấu còng tay anh, sau đó cắn lỗ tai anh một ngụm rồi bỏ chạy.



Hoắc Lương ngồi ở đó sửng sốt vài giây, sau đó khuôn mặt tuấn tú nhuộm màu ham muốn. Bởi vì Tiết Tiểu Tần xõa tóc, mái tóc quăn xinh đẹp rũ xuống lớp quân trang. Phòng số 2 không có giường lớn cũng chẳng sao, chỉ cần có bàn và băng ghế dài là được rồi nhỉ?



Nhưng đau khổ chính là chỉ có thể nhìn… Hoắc Lương cảm thấy máu mũi sắp sửa phun ra ngoài, lòng ngực phập phồng, mặt đỏ tai tía, trong bụng thầm nghĩ chờ khi nào mình được tự do, nhất định phải cho cô biết tay!



Một giờ sau, Tiết Tiểu Tần cảm thấy chơi đùa đủ rồi, cô không dám tiếp tục nữa. Cô sợ Hoắc Lương sung huyết não ngủm luôn! Vì vậy, cô mặc áo vào, cài từng nút từng một cho đến cái cúc áo cuối cùng, dùng tay cào cào mái tóc, búi gọn lên —— Giống như người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ lúc nãy không phải cô.



“Tốt lắm! Hoắc tiên sinh, cuộc thẩm vấn của chúng ta đến đây chấm dứt.” Tiết Tiểu Tần gật đầu, đứng lên đi hai bước lại quay trở lại ngồi xuống, hỏi: “À, tôi còn một vấn đề muốn hỏi anh.”



“Em nói đi.” Giọng nói của Hoắc Lương rất bình tĩnh, mặt không biểu cảm, ánh mắt nóng như lửa.



“Hồi nãy anh nói, anh có phụ nữ. Xin hỏi nếu tôi bỏ trốn với anh thì cô gái trước kia phải làm sao?” Tiết Tiểu Tần sờ sờ vết cào trên người Hoắc Lương, hoàn toàn không thể nào tin được đây đều là ‘kiệt tác’ của mình. Lúc đang làm | tình cô, cô thật sự không có dùng nhiều sức mà!!!! Khi ấy, cô chỉ muốn ôm anh… nào có khoa trương như vậy. Thật là nhiều… Tiết Tiểu Tần đau lòng muốn chết, cô thật sự không có chú ý đến.



Hoắc Lương nói: “Anh không nỡ bỏ cô ấy, cũng không muốn em rời đi.”



Tiết Tiểu Tần tức giận đập bàn một cái rầm, tay đau đến nỗi cô âm thầm nhe răng trợn mắt ở trong lòng. Sau đó, cô bày tư thế cầm súng: “Anh có tin tôi bắn nát đầu anh không hả? Chỉ cho phép anh có một mình tôi!”



Hoắc Lương bị bộ dạng ngang tàng này của cô dọa sợ, lập tức đáp: “Được. Chỉ có em thôi.”



“Cặn bã!” Tiết Tiểu Tần khinh bỉ anh: “Người vợ tao khang* đi theo anh lâu như vậy, mà anh nói bỏ liền bỏ. Vậy nếu một ngày nào đó anh gặp được người phụ nữ khác xinh đẹp hơn tôi, có phải anh cũng vứt bỏ tôi như cô ấy không? Ngày hôm nay, anh có thể làm vậy với người phụ nữ của mình, tương lai anh cũng đối xử với tôi như thế!”



Hoắc Lương thầm nghĩ, lại gài bẫy hãm hại. Một lần nữa, anh phải đối mặt với tình thế khó xử giữa chọn lựa đúng và không đúng. Kế đó, anh khẽ ho khan, nói: “Tiểu Tần.”



“Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của bản quan?” Tiết Tiểu Tần tiếp tục diễn sâu, trợn mắt nhìn anh: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đâu!?”



Hoắc Lương: “...”



Đương nhiên, không có Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ gì hết, Tiết Tiểu Tần chống hông trừng mắt nhìn Hoắc Lương, mấy giây sau… cô cười không ngừng được. Hoắc Lương cũng cười theo. Vừa thoát khỏi thế giới ảo tưởng, Hoắc Lương lập tức không còn biểu cảm. Nhưng ánh mắt anh nhìn Tiết Tiểu Tần vô cùng dịu dàng tựa như một hồ nước sâu, hoa soi bóng nước, tràn ngập tình cảm nồng nàn.



Tiết Tiểu Tần sờ soạng túi quần túi áo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa mở còng tay cho Hoắc Lương. Trong thời gian bị còng tay, không để ý sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn, nhưng vừa ra ngoài liền phát hiện đã hơn 11h khuya, cổ tay của Hoắc Lương bị ma sát hơi đỏ ửng, Tiết Tiểu Tần nhíu mày kéo anh vào phòng tắm rửa, sau đó nhấn anh xuống giường, bôi thuốc cho anh.



Thuốc mỡ mát lạnh phủ lên vết thương, Hoắc Lương liền phát ra tiếng ngâm thoải mái. Tiết Tiểu Tần nhìn tấm lưng đầy vết thưởng của Hoắc Lương vừa xót vừa áy náy: “Tại sao anh bị thương mà không nói cho em biết?”



“Khi đó… không có cảm giác.” Hoắc Lương rất thành thật đáp. Đây đều là lời thật lòng, lúc đang làm | tình ai mà rãnh để ý tới cái này? Trái lại, chút đau đớn ấy lại khiến người ta cảm thấy hưng phấn hơn.



Tiết Tiểu Tần vỗ vỗ lên người anh một chút, Hoắc Lương lập tức ngồi im. Cô vừa bôi thuốc vừa nhìn móng tay mình, bởi vì cô thích chưng diện nên thường làm đẹp móng tay, dù không có làm gì cũng để móng. Hiện tại, Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình nên cắt móng tay, bằng không cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày cô cào Hoắc Lương thành sợi khoai tây mất.



Đối với việc Tiết Tiểu Tần cầm kéo ‘xén’ móng tay, Hoắc Lương không có ý kiến. Với anh, bà xã nói cái gì chính là cái đó. Đấy mới là điều quan trọng.



Bôi thuốc, cắt móng tay xong Tiết Tiểu Tần cảm thấy đói bụng. Cô muốn ăn đồ nướng… Món này thiệt là khiến người ta ăn đến nghiện à!!! Tuy rằng Hoắc Lương không đồng ý ăn những món đầy mỡ chua cay vào đêm hôm khuya khoắt, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Tiết Tiểu Tần. Anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chỉ cho phép cô ăn ít, không được ăn nhiều. Bằng không thì chẳng những béo lên mà còn mọc đầy mụn trên mặt, thậm chí còn có thể bị táo bón! =_=



Tiết Tiểu Tần rất muốn đạp anh một cước, chỉ biết bắn tiếng đe dọa người ta! Tiết Tiểu Tần cô không dễ bị hù đâu nhé! Cô sống hai mươi sáu năm chưa từng biết đến mụn và táo bón là cái gì nhớ! Cô bẩm sinh đã xinh xắn, từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp, nhất định là do Hoắc Lương ghen tị với cô mới nói như vậy!



Lại một lần nữa đi dạo chợ đêm, nhắc đến cũng khéo hai người đi loanh quanh một hồi thì đến gian hàng bán mèo con, chó con đáng. Lần này, Tiết Tiểu Tần thấy mèo con liền nhớ đến dáng vẻ mình mặc trang phục nữ miêu, xấu hổ gần chết, càng nghĩ càng e lệ, không nhịn được trừng mắt nhìn Hoắc Lương. Cho tới tận bây giờ, người nào đó vẫn dùng bức ảnh cô đeo lỗ tai mèo mà ngủ say sưa làm màn hình khóa. Hơn nữa, dường như Hoắc Lương vô cùng thích cô mặc những trang phục giống vậy.



Quả nhiên, Hoắc Lương vừa nhìn thấy mèo con, ánh mắt liền thay đổi. Trong lòng Tiết Tiểu Tần khiển trách anh, sau đó ngồi xổm xuống trêu chọc mèo con, chó con. Những động vật nhỏ rất ngoan ngoãn, Hoắc Lương nhìn thấy cô yêu thích chúng còn hơn lần trước, anh chủ động hỏi: “Có thích không?”



“Thích ạ!” Cô gật đầu như giã tỏi.



“Muốn nuôi không?”



“Không cần.” Trả lời dứt khoát.



Hoắc Lương: “...” Biết ngay mà.



Là một người mắc bệnh ung thư lười thời kì cuối, làm sao cô có thể nuôi thú cưng được? Nếu cô có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân thì anh đã cảm ơn trời đất rồi. Bấy giờ, Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu hỏi Hoắc Lương: “Anh muốn nuôi à?” Xưa nay, anh chưa bao giờ muốn nuôi thú cưng, sao hôm nay đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?



“Không muốn.” Hoắc tiên sinh cũng trả lời dứt khoát. Anh hỏi Tiết Tiểu Tần có muốn nuôi hay không là vì Tiết Tiểu Tần thích. Dù cho sau này Tiết Tiểu Tần nói không nuôi nữa, nhưng chỉ cần cô thích, anh sẽ giúp cô phụ trách chăm sóc thú cưng. Nếu cô hỏi anh có muốn nuôi hay không, anh vẫn trả lời rằng không muốn.



Hoắc Lương không thích mấy động vật đáng yêu, nhất là mấy ‘bé’ dễ thương hơn anh. Bởi vì con gái đều thích những thứ đáng yêu, ngộ nhỡ lòng dạ Tiết Tiểu Tần bị mấy con mèo, con chó này hút đi thì anh biết làm sao đây? Hoắc Lương anh tìm ai nói lí lẽ? Anh tuyệt đối không làm mấy chuyện buôn bán lỗ vốn nhé! Cũng vì lí do này, anh không muốn sinh con. Nếu cái giá của việc không muốn có con chính là biến thành mèo nô*, hiện tại anh lập tức nuốt lời!



*Nô lệ, đầy tớ của con mèo:smile:))



Mặc kệ nuôi mèo hay nuôi con cái, bạn đều phải chuẩn bị sẵn sàng đồng thời phải có trách nhiệm, chứ không phải có suy nghĩ nông nỗi. Thế nên, dù Tiết Tiểu Tần rất thích nhưng cô vẫn cự tuyệt. Con người luôn luôn có thể thích những thứ mình gặp, nhưng không nhất định nó phải phù hợp với bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK