Giản Mạt mị nhãn như tơ, hơi nhón chân, đôi môi gợi cảm mê người hôn lên môi Cố Bắc Thần, cười ngọt ngào nói: “Giấm chua lắm… Trời nóng thế này, em chỉ uống nước ô mai thôi.”
“Ồ?” Cố Bắc Thần nhướng mày, đôi mắt đen như hắc diệu thạch càng thâm thúy hơn nữa, “Thích chua…” Ánh mắt của anh quét xuống bụng cô, “Chẳng lẽ em có rồi?”
Giản Mạt hờn dỗi trừng mắt nhìn, “Em có hay không anh Thần không biết sao?”
Cố Bắc Thần nở nụ cười, anh thích người phụ nữ này… Bình thường sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy anh, anh về đến, sẽ làm tốt bổn phận của một người vợ.
Anh đã từng hỏi cô: Giản Mạt, lúc trước tại sao em lại đồng ý gả cho anh?
Cô thành thật không ngụy biện nói: Bởi vì em cần tiền, mà cái này thì anh không thiếu.
Anh cần vợ để lấy được số cổ phần ông nội cho chú hai thôi, người phụ nữ quá ảo tưởng sẽ không thích hợp….
Tất nhiên, người nói “chỉ cần tiền” là Giản Mạt, là người thích hợp nhất để chọn.
Huống chi… Cố Bắc Thần dùng ánh mắt sâu thăm thẳng nhìn Giản Mạt, đôi môi mỏng cười lạnh lẽo.
“Muốn sinh cho anh một đứa sao?” Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu không thấy đáy nhìn Giản Mạt.
Lòng Giản Mạt run lên, thầm mắng: Không lẽ tên đàn ông này không biết dùng mỹ nam kế là rất đáng xấu hổ hả?
Cười, Giản Mạt chớp mắt vô tội: “Lúc trước em chỉ nói sẽ làm vợ anh thôi… Nếu muốn sinh con, vậy thì phải tăng giá.”
Cố Bắc Thần hơi cong môi, hôn lên khóe miệng Giản Mạt một cái, rồi mới dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính nói: “Được thôi, vậy tùy em ra giá… Muốn giá thế nào, tùy em.”
Trái tim của Giản Mạt không thể kiềm chế khẽ rung lên, người đàn ông này luôn có cách làm cô ý loạn tình mê: “Vậy anh có gan gieo giống, thì em có gan sinh ra… Nhưng mà, đến lúc đó anh lại không muốn, thì sẽ đau lòng lắm nha!”
Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Giản Mạt, rõ ràng biết người phụ nữ này đang giả vờ, nhưng vẫn làm Cố Bắc Thần vui vẻ.
Cố Bắc Thần véo nhẹ mũi Giản Mạt, hờ hững nói: “Chị cả bảo anh qua ăn cơm, em đi với anh đi.”
Giản Mạt nghe xong, nháy mắt cả người cứng đờ, ánh mắt tự động toát lên sự kháng cự…. Nhưng lại, biến mất trong giây lát, trở về bộ dáng không tim không phổi.
“Được thôi…” Giản Mạt cười hơi đẩy Cố Bắc Thần ra, “Vậy em lên lầu thay quần áo."
“Ừm.” Cố Bắc Thần đáp, buông Giản Mạt ra.
Trước khi đi Giản Mạt còn hôn lên má Cố Bắc Thần một cái, rồi nhanh chóng quay người đi lên lầu…
Chỉ là, trong khoảnh khắc xoay người kia, lớp ngụy trang của cô như vỡ ra, giống như bị cái gì đó hung hăng xoáy vào miệng vết thương.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn theo bóng dáng Giản Mạt đã đi vào phòng ngủ, lại thu về, cầm ly rượu mang đỏ bên cạnh nhấm một ngụm… Đôi môi mỏng bạc tình, khẽ cười xảo quyệt.
Rất nhanh Giản Mạt đã xuống lại, thay đi lớp trang phục công sở, thành một chiếc váy voan dài kết hợp với áo khoác nhỏ cộc tay, mái tóc xõa tung, trở thành một yêu tinh nhỏ quyến rũ ngay lập tức.
“Ay, không muốn đi nữa…” Đột nhiên Cố Bắc Thần ôm eo Giản Mạt xoay một vòng, đặt cô lên quầy bar, đáy mắt thâm thúy dần dần ánh lên lửa dục vọng.
Giản Mạt bỗng nhiên bị hơi thở nam tính đánh úp, tim tự động đập nhanh hơn…
Tuy rằng lúc trước lý do hai người kết hôn là, anh cần một người vợ, còn cô thì cần tiền.
Nhưng mà, kết hôn đã gần được hai năm, từ ngày kết hôn, hai người đã lên giường.
Lên giường là ngoài ý muốn, cô lại đang trong tình trạng rất cần tiền, cho nên cô rất cảm ơn bản thân có thể gả cho Cố Bắc Thần.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn