• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.1)




Trên mảnh sân nhỏ, lò trầm hương tỏa làn khói xanh nghi ngút uốn lượn, trôi dạt giữa không trung là nhàn nhạt hương sen thanh khiết.



“… Hồ tộc chúng thiếp cũng không phải loại người tri ân bất báo, Lâm Lãng xin nguyện hiến tấm thân mình cho sơn chủ đại nhân.” Bách Linh một tay huơ đũa, nâng giọng uốn éo bắt chước cách nói chuyện của hồ nữ Lâm Lãng, từ âm điệu đến khẩu khí đều mô phỏng chính xác sống động đến từng chi tiết, “Hồ tộc chúng thiếp có tập quán chung thủy với bạn đời, nên cũng hy vọng sơn chủ có thể chiếu theo tập tục của bổn tộc mà làm.” Nói tới đây, nàng ta dừng lại một chút, đưa mắt nhìn sang Dư Mặc.



Dư Mặc mỉm cười tiếp lời: “Nàng cứ không sợ chúng ta đã thê thiếp đầy nhà hay sao?”



“Thế cũng không phương hại gì. Chỉ cần sơn chủ mang bọn họ tất thảy giết sạch, không phải liền chỉ còn mỗi mình thiếp hay sao?” Bách Linh nói xong liền đập bàn một phát đánh rầm, giận dữ quát: “Không phải chỉ là Hồ tộc hay sao? Có cái gì ghê gớm kia chứ? Lại còn dám tới đây cuồng ngôn khoác lác!”



“Nói đến việc này, người của Hồ tộc bẩm sinh đều thập phần mỹ mạo, tính cách lại cao ngạo, chuyện này cũng khó mà tránh được. Lại nói đây cũng là việc của sơn chủ, ngươi chí chóe loạn cả lên làm gì?” Nguyên Đan hiền như từ mẫu vỗ vỗ Đan Thục ở một bên mí mắt đang đấu tranh dữ dội, “Buồn ngủ thì ra ngoài mà ngủ, đừng có ngủ gà ngủ gật ở đây.”



Bách Linh lại càng phẫn nộ, chỉ thẳng vào mũi tộc trưởng Lang tộc: “Thói xấu chung của nam nhân! Trăng hoa, bạc nhược, thích tự rước nhục vào thân!”



Nguyên Đan vẫn tiếp tục vừa vỗ vừa gọi Đan Thục lúc này đang chảy nước miếng một cách sung sướng: “Dậy, dậy mau.”



Chỉ nghe Tử Lân hừm nhẹ một tiếng, Bách Linh đã lập tức bỏ tay xuống, Nguyên Đan cũng thu tay về, Đan Thục quệt quệt nước miếng, dòm ngó tứ phía: “Sao rồi sao rồi?” Chỉ có Nhan Đàm là vẫn đang cúi đầu đối phó với mấy con tôm luộc trong đĩa, hoàn toàn rời xa thế tục.



Bách Linh cầm lòng không đặng thủ thỉ: “Nhan Đàm, ngươi đến nói giúp một câu đi, sơn chủ nhất định sẽ nghe đó.”



Nhan Đàm lấy khăn lau sạch hai tay. Dời đến trước bàn của Dư Mặc, nàng cất tiếng gọi lay động tâm can: “Chúa công!”



Tử Lân ‘phụt’ cái phun hết cả miệng thanh tửu (1) ra ngoài, vội vã vớ chiếc khăn tay chùi mép.



Dư Mặc nhẹ nhàng nắm lấy mấy ngón tay của Nhan Đàm, nụ cười trên môi nhìn nàng đáp lời: “Liên khanh.”



“Chúa công, thần thiếp không dám thỉnh cầu điều chi, chỉ nguyện có thể vĩnh viễn ở bên hầu hạ người. Nhưng vị Hồ tộc nương nương kia mỹ mạo so với chúng thiếp kiều diễm gấp cả trăm lần, thần thiếp tự thấy vô cùng hổ thẹn. Chỉ cần chúa công vui lòng, thần thiếp nguyện uống rượu độc tự mình kết liễu, tuyệt sẽ không khiến chúa công phải khó xử.”



Dư Mặc chậm rãi dùng lòng bàn tay phủ lên tay nàng, thong thả đáp: “Nàng đã thấu hiểu nhân tâm như vậy, ta đây sao lại có thể phụ nàng?”



Nhan Đàm phì cười, quay đầu nhìn Bách Linh: “Sơn chủ đã nói rồi đó, người tuyệt đối sẽ không vì Hồ tộc mà sát hại chúng ta đâu.”



Bách Linh thầm nghĩ: “Ngươi cứ không thể đàng hoàng mà nói hay sao, hại sơn chủ phải phối hợp diễn tuồng cùng ngươi. Sơn chủ cũng thật dịu dàng quá đi…”



Đột nhiên Tử Lân hầm hầm nhả ra một câu: “Nhan Đàm, ngươi đã có năng lực như vậy, hẳn là cũng có biện pháp thu phục bọn người Hồ tộc kia chứ?”



Bọn họ cũng đã tuyên bố rành rành ra đấy rồi còn gì, thà diệt tộc cũng không chịu thần phục, nàng thì có thể có biện pháp gì cơ chứ?



“Tử Lân, ngươi thế này là đang làm khó người ta rồi.” Dư Mặc cười cười nhìn Nhan Đàm, “Thực ra hồ nữ Lâm Lãng kia là tự cho mình mỹ mạo hơn người, ta lại cảm thấy ngươi cũng không hề thua kém nàng ta. Chỉ là Hồ tộc kiêu hãnh ngạo mạn không chịu thừa nhận mà thôi, không bằng ngươi hãy nghĩ cách khiến nàng ta phải tự thú nhận?”



Nhan Đàm nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ một: “Ta vì sao phải làm thứ chuyện nhảm nhí vô vị này?”



Dư Mặc một tay chống cằm, ung dung đáp: “Những lời Liên khanh vừa nói khi nãy, lẽ nào đã quên sạch rồi sao?”



Tử Lân không khỏi nghĩ thầm, ả liên hoa tinh vô lại này cuối cùng cũng đã sa chân vào hố.



Nhan Đàm nghĩ ngợi đôi hồi, cuối cùng thở dài lên tiếng: “Chúa công cũng đã nói thế, thần thiếp chỉ còn có thể phụng mệnh mà làm, quyết sẽ không phụ hậu ái (2) của người.”



Nhìn tiểu hồ ly đau đớn ôm chân lăn lộn trên bàn, Lâm Lãng thở dài, xoa xoa đầu nó: “Tử Viêm, cố chịu đựng thêm một lúc, bọn họ rất nhanh sẽ chữa khỏi cho đệ. Nếu cả bọn họ cũng không có cách, ta sẽ dẫn đệ đi tìm Thần Tiêu Cung Chủ, người nhất định sẽ phá giải được chú độc trên người đệ.”



Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, rồi cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một thiếu nữ thân vận lục y bước vào, trên tay bưng một đĩa hoa quả, chính là Nhan Đàm không sai.



Lâm Lãng đầu cũng không buồn ngước lên, chỉ mải chú tâm dỗ dành tiểu hồ ly.



Chỉ nghe tiếng bước chân tiến sát đến gần, thiếu nữ nọ vươn tay sang chạm nhẹ lên chân tiểu hồ ly, từ vết chú độc bị cháy đen bốc lên một tầng khí trắng, tiểu hồ ly đang đau đến lăn lộn đã lập tức yên tĩnh trở lại.



Lâm Lãng ngạc nhiên nhìn nàng, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Ngươi có thể chữa khỏi cho nó không?”



Nhan Đàm lắc đầu, miệng cười áy náy: “Ta không làm được.”



Lâm Lãng ngồi yên tại chỗ không cử động, trong mắt là vẻ thất vọng thấy rõ: “Phải, ngươi không làm được, nhưng sơn chủ của các ngươi thì có thể.”



Nhan Đàm cụp mi mắt xuống, vẻ mặt chân thành: “Đáng sao? Nàng vì Hồ tộc chịu hy sinh lớn như vậy, bọn họ chưa chắc đã cảm kích nàng.” Nói rồi ngước mắt nhìn vào đối phương: “Trên thế gian này, hoàn toàn không phải chỉ có sơn chủ đại nhân mới có thể phá giải chú độc, nàng vẫn là đi tìm người khác thì hơn.”



Lâm Lãng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, dường như nhận ra được điều gì đó: “Ngươi muốn ta rời khỏi đây? Ngươi là thê thiếp của sơn chủ?”



“Ta là hoa tinh, ban đầu khi mới đến đây, đúng là từng mang danh phận thê thiếp.” Nhan Đàm nhoẻn miệng mỉm cười, “Ta cũng không tiện làm phiền Lâm Lãng cô nương nữa.” Vừa dứt lời liền không chần chừ xoay người rời khỏi, chân vừa đến cửa, đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Lâm Lãng từ phía sau vọng đến: “Dung mạo ngươi thế này, lẽ nào sơn chủ còn không đối tốt với ngươi?”



Nhan Đàm dừng bước, chỉ đáp đơn giản một câu: “Cô nương bảo trọng.”



“Đợi đã!” Lâm Lãng đứng dậy túm lấy nàng, đóng cửa phòng lại, “Ngươi không phải sợ, có sao thì cứ nói vậy, ta sẽ không để ngươi bị kẻ khác ức hiếp đâu.”



Nhan Đàm trong lòng đã thầm đắc ý, ngoài mặt lại không mảy may để lộ. Nàng thận trọng lựa lời giãi bày: “Ban đầu ta là bị bức cống nạp tới đây, cái gì cũng không hiểu. Lúc bấy giờ, Dư Mặc sơn chủ bảo người chỉ chọn kẻ xinh đẹp nhất. Ta vốn không phải tự nguyện, nhưng đã đến bước đường này, để có thể tiếp tục sinh tồn, trước nhất phải khiến cho sơn chủ để mắt đến mình. Hoa tinh chúng ta khi hóa thành người dung mạo đều không đến nỗi tồi, thế nên ta đã bẩm với sơn chủ, rằng ta so với những kẻ khác đều vượt trội hơn hẳn, tu vi cũng cao thâm hơn. Sơn chủ rất hài lòng đã thu nạp ta. Thế nhưng, về sau ta mới hiểu được, mình đã phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng…”



“Sơn chủ năm ấy từng bị một nữ yêu sắc đẹp tuyệt trần lừa mất một khối dị nhãn, khối dị nhãn này được xếp vào hàng thiên địa chí bảo (3), đến nay vẫn còn chưa đoạt lại được. Thế nên ta mới…” Nhan Đàm một thoáng ngập ngừng, rồi đột nhiên nhấc tay gỡ chiếc thắt lưng trên người. Lâm Lãng kinh ngạc: “Ngươi đây là đang làm gì —” Lời còn chưa thốt ra hết thì đã thình lình im bặt. Nhan Đàm xoay lưng về phía nàng ta, một tấm lưng trần tuyệt đẹp, da thịt trắng ngần tựa làn gốm sứ, dường như tỏa ra một luồng quanh trạch lấp lánh. Thế nhưng, trải khắp bên trên là những lằn sẹo cháy sém đã lâu ngày, vệt nào vệt nấy trũng vào sâu hoắm, có thể thấy được vết thương lúc đầu nghiêm trọng đến độ nào.



“Nói có sách, mách có chứng, bây giờ thì nàng đã tin rồi chứ?” Nhan Đàm cúi đầu thắt lại đai áo, “Cũng may ta vốn thông thạo thuật trị thương, cũng xem như bảo toàn được tính mạng.”



Từ đôi mắt đẹp lộ ra khỏi tấm sa lụa của Lâm Lãng đột nhiên rơi xuống một chuỗi lệ châu, nàng xoay đầu lại nhìn tiểu hồ ly, thân người run run: “Ta phải nên làm sao đây? Trên thế gian này sao lại có tên súc sinh mặt người dạ thú như vậy?”



Nhan Đàm nhỏ giọng khuyên giải: “Lâm Lãng cô nương, ngày mai nàng ngàn vạn lần nhớ phải cẩn trọng. Ta đã nói hết những gì cần nói, cũng phải đi rồi.” Nói rồi nàng đóng cửa, bước chân nhẹ như cơn gió hớn hở rời khỏi. Tên súc sinh mặt người dạ thú, chửi quá là hay đi! Nàng nhoẻn miệng nở một nụ cười, chạy một mạch đến nơi ở dành cho sơn chủ.



Chú thích:



(1) thanh tửu: rượu được ủ kĩ với độ cồn cao, sánh mịn và có vị ngọt dịu (còn thường được gọi mỹ tửu).



(2) hậu ái: sự yêu thương và quan tâm sâu nặng :’).



(3) thiên địa chí bảo: bảo vật quý hiếm bậc nhất trong trời đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK