• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5h sáng trời mùa đông vẫn tối đen như mực em ngồi sau xe mình im lặng tựa đầu vào vai chỉ thỉnh thoảng khẽ run lên có lẽ vì chưa thích ứng được cái lạnh Hà Nội

-Em lạnh không?

-Cũng hơi lạnh tại chưa quen thôi

-Ôm chặt lấy anh cho khỏi lạnh –mình giảm tốc độ lại đi chậm để đỡ lạnh

-Thôi, em sợ..

-Sợ cái gì chứ

-Em sợ người yêu anh biết được lại ghen

-Tào lao, người yêu anh đang ngồi sau xe nè

-Em sợ không nỡ buông ra thôi

Nói rồi em lại im lặng nhưng đôi tay lại cho vào trong túi khoác của mình, miệng lẩm bẩm như đang hát bài hát nào đó bằng tiếng Tây Ban Nha

-Sao em về mà có điện thoại gọi cho anh luôn

-Em mua ở sân bay rồi thử gọi cho anh may là anh chưa thay số

-Em về bao lâu

-Muốn đuổi em đi sớm hả? lần này em về hẳn, học xong rồi thì về nước thôi.

-Thật hả?

-Em không nói dối với người đáng thương

Lại im lặng, trong đầu em có biết bao điều muốn nói nhưng không hiểu sao cứ định nói lại thôi, có lẽ cứ im lặng như vậy lại hay, cho cả hai đứa chìm trong ký ức.

-Đến cầu Thăng Long dừng lại anh nha, em muốn ngắm cảnh trên cầu xem mấy năm rồi có thay đổi không

Đến giữa cầu em tấp vô sát thành cầu rồi dừng xe lại, Ngọc ngồi sau lặng im nhìn dòng sông Hồng dù trời tối đen không biết em ngắm cái gì nữa. Em lôi bao thuốc ra châm một điếu, rít một hơi dài cho bớt lạnh rồi phả khói thuốc lên trời, Ngọc cau mày

-Anh hút lại thuốc rồi à?

-Ừ

-Cô ấy không cấm anh hút thuốc à?

-Ai cơ?

-Người yêu của anh ý

-Anh vẫn chưa yêu thêm một ai- em rít thêm một hơi nữa rồi búng điếu thuốc dở đi, điếu thuốc văng vào thành cầu téo lên những tia lửa giữa bóng đêm

-Anh….

-Chẳng qua anh không muốn lãng phí thời gian vào việc yêu đương thôi em đừng có nghĩ ngợi gì cả cứ coi là duyên của anh chưa tới- em vội ngắt lời Ngọc vì sợ phải nghe câu nói em không muốn nghe nhất

-Mình về đi-Ngọc mở lời

-Ừ thế giờ em muốn đi đâu

-Về phòng trọ của anh nghỉ ngơi đã rồi tính

-Ok –em tháo khăn đưa cho Ngọc – em mang vào cho đỡ lạnh, anh chỉ mang mỗi cái áo khoác nên đưa cho em là anh chết rét

Cầm lấy cái khăn Ngọc hơi sững người rồi chợt mỉm cười, có lẽ cô ấy nhận ra đấy là món quà Noel cuối cùng của cô ấy với em

-Anh vẫn còn giữ cái khăn này à

-Tại anh lười mua khăn mới thôi với lại cái khăn này cũng hợp với anh nên mang thôi,

-Vẫn giỏi ngụy biện như trước

Em đi với tốc độ con lợn nhựa ở trên đường lại được nhân vật ngồi sau đôi khi bắt dừng lại ngắm cảnh nên về đến phòng trọ là gần 7h. Khi về đến cổng gặp ngay thằng em hàng xóm đi mua đồ ăn sáng, thấy mình đèo gái về nó trố mắt ra nhìn như chuyện lạ có thật ý

-Ui chủ nhật mà anh T dậy sớm nhỉ

-Anh thanh niên gương mẫu của đất nước sáng nào chẳng dậy sớm thể dục thể thao

-Anh đi thể dục thể thao mà khuân được chị nào về thế kia

-À anh ý tập môn đua xe xuống Nội Bài bắt cóc chị đấy

-Nè đừng có làm mất hình tượng anh khó khăn lắm mới gây dựng lên nha, còn thằng này nữa không đi mua đồ ăn sáng còn đứng đấy mà nhìn tý con Ngân (nó ở cùng người yêu)nó lại xách dép nó tát cho giờ

Có lẽ oai nghiêm em gây dựng bao lâu nay đã in đậm trong lòng nó hoặc là oai nghiêm của người yêu nó đáng sợ hơn nên nghe thấy vậy thằng bé chạy tót đi luôn, em mở cổng dắt xe vào rồi xách cái vali của Ngọc vào

-Hành lý của em sao ít thế có mỗi một vali vậy?

-Không bạn em về cùng em gửi nó mang về trước rồi, nó đi taxi về trước mà

-Thế em ăn gì để anh đi mua nào

-Anh với em đi ăn rồi đi vòng quanh Hà Nội luôn

-Ờ em chờ anh một chút?

Em chạy vào trong phòng cắm lại cái sạc điện thoại rồi dắt con Dream(em có hai xe một con bò lết để đi làm, còn con giấc mơ để đi cafe) rồi đèo N ra quán bà béo. Ăn sáng xong em định đưa cô ấy đến chỗ mấy đứa bạn của cả hai đứa trên Hà Nội nhưng cô ấy nói:

-Em muốn hôm nay chỉ có anh với em thôi, một ngày ta lại yêu nhau được không anh

-Chỉ có một ngày thôi hả?

Ngọc nhìn thẳng vào em vẫn như cái nhìn của 4 năm về trước, cái nhìn ấy xoáy sâu vào tận tim em làm nó lạc nhịp, môi cô ấy mấp máy nhưng không vẫn khong trả lời câu hỏi của em.

-Thôi lên xe cả ngày hôm nay anh là của em – em đội mũ bảo hiểm rồi cài quai cho Ngọc

Như một chú chim nhỏ, Ngọc ngồi lên xe ôm thật chặt lấy eo của em rồi lại cất lên tiếng hát vẫn là những âm điệu của bài hát Tây Ban Nha mà cô ấy hát lúc sáng, âm điệu khe khẽ du dương

Se ami sai quando tutto finisce

se ami sai come un brivido triste

come un un film dalle scene già viste

che se ne va, oh no!

Sai sempre quando una storia si è chiusa

e non si può inventare una scusa

se ami prendi le mie mani

perché prima di domani

finirà.

E non si può

chiudere gli occhi e far finta di niente

come tu fai tu quando resti con me

e non trovi il coraggio di dirmi cosa c'è

sarà dentro di me come una notte

d'inverno perché

sarà da oggi in poi senza te

……….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK