• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51




Edit: Yunchan



Hai người kẻ trước người sau đi vào núi. Mới đi tới chỗ không người Trần Tín đã bạo gan nắm lấy tay Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cũng không giãy ra, Trần Tín sung sướng như nhặt được kho báu, mừng tới nỗi muốn lộn nhào vài vòng.



Văn Đan Khê đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hồi nãy ngài cãi nhau với Tần Nguyên à?”



Trần Tín ngẩn ra, lập tức gật đầu thừa nhận.



“Tại sao vậy?”



“Không sao hết.” Trần Tín có hơi luống cuống.



“Ta nghe thấy cả rồi, là tại ta sao?”



Trần Tín hoảng hốt toan phủ nhận thì Văn Đan Khê đã cười nói: “Ngài đừng hoảng, ta có giận gì đâu. Ngài nói nguyên nhân chút thôi là được rồi.”



Trần Tín ngẫm nghĩ giây lát, không thể làm gì hơn là nói thật toàn bộ, nhưng hắn lại sợ Văn Đan Khê hiểu lầm Tần Nguyên nên phân trần thay y trước: “Nhị đệ cái gì cũng tốt, chỉ có đôi khi hơi hủ lậu thôi. Nàng đừng chấp nhặt với đệ ấy.”



Nhưng Văn Đan Khê lại nhận ra trong lời của Trần Tín chứa một tầng ý nghĩa khác, cô hỏi với vẻ lơ đãng: “Nói vậy là vì quá khứ của mình nên y mới hiểu lầm ta sao?”



Trần Tín thuận miệng đáp: “Đại khái là, thê tử của đệ ấy, trước kia vì nhà đệ ấy suy tàn mà bỏ trốn theo bằng hữu thân giao của đệ ấy.” Nói rồi hắn lại thấy không phải, lập tức tát vào miệng mình: “Sao ta lại hớ miệng thế này, nàng đừng nói với ai khác nhé.”



Văn Đan Khê cười trấn an hắn: “Ngài xem ta là loại người nào chứ?”



Trần Tín vội nói: “Ừ, ta biết nàng không nói.”



Văn Đan Khê trầm ngâm giây lát, hỏi giọng nghiêm túc: “Ngài có thể đồng ý với ta một chuyện không?”



Trần Tín chưa nghe chuyện gì đã nhanh nhảu vỗ ngực cam đoan: “Nàng nói đi, ta đồng ý.”



Văn Đan Khê liếc xéo: “Ta chưa nói gì hết mà ngài đã đồng ý rồi à.”



“Vậy nàng nói mau đi.”



“Sau này trước mặt người khác ngài đừng đối xử với ta như vậy nữa, đỡ cho người khác nói ra nói vào là ngài chưa từng gặp nữ nhân.”



Những tin đồn gần đây trên núi cô đều nghe thấy cả. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, đàn ông Trung Quốc rất nực cười, họ luôn cho rằng đàn ông quá coi trọng vợ mình là không đúng. Đừng nói ở cổ đại khư khư chủ nghĩa
“Thê tử như y phục, huynh đệ như tay chân”, mà ngay cả hiện đại cũng có người chê trách. Như cha cô chẳng hạn, vì quá yêu thương mẹ mà đôi khi bị trưởng bối trong nhà xách ra ngoài đào tạo lại với lý do
“Đàn ông quá lo cho gia đình là không tốt”. Đặc biệt là ông nội từng phục vụ trong quân đội lại càng gai mắt với cha hơn. Cũng may cha là người có chính kiến, cho nên hoàn toàn không bị họ ảnh hưởng.



Trần Tín cúi đầu suy nghĩ một hồi, dẫu môi bất mãn: “Không được, ta thích vậy. Ta thấy bọn họ đơn giản là ghen tỵ.”



Nói xong hắn lật đật bổ sung thêm: “Nàng yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ càng lợi hại hơn. Vậy thì sau này họ sẽ nói là nàng thổi hơi bên gối, thổi cho ta lợi hại, sẽ không ai dám nói gì nàng nữa.”



Văn Đan Khê lừ mắt với hắn: “Ai thổi hơi bên gối ngài?”



Trần Tín gãi gãi cổ, cười gượng không đáp. Sớm muộn gì cũng thổi mà. Suy nghĩ một chút, trong óc hắn đột nhiên xuất hiện một cái gối siêu lớn, ở trên đặt hai cái đầu, một cái đầu đang thổi gió phù phù…



“Nè, ngài nói —-“ Văn Đan Khê vừa quay đầu đã thấy cái mặt cười ngốc của Trần Tín.



“Ngài đang nghĩ gì đó?”



Trần Tín buột miệng: “Gối đầu, trúng gió.”



Văn Đan Khê: “…”



Trần Tín nói xong lại thấy kỳ kỳ, đành phải ngậm cái miệng lại. Bàn tay hắn siết chặt lấy tay cô, rất sợ cô sẽ nổi cáu vùng tay mình ra.



Hai người nắm tay nhau rảo bước tới trước, trên con đường núi hiu hiu gió nhẹ, âm vang tiếng ríu rít của chim chóc và tiếng xào xạc của cỏ cây. Trần Tín phơi phới tinh thần giới thiệu cho cô quang cảnh dọc đường: “Đó là đình Tê Phượng, kia là Song Long đàm, tuốt trên đỉnh kia là ngọn núi Nhạn Minh, cảnh sắc trên đó rất đẹp, hệt như tranh.”



Văn Đan Khê bị hắn dụ dỗ tới nỗi bụng dạ ngứa ngáy, cuối cùng theo hắn leo lên núi. Khỗ nỗi cơ thể này của cô quá yếu, mới leo tới giữa sườn núi đã mệt tới ná thở.



Trần Tín lập tức ngồi thụp xuống trước mặt cô, nói: “Lại đây, ta cõng nàng. Chúng ta đâu thể bỏ dở giữa chừng phải không? Nàng không biết phong cảnh trên đỉnh núi đẹp tới cỡ nào đâu.”



Văn Đan Khê hơi do dự: “Thân thể ngài đã khỏe chưa?”



Trần Tín đáp ngay: “Khỏe từ lâu rồi, đừng nói là nàng, tới bò ta còn cõng nổi nữa là.”



Văn Đan Khê cũng chẳng kiểu cách nữa, xét cho cùng hai người cũng đã ôm rồi, cõng thôi thì có là gì chứ. Nghĩ thế cô bèn bước tới, nằm sấp lên tấm lưng rộng của Trần Tín, rồi vòng hai tay qua cổ hắn.



Đại não Trần Tín bất ngờ nổ tung, toàn thân tê dại. Tuy nhiên, lần này hắn đã rút ra bài học kinh nghiệm, lập tức nhắc nhở bản thân không ngừng: Không được ngốc không được ngốc, phải bình tĩnh bình tĩnh.



Hắn đưa tay đỡ hai chân của cô rồi từ từ đứng dậy, sau đó thả bước như bay. Nhưng đi được chừng mấy bước hắn lại thấy đi chậm lại thì tốt hơn, như vậy có thể cõng cô lâu hơn.



Văn Đan Khê áp mặt lên lưng hắn, pha trò hỏi: “Ngài có thể nói cho ta biết tại sao ngài thích cõng người thế không?”



Trần Tín nghĩ ngợi chốc lát, chính hắn cũng không nói được nguyên nhân, ấp úng một hồi mới buồn bực đáp: “Có thể vì ta cầm tinh con ngựa nên thích cõng đồ.”



Văn Đan Khê nghe mà cười nắc nẻ, cười xong cô lại nói với giọng nghiêm trang: “Ta thấy ngài cầm tinh cẩu thì có, thích ăn đồ dư của người ta.”



Trần Tín có hơi mắc nghẹn, bẹp bẹp miệng ấm ức, hắn chỉ thích ăn đồ dư của cô, còn đồ thừa của kẻ khác có đánh chết hắn cũng chả thèm ăn.



Trong lúc trò chuyện hai người bất tri bất giác đã tới đình Tê Phượng, ở đây lởm chởm những tảng đá với hình thù kỳ lạ, cỏ hoang mọc lố nhố thành bụi, cây Tử Đằng buông rủ khắp mọi nơi, ở giữa còn thấp thoáng một tảng đá lớn gồ ghề, trên đó khắc ba chữ cứng cáp: Đình Tê Phượng.



Văn Đan Khê nói: “Chúng ta qua đó xem chút đi.”



Trần Tín sợ cô đòi xuống không cho mình cõng nữa, lật đật nói: “Ta cõng nàng dạo một vòng, nàng bảo dừng ở đâu thì ta dừng ở đó.”



