Tần Ninh nhíu mày, quay sang nhìn ma ma bên cạnh: “Bổn cung có thể tới ngự thư phòng không?”
Buổi trưa mấy người Tần Mạt ở đây, Tiền Nguyên Hằng một mình ăn trưa, bây giờ lại ở ngự thư phòng, chắc hắn xấu hổ không muốn được đút cơm trước mặt người khác, vậy chẳng phải sẽ đói lả sao, hắn còn đang bị thương nữa.
Nhưng trước đây Lương Ngọc muốn tới Thừa Càn cung cũng khó khăn vô cùng, huống chi là ngự thư phòng.
Lão ma ma nói: “Có thể, nương nương đợi chút, nô tỳ đi kêu phượng liễn.”
Hoàng hậu cùng phi tần khác biệt một trời một vực, hoàng hậu nương nương có tư cách giám quốc buông rèm chấp chính, các phi tử thì tính cái gì.
Bằng không Lương quý phi và Thẩm thục phi vốn không có chút xíu tình cảm nào với hoàng đế bệ hạ, hai người tranh giành nhau đến trời đất mù mịt, đều là vì muốn làm hoàng hậu.
Mà trong ngự thư phòng hiện đang diễn ra một trận đại chiến.
Hạ thượng thư từ Sơn Tây trở về rồi.
Hạ thượng thư đối với chuyện bị Lương Văn Cảnh và Tiền Nguyên Hằng liên thủ chơi một vố thì rất phẫn nộ, cường liệt yêu cầu một lời giải thích.
Hắn đã hơn một năm không đánh giặc, khi nghe được tin tức thì hồ hởi dẫn quân đi, kết quả đến nơi lại nhận được bồ câu của Lương Văn Cảnh tới truyền tin, nói tin tức là giả, kêu hắn phối hợp diễn một vở kịch.
Là giả sao ngươi không sớm nói cho ta biết, để ta ôm hi vọng xong lại thành tuyệt vọng.
Nếu không phải vì tinh thần trách nhiệm bao năm, Hạ thượng thư rất có khả năng đã mếch lòng mà từ quan.
Hạ thượng thư lần đầu tiên mất bình tĩnh giống lão bằng hữu Châu thượng thư, ngồi trong ngự thư phòng, trên mặt tràn đầy tức giận, nói gì cũng không nghe, sống chết yêu cầu một lời giải thích rõ ràng.
Tiền Chính Hiên ngồi cạnh Tiền Nguyên Hằng, nhìn một màn này mà nghệt mặt, trong đầu có hàng ngàn vạn luồng suy nghĩ.
Hồi tổ chức khoa thi, cảm giác mà Hạ thượng thư và Châu thượng thư mang đến cho các thí sinh đều là nho nhã trầm ổn lại mang vài phần khí phách, giống như trưởng bối đức cao vọng trọng trong nhà.
Kết quả mỗi người trong nháy mắt lại biến thành như vậy, Châu thượng thư bị lộ sớm còn dễ tiếp nhận, nhưng Hạ thượng thư làm trưởng bối tri kỷ bao lâu, chớp mắt cũng thành tên vô lại, thực sự rất bối rối.
Tiền Nguyên Hằng che đầu: “Hạ ái khanh...”
“Ái khanh của bệ hạ là Tĩnh An hầu, không phải vi thần, bệ hạ cho thần một lời giải thích, vì sao lại đối xử với thần như thế!”
Tiền Nguyên Hằng bất lực quay đầu.
Ngươi tốt xấu gì cũng cho người ta nói một câu được không, vừa mở miệng đã cướp lời, trẫm cũng hết cách.
Hạ thượng thư ngồi trên ghế, Lương Văn Cảnh ngồi đối diện hắn, đã sớm cúi đầu từ bỏ tranh biện.
Hắn còn đang cùng Mã thị lang thẩm vấn phạm nhân, tự nhiên Hạ thượng thư xông vào lôi hắn đi, đến ngự thư phòng lải nhải một đống, cái gì cũng không nói rõ ràng.
Người ta nói ba nữ nhân họp thành một cái chợ, ở đây nguyên một mình Hạ thượng thư cũng đủ rồi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng chuông lanh canh, Hạ thượng thư còn chưa phát giác, Lương Văn Cảnh đã nghe thấy.
Đã giờ này rồi, sao còn có kiệu trong cung tới đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tiền Nguyên Hằng ngẩng đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Không phải A Ninh tới đó chứ? Ban nãy ta vừa mới dặn nàng nghỉ ngơi sớm mà.
Hắn đẩy cửa, trông thấy Tần Ninh từ đối diện đang bước tới.
Tịch dương sau lưng, ánh nắng vàng sậm chiếu trên mặt đất, chiếu lên người nàng, bộ xiêm y xanh da trời của Tần Ninh tựa như bầu trời bị nhiễm sắc ráng hồng.
Nữ tử trong ráng mây hồng, tựa như tiên nữ trên trời đạp mây xuống hạ giới, phảng phất tiên khí, tuyệt luân thoát tục.
Tiểu cung nữ đi theo sau lưng nàng trong tay cầm thực hạp, không biết bên trong đựng những gì.
“A Ninh sao nàng tới đây?” Tiền Nguyên Hằng nhúc nhích môi, thế nhưng chỉ nói được một câu.
Trong lòng hắn, A Ninh mỗi ngày đều giống tiên nữ, chỉ ngại không nói ra mà thôi.
Tần Ninh đi tới, bất đắc dĩ nói: “Ta thấy bữa trưa chàng không ăn tử tế, đến tối lại tự giày vò, thân thể sao chịu nổi.”
Nàng cùng Tiền Nguyên Hằng bước vào ngự thư phòng, Hạ thượng thư lập tức im bặt, thành thực nói: “Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương an hảo.”
Lương Văn Cảnh thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Tần Ninh mang theo chút cảm kích, “Hoàng hậu nương nương an.”
Tần Ninh cười đáp: “Thượng thư đại nhân đã trở về rồi, Tĩnh An hầu miễn lễ.”
Hạ thượng thư hừ một tiếng: “Nương nương, người phân xử cho thần, có bệ hạ nào lại làm như vậy sao, ta đâu phải lão Châu, biết chân tướng sẽ làm hỏng việc, càng quá đáng hơn là, ngay cả lão Châu cũng biết, lại chỉ giấu một mình ta!”
Tần Ninh mềm giọng: “Bệ hạ, có chuyện gì thế.”
Tiền Nguyên Hằng: “Còn có thể là chuyện gì, chẳng phải là quên không giải thích cho hắn hay sao, hôm đó hai người đi vội, ta lại bận chuyện khác, không nhớ ra mà thôi, ai ngờ hắn lại phản ứng mạnh như vậy.”
Hôm Lương Văn Cảnh cùng Hạ thượng thư đi, hắn lại bận chuyện đưa Tiền Dung đi làm con nuôi, nào có nhớ ra phải nói rõ với bọn họ.
Hơn nữa Tiền Nguyên Hằng tưởng Lương Văn Cảnh sẽ nói, nhưng Lương Văn Cảnh trong lòng lo lắng chuyện cháu trai, so với hắn còn thấp thỏm sốt ruột hơn, cho nên quên sạch bách, sau này nhớ ra mới gửi bồ câu truyền thư, nào ngờ vẫn chọc tới núi lửa.
Hạ thượng thư tố cáo: “Nương nương người thấy chưa, người này chuyện gì cũng quên được, thần rất ấm ức.”
Tần Ninh hết biết nói gì, quay sang nhìn Lương Văn Cảnh cũng đang im lặng không cất tiếng, Lương Văn Cảnh lén làm khẩu hình miệng, ý bảo Hạ thượng thư đã làm ầm ĩ suốt cả buổi chiều.
Sau đó còn âm thầm kêu một câu cầu cứu.
Tần Ninh chỉ vào tay Tiền Nguyên Hằng, cười bảo: “Hạ khanh, bệ hạ bị thương, thái y nói không thể mệt nhọc, bổn cung thấy sắc trời đã muộn, có thể để ngày mai mọi người lại thương nghị được không.”
Nàng lại mỉm cười: “Tĩnh An hầu tra án vất vả, cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi.”
Lương Văn Cảnh vội đáp: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, thần cáo lui.”
Hắn một chút cũng không muốn chậm trễ, dưới chân giống như nổi gió mà rời khỏi ngự thư phòng, bỏ lại Hạ thượng thư phía sau.
Hạ thượng thư là lão độc thân, dám làm ầm ĩ với Tiền Nguyên Hằng, nhưng khi thấy nử tử thấu tình đạt lí thì sợ tới xoắn xuýt.
“Vậy...thần cũng xin cáo lui.”
Dù sao hòa thượng chạy miếu vẫn còn đó, Tĩnh An hầu phủ cũng chạy không được, trừ phi Lương Văn Cảnh không về nhà nữa.
Tiền Nguyên Hằng thở dài một hơi.
Tiền Chính Hiên nói: “Mẹ, may mà mẹ tới, con thật không ngờ Hạ thượng thư cũng là kiểu người này, vốn nghĩ chỉ có mình Châu thượng thư không đáng tin thôi.”
“Hạ thượng thư có chỗ nào không đáng tin, người ta bị lừa còn không được đòi bồi thường sao, hơn nữa hắn chẳng phải vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ sao.” Tần Ninh nói, vẫy tay cho tiểu cung nữ lui xuống, tự mình mở thực hạp, “Hắn ầm ĩ như vậy là vì có quan hệ tốt với phụ hoàng con, trước mặt người khác, cần nghiêm túc thì vẫn nghiêm túc.”
Trong thực hạp là chén canh, Tần Ninh vốn nghĩ hắn có chuyện gì quan trọng nên mới mang mấy thứ có thể trực tiếp ăn, không ngờ lại thế này.
Nàng tiện tay mở luôn những ngăn khác, cũng đều là mấy món điểm tâm, một món nóng cũng không có.
Tiền Nguyên Hằng nhìn, bưng chén canh lên uống, xong nói: “Đi thôi chúng ta về cung ăn cơm, con trai cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiền Chính Hiên thậm chí không thèm để ý hắn qua cầu rút ván.
Đứa trẻ này tất nhiên tự có cách của mình, y trề môi không nói gì, đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào Tần Ninh.
Tần Ninh sờ trán y: “Có phải con bệnh rồi không, sao lại như thế, ta sai người đi gọi thái y.”
Tần Ninh hơi sốt ruột.
Tiền Chính Hiên không vui nói: “Con không bệnh, con đang đau lòng.”
“Mẹ còn nói thích con nhất, kết quả tới đưa thức ăn cũng không có phần của con, mẹ không thương con không có cơm ăn, hừ.”
Tần Ninh sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Nói bậy cái gì, còn có thể bỏ đói con sao, con ở đây đều ăn cùng nhóm thần tử, nếu phụ hoàng con không bị thương tay, ta cũng chẳng thèm quan tâm đâu.”
Ngự thiện phòng tới giờ tất sẽ đưa thức ăn tới, nàng chủ yếu là lo Tiền Nguyên Hằng ngại thể diện, ngại không dám ăn trước mặt người khác cho nên mới chạy tới một chuyến, suy nghĩ của đứa trẻ này thực khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Mặt Tiền Chính Hiên hơi đỏ lên, tiểu thiếu niên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mẹ, mẹ thực sự không phải cố tình không để ý con sao?” Tiền Chính Hiên đáng thương nói, “Thật của thật sao?”
Tần Ninh xoa đầu y: “Tiểu tử ngốc.”
Tiền Nguyên Hằng cũng lười tranh sủng với con trai ngốc, đã ngốc thành như vậy rồi, phải yêu thương.
Hắn làm bộ thản nhiên nói: “A Ninh, chúng ta về thôi, con trai nàng mười lăm rồi, không thể nuông chiều nữa.”
Tiền Chính Hiên trợn mắt tức giận, cha hơn ba mươi rồi đó, còn không phải cũng giống con sao.
Tục ngữ nói gừng càng già càng cay, Tiền Nguyên Hằng tất nhiên khôn ngoan hơn y, hắn chỉ chìa một tay ra, khe khẽ rên một tiếng, giả bộ rất đau, thế là đã hoàn toàn hấp dẫn được sự chú ý của Tần Ninh, chỉ là Tiền Chính Hiên cũng bị dọa một trận, lo lắng nhìn hắn.
Tiền Nguyên Hằng trong lòng rất đắc ý, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Không sao, không cẩn thận cọ một cái.”
Hừ, người trẻ tuổi, muốn đấu với ta, coi ta bằng tuổi với con sao?
Ta mà đấu thật, ngay cả con cũng bị lừa về.
Tiền Chính Hiên không biết da mặt hắn dày như vậy, còn thực sự cho rằng vết thương bị đụng vào, bèn nói: “Mẹ, hai người về trước đi, lát nữa con sẽ hồi cung.”
Không nên chậm trễ xử lí vết thương, trời nắng nóng ngộ nhỡ nhiễm trùng thì phải làm sao.
Vết thương của Tiền Nguyên Hằng trông thì khủng bố, thực ra là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, chỉ là da trên mu bàn tay bị cọ rách, lên da mới rồi ngay cả sẹo cũng không lưu lại.
Hơn nữa thời tiết nóng bức, tốc độ lên da non càng nhanh hơn, chẳng mấy ngày nữa là có thể tự do cử động, ngoại trừ da mới sinh ra còn hơi yếu, vẫn phải cẩn thận một chút, nhưng chí ít ăn cơm cũng không cần người đút nữa.
Tần Ninh thầm thở phào một tiếng.
Mấy ngày này đút hắn ăn, Tần Ninh không biết đã trôi qua thế nào nữa, gặp phải người trơ trẽn, có nói gì cũng vô dụng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nỡ bỏ rơi hắn.
Đều tại nàng mềm lòng.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Yến hội tuyển vợ, à không, yến hội thưởng hoa mời các vị cáo mệnh phu nhân tới cung đã đến.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, trời râm mát có chút mây đen nên không cảm thấy ngột ngạt, gió mát thổi qua từng đợt, rất thoải mái.
Trong cung trăm hoa đua nở, Tần Ninh phát thiệp mời gửi tới phu nhân tiểu thư các nhà.
Cùng ngày cũng có vô số xa kiệu lộng lẫy dừng trước cửa cung, sự xa hoa phú quý liếc mắt liền có thể thấy.
Sự giàu có của hào môn thế gia, thực sự có thể địch lại quốc gia.
Các phu nhân tiểu thư tới tham gia yến hội tranh nhau khoe sắc, lăng la tơ lụa đủ màu sắc mê mắt người nhìn, khoác trên người mỗi người tựa như một đóa hoa phú quý.
Lý thị và Tần Mông từ sáng sớm đã tới Thừa Càn cung với Tần Ninh, xiêm y hồng điều trên người Tần Mông là thường phục do Tần Ninh lấy cho nàng mặc, nàng thân vô cáo mệnh, không mặc được vải vóc quá sang quý, Tần Ninh và Lý thị cũng không nhớ tới phải chuẩn bị cho nàng.
Người đến rồi mới nhận ra có chút không hợp, Tần Ninh cũng lo nàng sẽ cảm thấy tự ti, cho nên mới giả bộ làm dơ váy nàng, để nàng đi thay bộ khác.
Tần Mông cũng không phải kẻ ngốc, sự thật ra sao trong lòng nàng rõ, chỉ là đại tỷ cũng vì muốn tốt cho nàng, cho nên nàng chấp nhận ẩn nhẫn.
Tần Ninh nắm tay nàng, “Thượng y cục trong cung nhàn rỗi không có việc gì, các muội xem có thích xiêm y nào không, để ta kêu bọn họ làm cho muội mấy bộ, bọn họ tay nghề tốt, lão sư phụ của y phường bên ngoài cũng không sánh được, bọn muội mặc ra ngoài cũng có mặt mũi.”
“Tỷ tỷ, muội...muội bình thường còn phải làm việc nhà, thực sự không dùng tới, đổ lại muội muốn xin cho Mỹ Nhi nhà chúng ta hai bộ, ở tuổi của nó mới nên làm dáng trang điểm.”
“Mỹ Nhi có, muội cũng cần có.” Tần Ninh đáp, “Nha đầu này, khách khí với tỷ tỷ như vậy, ta là tỷ tỷ của muội, muội nhìn hai tỷ đệ các người.”
Nha đầu này đến khi nào mới sửa được cái tính tình nhút nhát này, ở cùng tỷ tỷ ruột cũng ngại ngùng, ra bên ngoài chỉ sợ sẽ bị người ta khi dễ, đáng sợ hơn là, bị khi dễ nhưng nàng lại không chịu nói.
Tần Mông miễn cưỡng cười một cái: “Không cần đâu, Mỹ Nhi tuổi còn nhỏ, xiêm y của nó người khác mặc không được...”
Tần Ninh trầm mặt.
“Có người cướp đồ của muội? Ta nhớ lần trước muội vào cung, ta còn cho muội mấy cuộn cẩm lụa thượng hạng, hôm nay không thấy muội mặc, có phải bị người ta lấy mất rồi không.”
Ban nãy nàng không nhớ ra chuyện này, chất vải đó làm y phục thì không còn gì tốt hơn, với tay nghề của Tần Mông, vì sao không may lấy mà mặc, theo ý nàng vừa nói, khẳng định là bị người ta lấy mất.
Nha đầu ngốc, vậy mà cũng không biết nói ra.
Đã bị người khi dễ tới tận mặt rồi, khó cho Tần Ninh còn nghĩ tính cách nàng đã thay đổi nhiều, sao vẫn còn thế này.
“Tần Mông, muội không thể lôi ra tư thế cùng ta tranh đồ hồi nhỏ sao, đó mới là bản lĩnh của muội muội ta.”
“Nàng là cô cô, cha mẹ chồng để kêu ta nhường nhịn cô nhi quả mẫu bọn họ, ta cũng không còn cách nào khác.”
Tần Ninh tức chết, nàng trước giờ tự mình làm chủ gia đình, cường thế quen rồi, cho dù là lúc mềm yếu nhất cũng không cho phép có người khi dễ lên đầu mình.
“Bọn họ cô nhi quả mẫu là lỗi của muội sao? Hay muội hại chết nam nhân nhà họ?”
“Tất nhiên không phải.”
“Vậy bọn họ sống chết thì liên quan gì tới muội, muội dựa vào cái gì mà phải nhường bọn họ, các người còn kêu cha mẹ chồng tốt, như vậy cũng kêu tốt?”
Tần Ninh có thể nói là lửa giận hừng hực.
Người khác đều cảm thấy nàng là nữ nhân nhẹ nhàng điềm đạm, gặp chuyện cũng thản nhiên bình tĩnh.
Có điều không biết, đó là vì không có ai dám động tới nàng mà thôi, hồi nhỏ Tần Mông với Tần Mạt giành đồ không lại nàng, dù là bất kì thứ gì, về sau nàng có thể một mình nuôi dưỡng Tiền Chính Hiên, có thể nhìn ra bản thân nàng không phải người dễ bắt nạt.
Đừng có thấy nàng bộ dáng nàng mảnh mai, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Tần Ninh cười lạnh: “Hôm nay mấy thứ ta cho muội muội cầm về hết đi, nếu lại có người mặt dày ba tấc tới cướp, cứ để đệ muội ra tay, nhân thủ không đủ chỗ ta có.”
Đồ tỷ tỷ nhà ngoại cho, cha mẹ chồng có tư cách gì để quản, gia đình như vậy, cũng chỉ có Tần Mông mới cảm thấy tốt.
Tần Ninh có chút cảm giác hận rèn sắt không thành thép, nữ nhi Tần gia, lớn lên lại thành như thế, không biết học được cái tính này ở đâu.
Nàng vốn nghĩ Tần Mông tính nết tốt, cứ sống như nàng muốn là được, kết quả sống tốt trong miệng mấy người lại là thế này.
Tần Mông lắp bắp: “Dù sao cũng là trưởng bối...”
Lý thị cũng bực: “Nhị tỷ, sao tỷ không nói với chúng ta, bà cô đã già còn không chịu đứng đắn kia thì tính gì là trưởng bối, hôm nay trở về ta đi cùng tỷ, ta không tin bọn họ còn dám làm gì tỷ.”
Nàng quay đầu lại nói: “Hoàng hậu nương nương, đều tại ta không tốt, không thể... người yên tâm, về sau tuyệt đối sẽ không còn chuyện như vậy nữa.”
Lý thị hùng hổ, trong đầu ngay lập tức đã nghĩ ra cách nên đánh đòn phủ dầu như thế nào.
Lý ma ma đẩy cửa bước vào, cười nói: “Hoàng hậu nương nương, các phu nhân đều tới đủ rồi, còn đợi người nữa thôi.”
Dưới tay Tiền Nguyên Hằng đều là một đám độc thân, cho nên phu nhân của quan lại trong triều cũng không nhiều, phía trước chỉ có mấy vị thượng thư phu nhân của lục bộ, mà đông đảo phía sau đều là phu nhân của các sĩ tộc trong kinh thành. Thế lực của thế gia đại tộc gần như đều phân bố tại địa phương, nhưng vì mưu đoạt lợi ích, vẫn sẽ có con cháu dòng chính trấn giữ tại kinh thành, quan sát thời cơ.
Phía sau nữa, là nữ quyến của các quan chức thấp hơn.
Trong các phu nhân thế gia, đứng đầu đương nhiên là Lương thị, đám con cháu Lương gia lần này đưa tới kinh thành, tất nhiên không thể là khuê nữ chưa gả tự mình hành động, cho nên đã đưa phu nhân của thúc phụ Lương Văn Cảnh tới, Lương nhị phu nhân tới kinh thành hộ tống, nàng cũng trở thành trung tâm của những người này.
Sau khi Tần Ninh tới, Lương nhị phu nhân dẫn đầu nói: “Thiếp đã sớm nghe danh hoàng hậu nương nương, nay được diện kiến phượng nhan, quả thực là phúc ba đời.”
Vẻ mặt nàng lại không hề tỏ ra chút vinh hạnh, ngược lại giống như ngạo mạn khinh người.
Tần Ninh mỉm cười, đáp: “Bổn cung lại không biết phu nhân là ai?”
Nụ cười nàng chân thành, tựa hồ như thực sự thuận miệng hỏi một câu, nhưng nghe vào tai người khác lại thấy được sự khiêu khích trần trụi.
Mặc kệ có phải ngươi thật sự ngưỡng mộ được gặp bổn cung hay không, dù sao ta cũng không biết ngươi.
Lương nhị phu nhân thực sự không nghĩ tới nàng lại không cho mình mặt mũi như vậy, khi ở Giang Tây, trưởng tẩu là kế thất, thường xuyên bị nàng đè đầu cưỡi cổ, xuất môn cũng được người người tâng bốc, hôm nay vào cung, các phu nhân trong kinh thành cũng không ai là không nể mặt.
Kết quả đến lượt Tần hoàng hậu lại bị sỉ nhục như thế?
Lương nhị phu nhân cảm thấy nghẹn uất.
“Là thiếp không tốt, thiếp Giang Tây Lương thị dòng chính nhị phòng phu nhân, là thím của Tĩnh An hầu, vừa rồi không nhớ hoàng hậu nương nương mới vào cung, cho nên không nhận ra ta, mong hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Tần Ninh cảm thấy, cách người này nói chuyện có vài phần giống Lương Ngọc, tưởng kín đáo không kẽ hở, kì thực sơ hở trăm bề.
“Nhị phu nhân sao lại nói vậy, ngươi ở Giang Tây lâu, không biết sự tình trong kinh cũng là bình thường, là bổn cung suy nghĩ không chu đáo, chỉ trách Tĩnh An hầu không nói rõ với bệ hạ thím của hắn cũng vào kinh.”
Lương nhị phu nhân trong lòng có chút khiếp đảm.
Nàng cười giả dối, không còn vẻ ngang ngược như ban nãy nữa, ngược lại có chút thiếu tự tin.
“Nương nương thứ tội, là thiếp không hiểu quy củ, mệnh cách được gặp nương nương, nào dám khiến nương nương không vui, thiếp hiểu biết nông cạn, xuất thân gia đình thấp kém, quả thực hổ thẹn.”
Gia tộc Lương thị, trừ phụ thân Lương Văn Cảnh lão gia Lương thị ra, không ai không sợ Lương Văn Cảnh.
Người này vốn dĩ là trưởng tử đích tôn của Lương thị, trong gia tộc rất có tiếng nói, thời niên thiếu hắn bỏ nhà ra đi, tộc lão trong nhà còn giáo huấn Lương đại lão gia một trận. Càng không cần nói tới hiện tại, Lương Văn Cảnh là Tĩnh An hầu quyền thế hiển hách, triều đình trông cậy hắn, thế gia cũng không thể thiếu hắn, hắn chính là sự tồn tại giúp duy trì bình ổn.
Tất nhiên cả hai bên đều phải cung phụng hắn.
Nhưng, trước giờ Lương Văn Cảnh đối với người Lương gia đều là không chút mặn nồng, trước kia vì muốn cho Lương Ngọc ngồi vững trên cái ghế quý phi, hắn mới cố gắng qua lại với nhà cũ, bây giờ không còn Lương Ngọc chống đỡ, Lương Văn Cảnh sẽ không để bọn họ vào mắt.
Sợ đắc tội hắn rồi, sẽ bị cả gia tộc chán ghét.
Lương nhị phu nhân chỉ có thể nuốt cơn tức giận này xuống.
Ngộ nhỡ Lương Văn Cảnh thật sự ủng hộ hoàng hậu thì sao? Chung quy hắn ngay cả Lương Ngọc cũng đã từ bỏ.
Mà lời này của hoàng hậu, không hề có chút cảm giác đối lập gay gắt với Lương Văn Cảnh như bọn họ tưởng tượng.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Lương phu nhân khách khí, con người không phải thánh hiền không bao giờ phạm sai lầm, bổn cung cũng không phải người không hiểu đạo lí.”
Trước đây Tiền Nguyên Hằng từng nói, Lương Văn Cảnh có địa vị rất cao trong Lương thị, nàng tiện tay mượn dùng một chút, không ngờ lại hiệu quả như thế.
Qủa nhiên đánh rắn đánh giập đầu là tốt nhất.
Người bên ngoài kì thực đối với vị hoàng hậu từ trên trời rơi xuống vẫn không phục, cái vị trí dưới một người trên vạn người được bao nhiêu người nhớ thương này cứ như vậy bị một nông phụ không biết từ đâu ra đoạt mất.
Trong lòng bọn họ vẫn có chút coi thường.
Một nông phụ thì hiểu cái gì, chỉ sợ ngay cả quần áo trang sức bọn họ mặc nàng ta cũng thấy hiếm lạ.
Bây giờ thấy Tần Ninh nhẹ nhàng áp chế Lương nhị phu nhân, bọn họ đều im lặng, trong lòng coi trọng nàng thêm vài phần.
Có vẻ, vị hoàng hậu này cũng không phải người dễ bắt nạt.
Nhưng vẫn có những người mắt không được tốt cho lắm.
Hai cô nương Lương nhị phu nhân dẫn tới hôm nay đều là mỹ nhân, nhưng không bằng Lương Ngọc thì cũng thôi, đằng này không hiểu đám thế gia đại tộc tự xưng gia giáo ra sao, lại dạy ra con cháu tục tằng lòe loẹt, cũng không biết nhìn lại bản thân xem.
Một thiếu nữ đứng sau mặt mũi sắc bén, cất giọng nói: “Thẩm thẩm ta vào cung, liên can gì tới Lương Văn Cảnh?”
Nàng vừa mở miệng liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Tần Ninh không nói gì, Lương nhị phu nhân vội nói: “Nguyệt Nhi! Nương nương, đó là muội muội Tĩnh An hầu, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nương nương đừng chấp nhặt với nó.”
Tần Ninh cười nhạt, “Là muội muội khác mẹ của Tĩnh An hầu phải không, trước đây bổn cung từng nghe người nhắc tới, quả nhiên không giống Tĩnh An hầu, mẹ ruột của Tĩnh An hầu là một mỹ nhân.”
Muội muội cùng cha khác mẹ sinh ra, lại khác biệt lớn đến vậy, khẳng định là cả cha lẫn mẹ đều không đẹp.
Lương nhị phu nhân không nói gì.
Dù sao người nàng nói cũng là tẩu tử kế thất, bản thân nàng cũng không thích nữ nhân xuất thân nghèo hèn lại được trèo cao kia, cứ mặc kệ người ta nói đi, bảo vệ nàng ta lại đắc tội với Lương Văn Cảnh cùng hoàng hậu nương nương, cần gì phải vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ hữu nói bán moe có thể tăng lượt tải.
Ta liền mạnh mẽ moe một cái, các bạn thấy tui có moe không, có phải cực kì đáng yêu không.
Các tiểu khả ái cho tui một mục cất chứa riêng được không.
[Ngoan ngoãn.jpg]
Rất là đơn giản, người dùng app nhấn vào giao diện văn án, nhấn vào vòng tròn nhỏ ở góc trên bên phải là được rồi.
Người dùng web thì nhấn vào tên tác giả, cũng sẽ vào chuyên mục của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com