Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Thư Tần nhìn lướt qua, là Thích Mạn. Thích Mạn nhặt bút đưa cho người dẫn chương trình: “Bác sĩ Vương, em quên nộp cho thầy.”
Người dẫn chương trình thẳng thắn khiển trách: “Trong quá trình thi đấu không được phép mang theo bất kỳ dụng cụ nào, một khi phát hiện thí sinh dùng những trò gian lận sẽ hủy bỏ thành tích thi đấu, sau này cấm thí sinh đó tham gia những cuộc thi đấu có liên quan đến các học bổng giao lưu xuất ngoại. Các thí sinh nhất định phải kiểm tra áo blouse của mình thêm một lần nữa cho kỹ phòng trừ trường hợp ảnh hưởng đến tư cách tham gia thi đấu.”
Thư Tần đứng trước hai vị dẫn chương trình kiểm tra áo blouse của mình. Xác định không có vấn đề, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ Minh lần thứ hai. Anh ngồi xuống bên cạnh hai vị cán bộ của bộ Y Tế, nhỏ giọng nói chuyện.
Vương Nam và những người khác ngồi ở hàng ghế sau, không quên giơ băng rôn cổ vũ.
Phía Tây có những tấm bảng đen ghi tên cô, phía Đông có tấm băng rôn “Thư Tần cố lên”, đứng trước bục sân khấu nhìn toàn cảnh tạo cho cô ảo giác tất cả đều đang cổ vũ cho mình. Thế nhưng điều làm Thư Tần vui mừng không phải là chuyện này mà chính là Vũ Minh có thể sang đây xem cô thi đấu. Trước mặt nhiều người cô không thể đứng ngắm nhìn Vũ Minh thật lâu, chỉ còn cách nhìn vào băng rôn trước mắt. Bác Cố vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, băng rôn này phần nhiều là do sư huynh Vương Nam ra ngoài làm, hàng chữ to màu đỏ rất lớn.
Cuộc thi chính thức bắt đầu, thí sinh thứ nhất đang đứng trên sân khấu, các thí sinh khác ngồi đằng sau chuẩn bị chờ được gọi tên.
Thích Mạn thi thứ hai, thí sinh đầu tiên đã thi xong, đến lượt Thích Mạn.
Biểu hiện Thích Mạn khá ung dung, lên đến sân khấu tự giới thiệu rồi bắt đầu phân đoạn tiếng anh lâm sàng.
Ca bệnh mà cô ta chọn là quá trình nhập viện cụ thể của một bệnh nhân cường giáp. Kiểm tra phòng bệnh là nội dung giao ban của một bệnh nhân u sọ hầu
(1).
(1) Bệnh u sọ hầu là tình trạng khối u phát triển gần tuyến yên và sát xương sọ. U sọ hầu chiếm khoảng từ 2% – 4% các ca u não. Hầu hết các khối u phát triển chậm và lành tính (không gây ung thư).
Khẩu ngữ và nền tảng của Thích Mạn khá vững chắc, từng chi tiết nhỏ được trình bày rất rõ ràng, trả lời câu hỏi của các chuyên gia khá mạch lạc.
Khi cô ta đi xuống, cả hội trường hưng phấn, vẫy biểu ngữ và băng rôn lia lịa.
Một lát sau đến lượt Vương Giảo Giảo.
Lần tranh tài này Vương Giảo Giảo chuẩn bị khá đầy đủ, ca bệnh cô ta chọn là kinh nghiệm trong điều trị thuyên tắc phổi cấp tính trong phẫu thuật.
(2)
(2) Thuyên tắc phổi (pulmonary embolism) xuất hiện khi có một vật gây tắc nghẽn làm cản trở dòng máu chảy qua động mạch phổi. 90% trường hợp thuyên tắc phổi xuất phát từ cục máu đông hình thành ở chân hoặc tay (trong bệnh huyết khối tĩnh mạch sâu). Khoảng 80% các cục máu đông này sẽ tự tan biến mà không gây tắc mạch phổi, 20% còn lại có thể di chuyển đến tĩnh mạch chậu đùi và bị vỡ, cho phép một cục máu đông di chuyển lên tĩnh mạch chủ dưới và sau cùng lên phổi.
Đây là ca phẫu thuật do chính phó chủ nhiệm Chương đứng ra gây mê, nhờ kinh nghiệm lâm sàng phong phú nên việc cứu chữa bệnh nhân đều nằm trong tính toán ban đầu.
Vương Giảo Giảo nói khá lưu loát, ứng biến cũng rất nhanh nên sau phần thi này cô ta được 8.8 điểm, theo sát người ở vị trí số một là Thích Mạn.
Phần thi thứ hai là kiểm tra phòng bệnh.
Bệnh án của Vương Giảo Giảo là của khoa Điều trị đau, người bệnh ung thư dạ dày đã nằm trong giai đoạn cuối.
Ban đầu cũng khá thuận lợi, nhưng đến phần đánh giá các cơn đau trong ung thư thì một trong bốn vị giám khảo đột nhiên đặt câu hỏi: “Vừa rồi bạn có nhắc tới đây là bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, vì suy hô hấp nên không thể sử dụng hệ thống thông khí cơ học để ước định các cơn đau như những bệnh nhân bình thường, vậy phải thay thế bằng công cụ nào? Có mấy loại? Bác sĩ Vương có thể nêu rõ được không?”
Vương Giảo Giảo suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có hai loại: BPS – bảng đánh giá mức độ đau. CPOT – công cụ quan sát đau chuyên sâu.”
Một vị chuyên gia đặt câu hỏi bằng tiếng Anh: “Cách cho điểm của phương thức BPS, mạnh là mấy điểm? Trung bình là mấy điểm? Và không có biểu hiện là mấy điểm?”
Sắc mặt Vương Giảo Giảo thoáng do dự.
Thư Tần căng thẳng đến mức không thở được, chẳng trách Vũ Minh nói với cô những câu hỏi được đặt ra hết sức lắt léo. Nếu không phải cô ở bên khoa Điều trị đau thu thập số liệu mẫu cả tháng trời mà chỉ dựa vào một hai bệnh án thì căn bản không thể trả lời câu hỏi này.
Đáp án chính xác là: 4 điểm, 3 điểm và 1 điểm.
Dĩ nhiên Vương Giảo Giảo không quen thuộc lĩnh vực điều trị đau trong ung thư, cũng không có ý định đào sâu nghiệp vụ này: “10 điểm, 5 điểm và 0 điểm.”
Ban giám khảo gật đầu, Vương Giảo Giảo kết thúc phần thi của mình, số điểm đã có. Vì câu trả lời sai hoàn toàn nên Vương Giảo Giảo đang ở vị trí thứ nhất rơi xuống vị trí thứ năm.
Thư Tần là người thi gần cuối, còn đang phải đợi. Mới bắt đầu, cô cảm giác thời gian trôi qua lâu một cách đáng sợ, nhưng khi gần đến lượt mình thì lại quá nhanh. Rốt cuộc cũng đến lượt cô lên thi đấu. Vì quá căng thẳng nên từng bước chân cô đi cảm giác nhẹ như không.
Đứng trước bục, bầu không khí căng thẳng càng khiến trực giác Thư Tần thêm nhạy cảm. Tuy không nhìn rõ phía dưới nhưng cô có thể cảm nhận được có cặp mắt đang dõi theo mình. Cô biết người đó chính là Vũ Minh, vì cách đó không lâu, cô cũng rơi vào trường hợp tương tự khi ở phía dưới khán đài nín thở xem anh thi đấu.
Đối với cô mà nói, đó chính là sức mạnh tiềm ẩn để cô noi theo, chỉ cần nghĩ đến sự tự tin của Vũ Minh khi ấy, cô chợt cảm thấy tự tin hơn nhiều. Quay đầu nhìn con đường mình đã trải qua, mọi nỗ lực, ngày đêm phấn đấu, cô đã đi từng bước từng bước vững chắc, không hề sợ hãi. Tâm trạng cô bỗng chốc thả lỏng, dòng suy nghĩ cũng rõ ràng hơn không ít.
“Xin chào các vị chuyên gia và các thầy. Em là Thư Tần.”
Các vị chuyên gia ngồi ở hàng ghế đầu nhìn Thư Tần, viện trưởng Tôn mỉm cười: “Thư Tần, bạn có thể bắt đầu phần thi đầu tiên của mình.”
Thư Tần gật đầu, đề tài cô chọn chính là kinh nghiệm cứu sản phụ rong huyết sau sinh. Sản phụ 41 tuổi nhập viện vì những cơn co thắt tử cung sau sinh rồi buộc phải phẫu thuật cấp cứu. Bác sĩ phụ trách đêm đó chính là bác sĩ Vũ Minh, khi ấy anh còn là trưởng khoa nội trú ca đêm, người thứ hai là giáo sư Ngô. Trải qua trị liệu, cuối cùng bệnh nhân cũng biến nguy thành an.
Nghe xong quá trình chạy chữa, các chuyên gia đặt câu hỏi về những vấn đề liên quan. Thư Tần đã chuẩn bị rất kỹ, cộng thêm gặm nhấm khá nhiều lần sổ tay ghi chép của Vũ Minh về mảng gây mê sản khoa nên tất cả những câu hỏi đều đáp rất trôi chảy. Điểm 8.8, đạt số điểm cao nhất.
Đến phần kiểm tra phòng bệnh thuộc khoa Điều trị đau. Thư Tần chọn lựa bệnh án của căn bệnh ung thư xương di căn khá phổ biến. Cũng như phần thi trước, đây cũng là bệnh nhân của Vũ Minh.
Vừa nghe bệnh án kiểm tra phòng bệnh là ung thư, người vừa đặt câu hỏi cho Vương Giảo Giảo lập tức ngồi thẳng người.
Ánh mắt của ông nhìn về phía trước, đặt câu hỏi: “Vừa rồi bạn có nhắc đến đau bộc phát (Breakthough pain), với những người mắc bệnh ung thư, những cơn đau này có đặc điểm như thế nào? Bệnh nhân phát tác mấy lần một ngày?”
Thư Tần nhớ đến số liệu cô đã thu thập cả tháng nay, cũng không trả lời sát câu hỏi, chỉ thuận miệng đáp: “Phát tác một lần ba ngày, trong các cơn đau có đến 90% là cơn đau bộc phát. Hơn nữa không thể dự đoán, cho dù có dùng thuốc giảm đau cũng không đạt được lý tưởng hiệu quả.”
Vì vậy những bệnh nhân ung thư đều phải chịu dằn vặt cả ngày lẫn đêm. Vũ Minh là nhóm trưởng của hạng mục nghiên cứu này. Để điều trị những cơn đau bộc phát, anh đã từng áp dụng rất nhiều kỹ thuật mới của trong và ngoài nước, ví dụ như can thiệp xâm lấn tối thiểu. Sau một tháng cô thu thập số liệu cho thấy tình hình khả quan hơn rất nhiều.
Vị chuyên gia hỏi câu cuối cùng: “Nếu như người bệnh ung thư bắt đầu sử dụng hệ thống thông khí cơ học, bạn dùng phương pháp CPOT để đánh giá cơn đau thì có mấy chỉ tiêu?"
Cùng phạm vi câu hỏi với Vương Giảo Giảo, chỉ là thay đổi góc độ khác.
Xưa nay Thư Tần không ngờ rằng mỗi đêm thu thập số liệu bản mẫu lại giúp ích cho cô đến như vậy, vì câu hỏi này nằm trong bảng thu thập số liệu cô thường làm.
Cô đáp: “Có bốn chỉ tiêu: vẻ mặt, động tác, sức dãn cơ, và nhịp thở của bệnh nhân.”
Vừa dứt lời, người dẫn chương trình lên tiếng nhắc nhở: “Đã hết giờ thi đấu.”
Thư Tần ngồi lặng im chờ chấm điểm. Chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Ánh mắt cô vô thức quét về vị trí ngồi ở phía sau. Đúng lúc trông thấy Vũ Minh giơ di động lên, chụp cho cô một tấm hình. Đáng tiếc, vì đến giờ nên cô chưa kịp tạo dáng đã bị gọi đến phòng thiết bị chờ thông báo.
Vũ Minh chụp cho cô một tấm ảnh chính diện, anh phóng lớn lên nhìn mới phát hiện sắc môi của Thư Tần là lạ, hồng hồng cam cam, hơi bóng. Vừa nghĩ liền lập tức rõ ràng, là cô bôi son.
Vương Nam đang ôm hai cánh tay ngủ gật, nghe người dẫn chương trình đọc tên người thi đấu cuối cùng mới mở mắt ra nhìn. Bắt gặp Vũ Minh đang nghịch điện thoại: “Sư huynh! Con gái bây giờ rất chú ý đến nhan sắc. Tuy sư muội Thư Tần rất đẹp nhưng anh chụp tùy tiện quá . Tốt nhất nên tải một phần mềm chụp hình, phải làm cho sư muội thấy cực kỳ hài lòng.”
Vũ Minh không đáp. Một lát sau không nhịn được tò mò liền hỏi: “Phần mềm gì? Có tên đầy đủ không?”
Trên màn hình đã công bố số điểm, để đảm bảo tính khách quan, tất cả các đề mục đều có đáp án tiêu chuẩn, chuyên gia lâm sàng trực tiếp dựa vào đáp án để chấm đúng hay sai, các giáo sư học viện ngoại ngữ sẽ chấm điểm phát âm. Thư Tần có một từ phát âm sai nên bị trừ hai điểm. Tuy nhiên nghiệp vụ hoàn toàn chính xác, tổng cộng đạt được 8 điểm.
Không lâu sau, bạn học cuối cùng cũng thi xong. Thứ tự xếp hạng cuối cùng đã xuất hiện trên màn hình. Thư Tần, Thích Mạn và một nam sinh khác khoa ICU bằng điểm nhau, cùng được hạng nhất.
Khi tan cuộc tất cả mọi người đều rất hưng phấn, Thư Tần bị nhóm Thịnh Nhất Nam lôi kéo bắt chiêu đãi. Sau khi thương lượng thì bàn nhau vào cuối tuần sẽ tụ tập. Chờ nhóm Thịnh Nhất Nam đi rồi, Thư Tần chạy đi tìm Vũ Minh. Hầu hết mọi người đã ra về, Vũ Minh cũng không có ở chỗ ngồi, cô gọi điện thoại cho anh nhưng máy bận.
Thư Tần chạy xuống dưới tầng, vừa ra đến cửa liền trông thấy bóng lưng cao gầy của anh. Vũ Minh đang nghe điện thoại. Nghe thấp thoáng được vài câu, là anh đang hỏi tình hình của bác Cố. Thư Tần lặng lẽ đến gần, quan sát hai bên, chờ người bên cạnh đi qua, cô lập tức vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Vũ Minh không quay đầu lại nhưng nắm lấy bàn tay cô. Từ đằng sau cô chuyển sang đứng bên cạnh anh, ánh trăng kéo dài bóng hình hai người trên nền đất. Gió đêm lay động mang theo hương nước hoa thoang thoảng. Cô lặng lẽ nhìn anh nghe điện thoại.
Nghiêng đầu kề vai anh, lấy cánh tay mình đo chiều cao giữa cô và anh.
Động tác này chọc anh cười, còn chưa cúp máy nên chỉ có thể xoay mặt nhìn cô. Đôi mắt lộ ý cười, trong vắt như thủy tinh.
Thư Tần mỉm cười nhìn anh.
Bỗng phía sau truyền đến tiếng nói chuyện. Cô nghiêng đầu nhìn, là nhóm của Thích Mạn. Bọn họ đang bàn nhau sang cửa hàng bánh ngọt gần đó. Thích Mạn vốn đang nói cười, ngẩng đầu trông thấy Thư Tần và Vũ Minh.
Thư Tần cũng không buông tay Vũ Minh, sợ ảnh hưởng anh đang gọi điện nên mỉm cười, dùng khẩu hình nói với Thích Mạn: “Chúc mừng cậu!”
Thích Mạn nhìn cô và Vũ Minh, cũng nở nụ cười: “Cũng chúc mừng cậu.”
Thích Mạn đi không bao lâu, Vũ Minh cúp máy, Thư Tần hỏi anh: “Bác Cố sao rồi anh?”
“Trưa nay đã rút nội khí quản, đêm nay không cần túc trực ngoài ICU, có Cố Phi Vũ ở bên đó, có việc gì sẽ gọi cho anh.”
Thư Tần thở hắt ra một hơi: “Nếu vậy chỉ trong ngày mai bác Cố sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường.”
Vũ Minh nhìn cô: “Em mệt không? Về nhà anh nghỉ ngơi một chút nhé!”
Thư Tần gật đầu, mặc kệ anh đang kéo lấy bàn tay cô, hai người sóng vai đi bên nhau. Rốt cuộc cuộc thi căng thẳng cũng kết thúc, đêm nay coi như mọi chuyện đã lắng xuống. Vũ Minh mệt muốn chết, may là bệnh tình của bác Cố đã chuyển biến tốt…
Hít sâu một hơi, ngay cả không khí cũng thấy ngọt ngào.
*
Đến nhà Vũ Minh, trong phòng khách sáng đèn, TV cũng đang mở, trong nhà vừa quét dọn vệ sinh, khắp nơi sạch bóng. Dì Lưu từ trong bếp ló đầu ra: “Về rồi sao, ăn tối không? Giáo sư Hoàng vừa đi khỏi, trên bàn trà có trái cây đã rửa sạch rồi đó!”
Vũ Minh đáp một tiếng: “Vâng, phiền dì quá!”
Nói xong anh kéo cô vào phòng ngủ.
Thư Tần còn mặc áo blouse, cúi đầu nhìn: “Nguy rồi, vừa rồi em quên mang về khoa.”
Bẩn quá.
Vũ Minh mở tủ áo tìm quần áo sạch: “Em mang ra ban công đi, lát dì Lưu ngâm thuốc tẩy rồi giặt cho.”
Đành vậy thôi, Thư Tần cởi áo blouse mang ra ban công, cô tìm một chiếc chậu sạch, ngồi xổm xuống đổ ít thuốc tẩy rồi ngâm áo vào trong.
Khi quay trở vào phòng ngủ, Vũ Minh đang ở phòng tắm rửa tay. Cô phát hiện phòng tắm ở đây lát gạch mosaic, ánh đèn vàng chiếu lên tạo nên ánh sáng ấm áp, chỉ có điều... quá đơn giản.
Quan sát một vòng, cô vào trong rửa tay, đứng trước gương sửa lại mái tóc: “Vừa rồi em thế nào?”
Anh đứng ở bên giường thay quần áo ngủ. Tối anh từ bên ICU quay về, vì nhớ ra Thư Tần thi đấu nên chưa kịp ăn cơm đã vội chạy đến. Hai đêm không ngủ, anh ngã người lên giường, thật sự muốn đánh một giấc, đang cài khuy được một nửa chợt nhớ ra Thư Tần vẫn đang ở phòng tắm, cả người anh bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên. Đôi mắt vẫn nhắm, tiếp tục cài khuy áo, hỏi lại: “Em nói gì?”
“Biểu hiện của em ấy!”
Anh nhớ đến đôi môi trơn bóng của cô, hỏi ngược lại: “Không phải phát âm bị trừ hai điểm à?”