Trần Tín dạo quanh tảng đá này một vòng, Văn Đan Khê không thấy cảnh gì đặc biệt nên bảo hắn đi tiếp.



Đường núi ngày một khó đi hơn, Văn Đan Khê nhỏ giọng hỏi: “Ngài mệt không? Để ta xuống nhé.”



Trần Tín vội vàng lắc đầu: “Thật sự không mệt.”



Để đền bù cho sự vất vả của hắn, thỉnh thoảng cô lại lau chút mồ hôi cho hắn, có lúc còn gãi gãi tai hắn, làm Trần Tín cực kỳ hưởng thụ.



Dần dần hắn bắt đầu nổi lên ý xấu, chưa đi được mấy bước đã ồn ào: “Lại toát mồ hôi rồi, lỗ tai ngứa quá, mặt cũng ngứa, chỗ nào cũng ngứa.”



Văn Đan Khê còn lâu mới không biết hắn đang giở trò, lập tức nhéo lỗ tai hắn hỏi: “Còn ngứa không?”



Trần Tín vẫn không đổi giọng: “Ngứa.”



Văn Đan Khê tung chân đạp cho hắn một cú.



Ai dè cô càng đạp Trần Tín lại càng hứng chí hơn, reo lên: “Chân cũng ngứa.”



Sau khi băng qua đình Tê Phượng thì thế núi cũng thay đổi, dẫn lên đỉnh núi chỉ có độc một con đường hẹp quanh co, hai bên là những tảng đá dốc đứng đủ mọi hình thù, những tàng cây già che lấp bầu trời, với hàng dãy tùng trúc xanh biếc. Gió núi mát rượi thổi thốc qua lay lay tay áo hai người.



Trần Tín nhìn thấy quang cảnh hữu tình đột nhiên nổi hứng làm thơ, cao giọng ngâm: “Trên núi Nhạn Minh quả thơm hương, cõng vợ lên núi ngắm ruộng nương, ai ai cũng không mình ta có, ganh tỵ tới nỗi đấm đấm giường.”



Văn Đan Khê thộn hết cả mặt ra, cái tên này…



Trần Tín ngâm xong còn trơ mặt ra hỏi: “Vợ ơi, nàng thấy ta làm thơ hay không?”



Văn Đan Khê đập nhẹ vào vai hắn, giận mắng: “Ai là vợ ngài?”



Đầu óc Trần Tín lúc này lại nhanh nhạy đến lạ, hắn lên giọng trả đũa: “Ơ hay, ta nói với vợ ta chứ có hỏi nàng đâu.”



Văn Đan Khê không ngờ hắn còn đốp lại được, lập tức giả vờ tức giận nhéo hai lỗ tai hắn, làm Trần Tín gào rú thảm thiết. Văn Đan Khê hừ nhẹ một tiếng: “Kêu la gì hả, ta nhéo tai lừa chứ có nhéo tai ngài đâu.”



Hai người cười đùa cả quãng đường nên lên tới đỉnh núi rất nhanh. Trần Tín thở hổn hển một hơi rồi nhẹ nhàng đặt Văn Đan Khê xuống. Hắn chỉ vào tảng đá có hình thù kỳ dị trước mặt nói: “Nàng coi đây là đỉnh núi Nhạn Minh.”



Văn Đan Khê nhìn thật kỹ, hòn đá đó quả nhiên rất giống một con chim nhạn đang ngóc đầu thét vang. Chắc hẳn đây là nguồn gốc xuất phát của tên núi Nhạn Minh.



Hai người đứng kề vai trên đỉnh núi, phóng mắt nhìn xuống từ trên cao, trải dài tít tắp là một màu xanh thẫm của núi non, hàng dãy cây cối ngút ngàn và núi rừng chập chùng chìm ngập trong tầng mây bảng lảng. Nhìn từ nơi đây tầm mắt như được mở ra tới bạt ngàn.



Trần Tín cười đắc ý: “Ta không lừa nàng chứ.” Nói xong hắn chợt thấy rất khát, nói: “Chắc là nàng khát rồi, để ta đi tìm quả chín cho nàng.”



Sau đó hắn lẩn nhanh vào bụi cây bên cạnh như rất thông đường thuộc lối, chẳng bao lâu sau đã dùng vạt áo hứng một đống quả tím về tới nơi.



Văn Đan Khê nhìn thoáng qua loại quả lạ này, hơi do dự. Trần Tín vội nói: “Ăn đi, trước đây ta đã ăn thử rồi, không có độc đâu.”



Hắn dùng vạt áo lau sạch quả rồi mới đưa qua. Văn Đan Khê nhận lấy cắn thử, quả này ăn cũng khá ngon, chua ngọt mọng nước, giải khát là đúng điệu. Hai người tìm một trảng cỏ ngồi xuống, chia số quả chín ra ăn.



Trong lúc ăn bệnh cũ của Trần Tín lại tái phát, hắn cầm một quả đưa tới bên môi Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cắn ngay một miếng mà chẳng buồn khách sáo. Trần Tín lắc đầu hụt hẫng, quả này quá nhỏ, cắn một phát là hết chẳng dư lại tý nào.



Văn Đan Khê thu hết phản ứng của hắn vào đáy mắt, thầm mắng cái tên ngốc này trong bụng. Cô ngậm một quả mớm nhanh vào miệng hắn, sau đó tránh lẹ đi với tốc độ ánh sáng.



Trần Tín đần mặt ra chỉ trong giây lát, một giây sau đã vồ ngay tới, nhào qua cầm chặt lấy mặt cô, cúi đầu ngậm vào bờ môi hồng hào đầy đặn của cô, hắn như đang thưởng thức loại rượu ngon tuyệt hảo nhất trên đời, dù đòi hỏi bao nhiêu vẫn thấy thiếu.



Hai tay Văn Đan Khê ôm lấy gáy cổ hắn, đáp lại nồng nhiệt. Hai người ngã lăn lên cỏ, hai thân thể quấn sát lấy nhau. Hô hấp của Trần Tín mỗi lúc một nặng nề, đôi bàn tay như lửa đỏ nóng rực tới bỏng người.



Văn Đan Khê sợ hắn không kiềm chế được bản thân, lật đật dừng lại đúng lúc, nhẹ giọng thì thầm: “Trần Tín, ta hơi choáng đầu, chàng dừng lại chút đi.”



Trần Tín đang chìm đắm trong men tình nên không cách nào tự kiềm chế, nghe cô nói thế thì bỗng “A” lên một tiếng, giật mình tỉnh lại, hỏi dồn: “Nàng làm sao vậy?”



Văn Đan Khê thở hổn hển, nhẹ giọng nói: “Ta chóng mặt.”



Trần Tín biến sắc, trở mình bò nhanh dậy bế bổng cô lên: “Chúng ta xuống núi.”



Văn Đan Khê nằm gọn trong lòng hắn, nhẹ nhàng đập đập vòm ngực hắn, thủ thỉ: “Đồ ngốc, tại chàng hôn tới nỗi ta không thở nổi.”



Trần Tín ngượng tới độ đỏ bừng mặt, hắn vội vã cam đoan: “Lần sau không vậy nữa.”



Hắn thấy sắc mặt Văn Đan Khê dần dần khôi phục lại bình thường thì thấp giọng thì thầm: “Đan Khê, ta cho người cầu thân nàng lần nữa, nàng đồng ý nhé?”



Văn Đan Khê vừa chọc hắn một cái vừa sẵng giọng nói: “Chàng gấp gì chứ, ta có chạy được đâu.”



Trần Tín cười ngu ngơ, đúng là nàng không thể nào chạy được nữa, nhưng hắn rất muốn ngày ngày bỏ nàng vào túi mang theo bên mình.



“Nhưng làm thế này mà không danh không phận thì không ổn.” Hắn biết những chuyện này chỉ khi nào thành thân mới có thể làm. Nếu không nữ nhân sẽ không ngẩng đầu lên nổi.



“Vậy chúng ta hứa hôn trước có được không?” Hắn lùi một bước.



Văn Đan Khê gật đầu: “Được.”



Trần Tín vừa nghe thấy chữ được đã sung sướng tới nỗi bế cô nhảy cẫng lên ngay tại chỗ. Hét lên hưng phấn: “Thầy tướng số tính chuẩn thật, ông ta nói hai mươi hai tuổi ta sẽ lấy vợ, hai mươi lăm tuổi có con nối dõi. Lúc trước ta không tin nên chưa cho tiền. Bây giờ thì ta tin thật rồi, ha ha.”



Văn Đan Khê câm nín, sao cái tên này lúc nào cũng lên cơn ngốc bất tử thế này. Khoan đã, chẳng phải năm nay Trần Tín hai mươi sáu à? Sao chẳng ăn nhập gì với lời hắn nói thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK