• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46




Nhậm Ngạn Đông hẹn gặp mặt Thịnh Hạ ở quán cà phê vì khi anh dự định đón cô vừa lúc Thịnh Hạ tự mình lái xe ra cổng trường.



Trước khi đến quán cà phê, Nhậm Ngạn Đông chụp toàn bộ truyện tranh bởi vì Thịnh Hạ kiên trì bắt anh đem theo và còn nói : "vì lý do gì muốn em tặng quà sinh nhật anh chứ?"



Anh suy nghĩ nửa ngày cũng không có ý kiến phản bác. Anh cũng không muốn làm cô mất vui nên đem trả lại truyện tranh cho cô.



Thịnh Hạ đến bãi đỗ xe sớm vài phút trước Nhậm Ngạn Đông, trong lúc cô nhận điện thoại của mẹ. Khi chờ cô xuống xe, Nhậm Ngạn Đông đậu xe xa hơn chỗ cô một chút.



Bên lối đi này nhất định phải đi qua một con đường nên Thịnh Hạ đứng ở xa chờ Nhậm Ngạn Đông.



Lúc này Nhậm Ngạn Đông chầm chậm đi tới, trong tay cầm truyện tranh.



Hôm nay anh mặc áo sơmi cùng với khoát áo ngoài đều do cô mua.



Đến gần, Nhậm Ngạn Đông hỏi: "đến sớm vậy?"



Thịnh Hạ, "Vừa đến."



"Lạnh hay không?" Nhậm Ngạn Đông vừa nói xong, liền đem áo khoát cởi ra hướng sang choàng cho cô.



Thịnh Hạ: "Không lạnh."



Cô nhớ lần trước hỏi anh lúc hai người đứng ngay cổng chung cư, tay cô bị anh bắt lấy trong khi cô duỗi tay muốn lấy cái khác. Lúc này đây, cô có kinh nghiệm rồi nên trực tiếp mở túi ý bảo anh đem truyện tranh bỏ vào túi của cô.



Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm Thịnh Hạ mà cô thì dường như không muốn nói gì: "Hôm nay phiền anh rồi."



"Hẳn là vậy." Nhậm Ngạn Đông đem truyện tranh đặt trong túi.



Truyện tranh được tìm về, chuyện trên mạng được giải quyết tốt đẹp. Thịnh Hạ vì tỏ vẻ lòng biết ơn, muốn mời Nhậm Ngạn Đông uống cà phê, "Hôm nay em mời."



Bọn họ chọn một phòng riêng khi đến quán cà phê. Nhậm Ngạn Đông gọi cho Thịnh Hạ cà phê và một ít đồ ngọt còn anh thì gọi một phần cơm. Thịnh Hạ tự ngồi xuống và bắt đầu xem truyện tranh.



Mười năm qua cô đã sớm quên lúc trước hình vẽ do chính mình tưởng tượng và thêm lời viết độc thoại.



Khi cô lật xem từng trang, vừa chống đỡ trán cảm thấy lúc ấy trí tưởng tượng quá phong phú. Cô cái gì cũng dám tưởng, cái gì đều dám vẽ. Trong truyện còn có vài bức tranh cô được Nhậm Ngạn Đông cõng...



Khi cà phê được bưng lên thì Thịnh Hạ vẫn còn chuyên chú xem truyện tranh. Tầm mắt của Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn cô. Người phục vụ không làm tiếng động lớn quấy rầy, mà vừa buông cà phê thì liền rời khỏi phòng.



Cánh tay Nhậm Ngạn Đông đặt trên tay vịn chi sô pha, vừa chống cằm, không hề chớp mắt nhìn Thịnh Hạ.



Biểu tình trên mặt cô theo cốt truyện mà cũng phong phú lên. Cô đoc mãi đến khi cơm được mang lên vẫn chưa xem xong.



Nhậm Ngạn Đông đem món ăn cô thích mà đút cho cô, "Ăn trước một miếng rồi lại xem."



Thịnh Hạ hoàn hồn, theo bản năng thân thể né qua, "Cảm ơn, buổi tối em không ăn."



Nhậm Ngạn Đông: "Măng tây không?"



Thịnh Hạ vẫn là lắc đầu, "em muốn ăn thì đã gọi rồi."



Cô xem xong trang cuối của truyện tranh thì lập tức cất vào trong túi. Nhậm Ngạn Đông cùng cô trò chuyện về bài vở chuyên ngành.



Thịnh Hạ: "Nếu em muốn đứng nhất thì sẽ không để mình ở hạng hai." Cô nhẹ nhàng quấy cà phê.



Nhậm Ngạn Đông hiểu cô luôn tự tin vì chuyện gì cô muốn làm đều sẽ bỏ công sức thì không có việc gì cô không thể đảm nhiệm.



Tựa như lúc trước cô đang trong một tuần lưu diễn mà vẫn còn có thể sắp xếp thời gian buổi tối học tiếng Pháp. Lão sư tiếng Pháp nói cô có thiên phú về ngôn ngữ nhưng thật ra cũng không hoàn toàn là đúng vì cô nỗ lực rất nhiều phía sau mà lão sư không thấy được.



Chuyển sang nói đến đề tài khả năng sẽ khá mẫn cảm nhưng anh vẫn hỏi, "Học kỳ sau em có muốn xin chuyển sang học viện âm nhạc không. Anh chờ em tốt nghiệp nghiên cứu sinh là có thể sang học viện âm nhạc tiếp tục đào tạo sâu."



Thịnh Hạ lắc đầu, "Tạm thời em không nghĩ tới học ở đó."



Hôm nay tâm tình cô cũng không tệ lắm nên cô cùng anh nói thêm vài câu: "em đã thi đậu nghiên cứu sinh tài chính. Em đều đã bỏ nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy thì không thể chỉ thành gà mờ."



Nhậm Ngạn Đông hạ dao nĩa xuống, "Vậy còn chuyện đàn violon thì sao?"



Thịnh Hạ: "Vẫn luôn tiếp tục a, em thực hiện ước mơ bằng vài lần biểu diễn cũng được"



Nghệ thuật cũng có xếp hạng cao thấp mà cô thì cũng từng biểu diễn tấu đạt đến mức độ chuyên nghiệp chỉ là kỹ thuật không có. Nhưng nghê thuật thì chỉ có càng ngày càng nâng cao, không có điểm giới hạn.



Trước đây có không ít tiền bối hy vọng cô đi đào tạo sâu để họ có thể hướng dẫn cô đạt được trình độ hoàn hảo làm cô cũng có chút lay động. Cô cũng muốn kỹ thuật đàn đạt một chút đột phá khiến cho bản thân mình diễn tấu càng thêm hoàn mỹ. Thế nhưng khi cô cân nhắc lại vẫn thấy nên tạm thời từ bỏ.



Nhạc lão sư thấy cô từ bỏ mà tiếc nuối không thôi. Cô không biết Nhạc lão sư rốt cuộc cùng Nhậm Ngạn Đông nói gì lại làm anh biến hóa lớn như vậy.



Lúc trước dù cho cô đang yêu anh mà cam tâm từ bỏ một vài thứ hoặc tình nguyện thi lên thạc sĩ vẫn do tự bản thân cô quyết định. Cô cũng không muốn đỗ lỗi ai để lấy sự thương hại cùng thua thiệt.



Thịnh Hạ buông muỗng cà phê, cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "em chỉ là vì anh tạm thời từ bỏ ước mơ, chứ không phải từ bỏ giá trị bản thân."



Sau hôm sinh nhật anh tại hổi sở ở Thượng Hải, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý cùng anh tâm tình nói chuyện trong khẩu khí bình ổn.



Cô nói về việc thi thạc sĩ, "Tuy rằng em cũng là vì làm ba mẹ vui nhưng cũng vì muốn cùng anh có chung đề tài, lĩnh vực. Thế nhưng thi lên thạc sĩ cuối cùng được lợi chính là cho chính bản thân em. Kiến thức, năng lực cùng với tài chính mà em học được từ ngành này có thể làm tầm mắt em rõ hơn mà không phải chỉ nghe từ người khác nói là được."



Tiếp theo, cô nói đến bộ phim điện ảnh, "mấy tháng trước em trải nghiệm qua vài chuyện mà đời này em khó quên được. Việc đó ảnh hưởng rất lớn đến ước mơ đàn violon trong lòng em."



"Sở hữu tác phẩm âm nhạc đều là phản ánh lối sinh hoạt và phong cách của người đó. Có lẽ chờ em trải qua vài chuyện nhân sinh phong phú thì tác phẩm trước của em so với các tác phẩm của người khác lại mang bối cảnh mới có sự khác biệt, đây chẳng phải một dạng đào tạo chuyên sâu đối với âm nhạc sao?"



Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp. Anh trước sau cùng cô đối diện. Đoạn tình cảm này làm cô thành thục không ít.



Thịnh Hạ nói tiếp: "anh xem em không thích đóng phim mà còn quyết định đi đóng. Mặc kệ là lúc trước em từ bỏ tập huấn thi đua toán học để tiếp tục đàn violon và còn thi lên thạc sĩ, hết thảy đều là em tự mình quyết định. Em có thể tự gánh trách nhiệm cho mỗi một quyết định này thì cũng có thể chịu được bất luận kết quả gì."



Cô nhấp một ngụm cà phê, "Chuyện này xem như cho qua. Khi nào em muốn đi học đào tạo sâu thì sẽ đi. Em có tính toán kế hoạch của bản thân."



Cô chuyển sang đề tài khác, hỏi Nhậm Ngạn Đông: "Anh luyện dương cầm thế nào rồi?"



Nhậm Ngạn Đông: "Cũng không tệ lắm."



Cùng vừa mới bắt đầu kia một tháng so, tiến bộ không ít.



Anh không nói nhiều về chuyện dương cầm vì nhân dịp hôm nay trạng thái tâm tình của cô khá tốt hơn nữa cô cũng chủ động đề cập qua vấn đề mẫn cảm giữa bọn họ nên anh nhân cơ hội nói ra.



Khi anh bắt đầu nói không khỏi hít thở sâu



"Thịnh Hạ, em có nhớ chuyện lúc em còn nhỏ đã từng đánh Kỷ Tiện Bắc không?"



Thịnh Hạ theo lời anh nói mà hỏi: "Vì sao em đánh anh ta?"



Nhậm Ngạn Đông dừng lại nữa giây tiếp tục, "anh cùng Kỷ Tiện Bắc và Thẩm Lăng chơi bóng vì tụi anh không cẩn thận bị Kỷ Tiện Bắc đẩy ngã nên em liền cầm đàn đi đánh anh ta."



Cô lúc ấy quá nhỏ nên Kỷ Tiện Bắc không dám đánh trả mà cứ thế bị cô đánh thật nhiều.



Thịnh Hạ đại khái đoán được Nhậm Ngạn Đông muốn nói chuyện gì vì thế cô cười cười, tự mình trêu chọc: "anh xem em từ nhỏ chỉ biết che chở anh mà anh lại..."Lời nói còn đang thốt ra bỗng cô liền dừng lại



Cô lại lần nữa cầm lấy muỗng cà phê thất thần quấy lên mà ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm màu nâu thẫm của cà phê.



Ánh mắt có thể thể hiện được điều đang suy nghĩ mà không dễ lừa ai.



Thanh âm Nhậm Ngạn Đông rất thấp, tràn ngập áy náy, "anh càng biết nhiều thì càng không dám cầu xin em tha thứ."



Hai người bỗng trở nên trầm mặc khiến phòng an tĩnh một hồi lâu.



Anh nói: "Thịnh Hạ, dù em tin hay không. Anh đối với tình cảm của em dành cho anh là không thẹn với lương tâm. Anh từ nhỏ vẫn luôn là tự hứa với bản thân chỉ được khi dễ bản thân, trưởng thành thì cho phép chỉ chính mình được làm khó Thịnh Hạ chứ không phải người khác."



Thịnh Hạ vẫn luôn nhìn vào mắt anh. Nơi đáy mắt anh vẫn giống như trước mang theo nét thâm u. Cuối cùng, cô không nói gì mà chỉ thu hồi tầm mắt, bưng cà phê nhấp vài ngụm.



Nhậm Ngạn Đông ngại không khí giữa bọn họ bị áp lực quá nên không tiếp tục chuyện này. Hôm nay anh chỉ muốn tâm tình uống trà nê hỏi Thịnh Hạ: "em muốn muốn pha chút trà vào cà phê không? Uống không tồi."



Lần đó ở văn phòng Thẩm Lăng uống loại cà phê pha chút trà. Hiện tại anh trở nên thường xuyên kết hợp uống như vậy



Thịnh Hạ lắc đầu: "Không cần."



Nhậm Ngạn Đông: "anh thêm chút cà phê." Anh trực tiếp đem ly cà phê của Thịnh Hạ đổ một nửa vào ly trà của anh.



Thịnh Hạ: "......"



Nhìn anh, "Sẽ không sợ em lại đánh anh sao?"



Nhậm Ngạn Đông không hé răng, yên lặng nhấp cà phê trà.



...



Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Hạ vẫn luôn bận hoàn thanh số liệu của dự án. Buổi chiều thứ sáu, cô không có tiết học mà Sở Dần Hạo có việc bận nên thời gian dự định hẹn là bốn giờ.



Mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều, Sở Dần Hạo mới vội vã đi từ phòng thực nghiệm ra. Anh liên tục cùng Thịnh Hạ nói xin lỗi làm chậm trễ thời gian của cô.



Thịnh Hạ: "Không vội mà."



Sở Dần Hạo: "lên xe anh chở đi."



"sao cũng được." Thịnh Hạ sửa soạn sách vở cất vào túi và cùng nhau xuống lầu.



Khi cả hai vào xe của Sở Dần Hạo, anh tùy tay mở nhạc trên xe. Khúc nhạc dạo đầu là bài hợp ca của cả hai mấy ngày trước. Khúc nhạc lúc bắt đầu khá nhẹ nhàng làm thả lỏng tâm tình nên anh chỉnh âm lượng vừa nghe.



Thịnh Hạ theo âm nhạc nhỏ giọng cười với anh và chờ khi bài hát kết thúc chuyển sang ca khúc khác thì cô mới cùng Sở Dần Hạo nói chuyện phiếm, hỏi anh: "anh là bởi vì về sau muốn tiếp quản công ty của nhà nên mới không đi con đường âm nhạc sao?"



Sở Dần Hạo đem âm lượng vặn nhỏ mà gật đầu, "ba anh đối với anh khá tốt. Ông không buộc anh một hai phải làm theo ý ông. Tuy vậy ba mẹ anh khá vất vả nên anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ chuyên tâm quản lý công ty. Anh chỉ còn chơi trong 1 học ký nữa thôi."



"còn em thì sao?" Anh hỏi.



Thịnh Hạ: "em sau khi học nghiên cứu thị trường sẽ sang đào tạo sâu ở học viện âm nhạc."



Sở Dần Hạo hỏi cô: "Về sau em muốn làm việc ở đâu?"



Thịnh Hạ: "Hẳn là chỉ thực tập trước để rèn luyện."



Sở Dần Hạo: "uhm, nhưng cũng khá vất vả." Anh cười cười: "Nói không chừng về sau chúng ta còn có thể gặp nhau trên bàn đàm phán hợp tác."



Hiện tại hai người trò chuyện về kế hoạch sự nghiệp tương lai vô thức đã đến sảnh công ty dưới lầu.



Trên lầu, văn phòng Sở Đổng đang tiếp khách. Chiều nay Nhậm Ngạn Đông đến thăm và cảm ơn ông. Chuyện Thương Tử Tình nhanh chóng được giải quyết bởi vì Sở Đổng đứng giữa âm thầm tạo áp lực cho các tập đoàn thương nghiệp liên quan.



Lúc này bọn họ còn đang uống trà và nói chuyện phiếm.



Di động Sở Đổng vang lên báo cuộc gọi của Sở Dần Hạo. Anh gọi nói cho ba mình biết bọn họ đã dưới lầu, nanh ông cho pha cà phê, không thêm đường.



Sau khi cúp điện thoại, Sở Đổng cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "Là con tôi." Bởi vì Sở Dần Hạo cùng Nhậm Sơ có quan hệ thân nên ông cũng không kiêng dè mà nói cho Nhậm Ngạn Đông biết: "Tiểu tử này ngụy trang như bàn công việc mà mang bạn gái đến ra mắt."



"Khá tốt." Nhậm Ngạn Đông như suy tư gì, "ông mới vừa nói bạn gái sao?"



Sở đổng cũng không rõ: "Hẳn là vậy. Trước kia tôi cũng chưa nghe nó nói. Chúng ta nói chuyện của mình, không cần phải xen vào chuyện bọn chúng. Trong chốc lát tôi sẽ dắt tụi nói đi dạo sau."



Nhậm Ngạn Đông mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng cũng không hỏi nhiều.



Bởi vì Sở Dần Hạo chỉ uống xong ly trà, nhìn thời gian không cách giờ hẹn nhiều mà đứng dậy cáo từ.



Sở Đổng đưa Nhậm Ngạn Đông xuống lầu đến cửa thang máy. Cửa thang vừa lúc từ từ mở ra thì ngoài trừ Nhậm Ngạn Đông, bọn họ ba người đều ngẩn ra.



Đặc biệt là Sở Đổng, ông nhận ra Thịnh Hạ và cũng biết rõ Nhậm Ngạn Đông vì theo đuổi Thịnh Hạ đã phải bỏ sức làm những gì. Thế nhưng đứa con này của ông không biết sợ mà còn muốn chặn ngang một chân!



Vừa rồi ông còn cùng Nhậm Ngạn Đông nói chuyện con trai mang bạn gái đến đây, kết quả là Thịnh Hạ. Lúc này ông thật muốn đá nó về trường học.



Thịnh Hạ định thần, "Chào Sở Đổng." sau đó cùng Nhậm Ngạn Đông nói lời chào.



Sở Đổng ngay sau đó chợt bất động thanh sắc, ông tận lực điều chỉnh biểu tình bình tĩnh, ngữ khí hiền hoà: "chào, hôm nay lão tam cũng ở đây." Ông muốn nhanh chóng giảm bớt xấu hổ, nên cùng Sở Dần Hạo nói: "con cùng Thịnh Hạ đến đây à? bạn gái con đâu? Như thế nào sao không cùng dẫn đến đây luôn?"



Sở Dần Hạo duỗi tay chống đỡ cửa thang máy, ý bảo Thịnh Hạ đi ra ngoài trước.



Anh cùng Nhậm Ngạn Đông mới vừa chào nhau. Sau khi anh nghe phụ thân nói như vậy thì nhịn xuống mà đi ra.



Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía Thịnh Hạ, "Anh ở dưới lầu chờ em." Sau đó anh cũng không nhiều lời, bước vào thang máy.



Sở Đổng dẫn hai người bọn họ sang văn phòng. Thư ký đã pha sẵn cà phê và Thịnh Hạ bắt đầu báo cáo tiến độ của dự án. Sở Dần Hạo nhìn ra sắc mặt nghiêm túc của ba mình nên anh cũng không dám nói gì mà chỉ giả bộ nghiêm túc thảo luận hạng mục.



Sau khi kết thúc công việc đã là nửa tiếng sau.



Sở Đổng không muốn giữ Thịnh Hạ lâu thêm mà tự mình đưa Thịnh Hạ xuống thang máy. Khi ông trở lại văn phòng, Sở Dần Hạo đang ngồi dựa vào sô pha từ từ uống cà phê.



Một tiếng 'ầm', Sở Đổng đóng cửa mà nhìn Sở Dần Hạo: "Giỏi nhỉ! Con đừng nói cho ba là con không biết Nhậm Ngạn Đông đang theo đuổi Thịnh Hạ!"



Sở Dần Hạo: "Biết a, liên quan gì đến con?"



Sở đổng: "Con đừng có hồ đồ. Quân tử không đoạt người yêu của người khác, con hiểu hay không!"



Sở Dần Hạo cười, cố ý nói: "Ba, con không phải quân tử, con là tiểu nhân."



Sở đổng: "......" Thiếu chút nữa bị nghẹn cứng họng.



Ở dưới lầu chỗ bãi đỗ xe, di động Nhậm Ngạn Đông vang lên mà lúc nãy anh gọi bên kia chưa bắt máy. Hiện tại đối phương mới gọi lại.



Lệ Viêm Trác mới vừa tan họp trở về văn phòng, hỏi: "Nhậm tổng, có gì chỉ giáo?"



Nhậm Ngạn Đông đáp bằng thanh âm nhẹ nhàng 'à', "Tôi sao dám chỉ giáo cậu? Hiện tại cậu có nhiều năng lực hơn."



Lệ Viêm Trác cười, "quá khen."



Nhậm Ngạn Đông lười cùng anh ta đấu khẩu, đi thẳng vào chủ đề, "Bộ phim điện ảnh kia không phải cậu muốn tổ chức gặp mặt truyền thông vào cuối tháng sau sao?"



"uhm." Lệ Viêm Trác: "ý anh lại muốn gì đây?"



Nhậm Ngạn Đông: "hạng mục CE thêm điều kiện chính là vì trước đó cậu không phải đã nói chiếu cố Mẫn Du không tính là điều kiện, tôi muốn thêm một cái khác? Hiện tại tôi muốn buổi tổ chức gặp mặt sẽ ưu tiên trong cuối tháng này."



Lệ Viêm Trác buồn bã nói: "Anh thật đúng là không xem mình là người ngoài." Hỏi: "Trước tiên tổ chức truyền thông gặp mặt thì phải nói xem ý anh muốn làm gì?"



Nhậm Ngạn Đông cũng không dấu diếm, "Gặp được một da mặt so với cậu còn dày hơn, muốn theo đuổi Thịnh Hạ, tôi muốn thổ lộ với Thịnh Hạ ngay trước đó."



Lệ Viêm Trác: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK