• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47




Ăn cơm trưa xong xuôi, Hứa Trì và Tần Cần chạy xe tới gần quán trà, phải hơn 20 phút nữa mới tới thời gian gặp mặt ông chủ quán trà.
Con đường này không thuộc khu kinh doanh ở trung tâm thành phố, xung quanh được bao quanh bởi cửa hàng và phòng trưng bày nghệ thuật, đâu đâu cũng có bầu không khí văn nghệ khiến người ta cảm thấy thoải mái, muốn hòa vào trong bầu không khí này.
Đối diện có một phòng trưng bày nghệ thuật, thỉnh thoảng có sẽ có vài người tới đó tổ chức triển lãm tranh. Sát bên phòng trà cũng có một phòng tranh nhỏ, phần lớn tranh vẽ bên trong đều theo phái trừu tượng hoặc hiện thực gì đó. Tuy không biết đây là họa sĩ nào vẽ nhưng một khi nhìn vào đã muốn móc tiền túi mang tranh về nhà.
Hơn nữa, tất cả lợi nhuận mà phòng tranh này thu được đều sẽ quyên góp từ thiện.
Tần Cần kéo tay Hứa Trì đi dạo trên đường phố, nhìn người hai bên đường.
Có người mang theo giá vẽ, có người lưng đeo đàn ghita, thậm chí còn có người ôm một cái ghế ngồi ở đầu phố, cái bút vẽ cầm trong tay mãi mà vẫn chưa thấy dừng.
"Ở đây có được không?" Tần Cần đắc ý nói.
Hứa Trì gật đầu, thành thật nói. "Anh về nước đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên tới đây, cũng muốn mở một cửa hàng nào đó ở đây."
Tần Cần nhón mũi chân lên, hếch cằm nói. "Được, khi nào em mở tiệm, anh muốn tới lúc nào cũng được."
Hứa Trì mím môi cười, cố ý nói. "Chưa nói chuyện với người ta đã muốn mở tiệm?"
Advertisement / Quảng cáo

"Đương nhiên." Tần Cần gật đầu cười, nhìn cửa hàng sắp được bán cách đó không xa, trong lòng đã vẽ sẵn kế hoạch, nói. "Hôm nay em mang theo sự tin tưởng 200% tới đây, không mua được thì không đi."
Mấy năm gần đây, quán bar có lợi nhuận, Tần Cần để dành được kha khá tiền. Bình thường cô không chi tiêu bao nhiêu, ngoại trừ chuyện đi bảo dưỡng Hắc Tử, những chuyện khác không chi tiêu quá mức.
Hôm qua Tần Cần có nghe ngóng mấy người bạn nói, tiền thuê ở đây cũng rẻ, nói chi là chuyện mua lại.
Suy nghĩ một lát, toàn bộ tài sản của Tần Cần, cộng thêm số tiền cha mẹ nuôi để lại cho cô chắc chắn đủ. Nhưng cô không muốn đụng vào số tiền của cha mẹ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chưa bao lâu đã tới cửa quán trà.
Đẩy cửa vào trong, trong quán chỉ có một hai vị khách ngồi rải rác trong phòng trà, vừa nhìn vào là biết bây giờ quán trà này vẫn đang còn kinh doanh.
Tần Cần định nói chuyện với Hứa Trì, một người đàn ông mặc đường trang [1] màu xám đi từ tầng hai xuống.
"Hai người sao?" Giọng nói người đàn ông giống như ông chủ, rất khách sáo.
Tần Cần vội vàng chủ động giới thiệu. "Chào anh, tôi là Tần Cần."
Người đàn ông ngạc nhiên, lập tức nói. "Ngại quá, ngại quá, tôi suýt thì quên hẹn."
Người đàn ông đưa hai người lên tầng hai.
Anh ta vừa bưng trà tới vừa nói với hai người. "Hai vị khách ở tầng một thích yên tĩnh, chúng ta ngồi ở tầng hai nói chuyện đi."
Tần Cần ngồi xuống ghế dựa, quan sát trang trí xung quanh tầng hai.
"Tầng hai...."
"Tầng hai không khác tầng một là bao, gần đây tôi bận nên dọn mấy bộ bàn ghế trên tầng hai vào nhà kho, nếu như tầng hai và tầng một đều có khách, tôi không lo được."
Người đàn ông chỉ vào hộp trà được đặt trên ngăn đựng trà. "Hai người uống trà gì?"
Bình thường Tần Cần không hay uống trà, trước đây cha mẹ nuôi của cô thường hay pha trà, cô uống một hơi đã cạn sạch, không biết nó có ngon hay không.
Tần Cần nhìn Hứa Trì, ý bảo anh quyết định.
Hứa Trì làm khách, không chủ động yêu cầu loại trà, chỉ uống trà do ông chủ đề cử.
Ngâm một bình trà xong mới bắt đầu nói chuyện.
"Quên chưa tự giới thiệu, tôi tên Trần Cảnh, là bạn cũ của Tần Phóng." Ông chủ Trần Cảnh lạnh nhạt nói.
Tần Cần gật đầu, ngửi hương trà thoang thoảng, đi thẳng vào chủ đề. "Ông chủ Trần, tôi không vòng vo với anh nữa, thật ra tôi muốn mua lại nơi này, không biết giá cả thế nào?"
"Tôi không thiếu tiền, bán nơi này đi tôi cũng thấy tiếc, nhưng tôi bận chuyện khác, hơn nữa vợ tôi đã sắp sinh, tới lúc đó tôi cũng chẳng còn thời gian để ý tới nơi này."
Trần Cảnh nói tình hình gần đây của mình và tình trạng kinh doanh của phòng trà trước.
"Tôi cũng nói luôn với cô, nếu cô muốn thu lợi nhuận, kiếm nhiều tiền gì gì đó ở đây, chỉ sợ rất khó, pha một bình trà, uống nửa ngày cũng không sao...Hơn nữa người tới đây đều là người thích yên tĩnh, một bàn hai người, chỉ sợ khó xếp."
"Ông chủ Trần, tôi biết." Tần Cần gật đầu đáp lời.
Diện tích tầng một không nhỏ nhưng chỉ có 5, 6 cái bàn mà thôi.
Vì để ông chủ Trần yên tâm giao lại cửa hàng cho mình, Tần Cần cố ý nói suy nghĩ của mình ra.
Advertisement / Quảng cáo

Những thứ ông chủ Trần trang trí trước đây, cô sẽ giữ lại, thậm chí phong cách này cũng có thể áp dụng cho tiệm sách trên tầng hai.
Nói là tiệm sách, thực ra nghiêng về phòng sách thì hơn, yên tĩnh, tự tại lại thoải mái.
"Ông chủ Trần, mặc dù tôi vẫn còn trẻ tuổi nhưng tôi cảm giác người trẻ tuổi bây giờ cho dù là người đi làm hay người đang xây dựng sự nghiệp, ai cũng có áp lực, thiếu một nơi yên tĩnh để họ tới..."
Trước đây Tần Cần mở quán bar cũng vì cảm thấy con người cần một nơi để thư giãn.
Thư giãn, phóng thích áp lực.
Nói chuyện hơn 30 phút, Tần Cần khô miệng khô lưỡi, bình trà cũng đã uống thấy đáy mà Trần Cảnh cũng hiểu sơ sơ ý tưởng của Tần Cần.
"Chuyện tiền nong sau này chúng ta hãy nói, cô có thể đưa chồng cô đi dạo xung quanh một lát, ngoại trừ tầng một và tầng hai, thực ra còn một gáp xép nhỏ, tôi thường xem nó như chỗ tư nhân, bạn bè tới sẽ dẫn họ vào trong đó uống trà nói chuyện."
Chồng...
Tần Cần nghe Trần Cảnh nói vậy, liếc mắt nhìn Hứa Trì, thấy anh vui vẻ gật đầu, không cảm thấy có gì đó không đúng.
Nói xong, Trần Cảnh để hai người tự do đi dạo, chỉ cần không nói chuyện lớn tiếng ảnh hưởng tới khách tầng một là được.
Tần Cần đưa Hứa Trì lên gác xép trước, đây là nơi riêng của Trần Cảnh, không gian không lớn bao nhiêu, cửa được thiết kế thành cửa kéo. Tuy nói là gác xép nhưng không thấp lắm, Hứa Trì đứng thẳng cũng không bị đụng đầu.
Đi vào bên trong, tay trái là một giá sách có nhiều loại được sắp xếp gọn gàng, phần lớn đều là sách viết về thưởng trà, uống trà.
Tần Cần ngồi xổm, lấy một quyển sách ở tầng thấp nhất, vừa lật vừa nhìn, nói với Hứa Trì. "Sau này nơi đây cũng là căn cứ nhỏ của chúng ta! Gọi 3, 4 người bạn tới chơi...nghĩ đã thấy vui."
Hứa Trì ngửa đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, cười nói. "Nhìn em kìa, có phải đã nghĩ ra tên cho quán chưa?"
"Tên?" Tần Cần vẫn chưa nghĩ tới, ôm sách ngẫm nghĩ. "Bây giờ em sẽ bắt đầu nghĩ."
***
Ra khỏi gác xép, Tần Cần quan sát tầng hai một lần nữa, phạm vi tầng hai cũng rộng, có cảm giác rộng lớn, bao la.
Tần Cần kéo tay Hứa Trì tới bên phải tầng hai, bàn tay miêu tả. "Ở đây, ở đây nữa, em sẽ lắp giá sách dựa tường, xếp đầy sách..."
Vừa dứt lời, Tần Cần lại đi vòng qua bên kia, nói với Hứa Trì. "Đến khi đó, góc này và giữa phòng sẽ để một cái bàn, trên mặt bàn có khay bày ấm trà và chén uống trà bên trong, khi uống trà đọc sách, nước trà không bị tràn ra ngoài."
Tưởng tượng tầng hai xong, Tần Cần lại kéo Hứa Trì xuống dưới, dưới tầng vẫn còn có khách, Tần Cần không dám nói chuyện lớn tiếng, ghé vào tai Hứa Trì nói với anh. "Đến khi đó, em sẽ đặt một giá sách ngăn cửa ra vào và cầu thang, khách chọn trà xong có thể tiện tay chọn một quyển sách mình thích, có thể lên tầng hai, có thể ngồi đây đọc..."
Bây giờ trong đầu Tần Cần chỉ toàn ý tưởng thiết kế cho tiệm sách phòng trà tương lai.
Ông chủ Trần thấy hai người họ chuẩn bị về, cầm hai hộp trà đưa cho bọn họ.
"Hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, công việc cụ thể chúng ta có thể để lần hẹn sau rồi nói." Ông chủ Trần nhắc tới chuyện này, cười nói. "Quán này tôi mở một thời gian dài, cũng có tình cảm, tôi hy vọng có thể giao nó cho đúng người."
"Thực ra tôi đã nghe anh tôi nhắc tới quán trà của ông chủ Trần từ lâu, khi đó tôi nghĩ nếu muốn mở một quán trà giống vậy, nhất định tới đây học hỏi một chút, không ngờ anh lại bán..."
Xem như là có duyên đi.
Trần Cảnh gật đầu cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi hai người. "Có phải hai người cũng định có con không?"
Tần Cần ho khan liên tục, đỏ mặt giải thích. "Không phải không phải, chúng tôi vẫn chưa kết hôn."
Trần Cảnh nghe cô nói vậy, có hơi ngượng ngùng. "Đều do tên Tần Phóng kia nói không rõ ràng...Tôi còn tưởng hai người mua lại quán là vì mới kết hôn nên..."
Advertisement / Quảng cáo

Thật ra có rất nhiều cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cùng nhau mở quán.
"Nhưng tôi thấy tình cảm hai người cũng tốt, có phải sắp kết hôn rồi không?" Ông chủ Trần cười hỏi.
Khuôn mặt Tần Cần đỏ chín, kéo tay Hứa Trì ra sau lưng, véo anh một cái.
"Đúng thế, sắp rồi." Hứa Trì cười.
Mãi tới khi ông chủ Trần vào trong quán, Tần Cần mới che mặt lại, nói. "Ai, ai cho anh nói lung tung....gì mà sắp! Còn lâu..."
Hứa Trì nắm tay kéo cô tới nơi đậu xe, cố ý nói. "Thật sao?"
Được lắm, Tần Cần không dám phản bác!
Khuôn mặt cô đỏ lên, để mặc anh kéo mình đi về phía trước, tới cạnh xe, Hứa Trì kéo cô vào trong lòng, hỏi lại lần nữa. "Rốt cuộc có hay không? Hửm?"
Tần Cần nhìn anh, nuốt nước miếng, thành thật nói. "Có ai tùy tiện cầu hôn như anh? Không có nhẫn, không có khung cảnh lãng mạn, không quỳ xuống, em sẽ không..."
Chưa nói hết lời, Tần Cần thấy Hứa Trì định quỳ gối xuống.
"Này!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK