Chương 59
Nào phải là cái gì thần minh phù hộ, chắc là trong lúc nguy hiểm cận kề sư phụ xuất thủ tương trợ, giúp Bạch Phong Lân chặn thế tiến công của Phục Quốc Quân thôi? Thảo nào lần này nhìn sắc mặt sư phụ hơi tái nhớt, có lẽ là bởi vì ở Tinh Hải Vân Đình thì đã bị thương, giữa đó lại không được nghỉ ngơi, cho nên vất vả lâu ngày mới thành mệt mỏi như vậy.
Người giống như thần nhân như vậy, thì ra cũng sẽ bị thương…
Nàng thoáng xuất thần, bên tai lại nghe quản gia nói: “Đám quân phản loạn kia vốn muốn bắt giặc phải bắt vua trước, xông vào bắt cóc Tổng đốc đại nhân, không có thực hiện được, nên muốn lui về đại doanh Kính Hồ, vì vậy Tổng đốc hạ lệnh phong thành tìm kiếm, khóa toàn bộ đường thủy lại, đám quân phản loạn kia một chốc không cách nào đột phá vòng vây, cũng chỉ có thể thối lui đến Đồ Long thôn, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vậy mà lại ra trò, rúc ở đây hơn nửa tháng rồi, còn không có đánh hạ được.”
“…” Chu Nhan yên lặng nghe, siết chặt chiếc đũa theo bản năng tương.
“Có điều việc này đã kinh động Đế đô, hôm nay đế quân đã phái kiêu kỵ quân đến.” Quản gia cho là lòng nàng bất an, liền vội vã trấn an, “Tin rằng thiên quân đến, thì chỉmấy trăm phản quân, rất nhanh thì sẽ bị tiêu diệt hết, đến lúc đó toàn thành dỡ bỏ lệnh cấm, quận chúa muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Nhưng mà nghe xong lòng nàng còn loạn hơn, nếu như Phục Quốc Quân đã rơi vào tuyệt cảnh, như vậy… Uyên thì sao? Uyên hiện tại thế nào? Có phải… có phải huynh ấy cũng giống như những chiến sĩ này, bị vây khốn ở nơi đó?
Nàng nhịn không được hỏi: “Phục Quốc Quân bị vây ở Đồ Long hộ sao?”
“Phải ạ. Nơi đó kênh rạch chằng chịt phức tạp, một bên dẫn tới biển Bích Lạc, một bên dẫn tới Kính Hồ, chính là nơi tốt nhất để Giao nhân ẩn thân, cho nên Phục Quốc Quân không có đường nào để đi đã đoạt cứ điểm Đồ Long thôn, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.” Quản gia nói, “Có điều Tổng đốc đại nhân đã dự kiến trước, đã căn dặn bày võng sắt khắp các lối thủy lộ dẫn ra khỏi Diệp Thành rồi, còn để thêm chú thuật trên đó, cho nên Phục Quốc Quân này phá vây vài lần, đã chết rất nhiều người, cũng không có thể đột phá thiên la địa võng này.”
“…” Chu Nhan run lên, sắc mặt tái nhợt.
Đây mà là chuyện Bạch Phong Lân có thể làm được? Phỏng chừng lại là kiệt tác của sư phụ cũng nên? Xem ra, y đã thề không tiêu diệt Giao nhân sẽ không bỏ qua rồi…
Nàng giật mình một cái, đứng phắt lên, muốn chạy ra bên ngoài. Đúng vậy! Nàng phải đi tìm Uyên! Hiện tại hắn ở trong tuyệt cảnh, kể có là núi đao biển lửa, nàng cũng phải xông vào cứu hắn ra!
Nhưng mà vừa tới cửa, sờ một cái trên đầu, Ngọc Cốt đã mất, Chu Nhan sửng sốt một chút, bình tĩnh lại, phải rồi, sư phụ đã thu hồi thần khí của nàng, lúc này tay không mà muốn xông ra, ít nhất cũng phải nghĩ cách mới được.
“Quận chúa… Quận chúa!” Quản gia và Thịnh ma ma lấy làm kinh hãi, vội vã song song tiến lên ngăn cản, “Người lại muốn đi đâu? Bên ngoài không an toàn, người cảnh vàng lá ngọc lỡ như có gì bất trắc, tiểu nhân…”
Nàng còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, thị nữ Kết Hương vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng: “Không xong! Quận… Quận chúa…”
Làm sao vậy?” Thịnh ma ma cau mày, “Sao mà hô to gọi nhỏ như vậy?”
Kết Hương quỳ gối chào một cái, vội vàng nói: “Nô tỳ… nô tỳ tìm được đứa bé kia trong hồ Quan Lan ở hậu hoa viên, thế nhưng…”
“Thế nhưng thế nào?” Chu Nhan có chút không nhịn được.
“Thế nhưng hình như… hình như nó đã chết!” Kết Hương vội la lên, “Không hề nhúc nhích, nửa người ngâm ở trong ao, nô tỳ cố gắng lôi nó ra, nhưng gọi thế nào nó vẫn bất tỉnh! Sợ quá đi…”
“Cái gì?” Chu Nhan thất kinh, nhất thời bất chấp chuyện của Phục Quốc Quân, vội vã bước nhanh về phía hậu hoa viên, “Mau dẫn ta đi xem!”
Hành cung Diệp Thành này thật ra còn to hơn cả phủ Xích Vương ở Thiên Cực Phong thành, Chu Nhan từ sảnh trước đi đủ một khắc đồng hồ mới đến hậu hoa viên. Đã là tháng tư cuối xuân, hồ Quan Lan nở sen rực rỡ, cây cỏ xanh um chiếu sáng đình đài ngọc trúc, đẹp và tĩnh lặng như tranh.
Trên bờ nước trong đình, quả nhiên có một đứa bé đang nằm.
“Này, Nhóc Con!” Chu Nhan chân nam đá chân chiêu đi tới, cúi người, bế đứa bé mất tri giác kia lên, “Nhóc làm sao vậy? Đừng giả bộ chết nhé!”
Đứa bé kia không nói gì, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Mặc dù coi như nó đã bát tuổi, nhưng thể trọng lại nhẹ vô cùng, nhỏ gầy đến như không có trọng lượng, bị nàng xốc lên, cả người lại mềm oặt ngã xuống, mái tóc xanh lam còn đang đọng nước.
Trên mặt đất còn có một quyển sách chép tay, lật đến trang thứ tư.
Chu Nhan cầm lên liếc mắt nhìn qua, ngực bỗng trầm xuống. Trên đó có vết tích máu tươi, máu Giao nhân có màu lam kỳ quái, giống như màu nước biển và bầu trời, nhìn một cái là có thể nhận ra.
Không ngờ đứa bé kia cả ngày trốn ở chỗ này đau khổ tu luyện thuật pháp, luyện đến trang thứ tư thì nôn ra máu ư? Trang thứ tư, chắc là chữ “hỏa” trong ngũ hành đi? Thuật pháp nhập môn đơn giản như vậy, cho dù là người ngu ngốc nhất mới học cũng sẽ không gặp phải phản phệ lớn như vậy! Đây là chuyện gì chứ?
Nàng không khỏi vừa sợ vừa giận: Nhóc con này, mặt mày nhìn qua cũng thông minh, ai nghĩ lại đần như vậy, đến thuật pháp đơn giản như vậy cũng không học được, thật đúng là bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà!
“Phái người đi tìm Thân Đồ đại phu!” Nàng bỏ cuốn sách chép tay vào lòng Tô Ma, dặn quản gia, “Nhanh lên!”
“Thế nhưng…” Quản gia có chút khó xử.
“Nhưng mà cái gì?!” Hôm nay Chu Nhan chưa gì đã nổi nóng, ngẩng đầu trợn mắt nhìn, “Ta bảo ông đi nhanh chút đi! Muốn ăn đòn phải không?”
Quản gia sợ đến lui về phía sau một bước, than thở: “Đương nhiên thuộc hạ cũng muốn đi mời đại phu đến. Nhưng bây giờ bên ngoài Phục Quốc Quân làm loạn, Đồ Long thôn lại là cứ điểm phản quân đã bị vây chật như nêm cối từ lâu, Thân Đồ đại phu và những người thuộc Đồ Long hộ khác đều bặt vô âm tín, thậm chí sống chết cũng không rõ, làm sao mà tìm được?”
“Yên tâm, lão già háo sắc đó sẽ không ngỏm đâu.” Chu Nhan cười nhạt, nhớ tới ở Tinh Hải Vân Đình từng gặp qua lão ta, trong lòng nhất thời hiểu rõ, “Phục Quốc Quân sẽ không giết lão đâu, lão và…” Nàng vốn muốn nói lão và Uyên là một phe, nhưng cuối cùng đầu óc vẫn nhanh nhạy, kịp nuốt lại những lời chưa nói, chỉ là thời khắc này Đồ Long thôn rối loạn, đúng là không mời được đại phu, không khỏi tâm trạng lo lắng.
Nàng ôm đứa bé đi thẳng về phòng, cẩn thận đặt lên giường, trở mình sờ trán nó, có hơi phỏng tay. Máu Giao nhân lạnh, nhiệt độ cao như vậy, không biết đứa bé này làm sao chịu được.
Cho nên, vừa rồi nó mới nhảy vào trong ao, cố gắng dập bớt đi chăng?
Chu Nhan tâm loạn như ma, dùng các loại thuật pháp, muốn hạ nhiệt độ cho đứa bé này. Nhưng không biết có phải bởi vì thân thể Giao nhân khác với người thường hay không, mà chú thuật nàng bày ra lại có tác dụng vô cùng nhỏ. Nàng suy nghĩ hồi lâu, ngực càng lo lắng, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Cứ như vậy đến buổi tối ngày thứ hai, tất cả phương pháp đều dùng hết rồi, sắc mặt Tô Ma lại càng tái nhợt, môi không có chút huyết sắc nào, viền mắt hãm sâu, thân thể nho nhỏ lại càng gầy yếu, hơi thở thoi thóp.
“Đừng… Đừng đi mà…” Trong hôn mê, đứa bé kia bỗng nhiên yếu ớt lẩm bẩm một câu, ngón tay khua khoắng nắm chặt vạt áo Chu Nhan, “Đừng vứt bỏ ta mà…”
Nàng cúi đầu, nhìn trên bàn tay nhỏ gầy còn hằn lại một đấu roi, lòng không khỏi chua xót, ôm chặt thân thể nho nhỏ của nó, thấp giọng nói: “Sẽ không… Sẽ không mà.”
“Đừng vứt bỏ ta mà!” Giọng nói đứa bé càng lúc càng gấp, hô hấp yếu ớt, không ngừng giãy dụa, như thể muốn gắng sức nắm lấy cái gì, “Chờ một chút… tỷ tỷ, chờ ta một chút.”
Đứa bé này mẫn cảm như vậy, thay đổi thất thường, khi đó tình thế cấp bách nàng làm tổn thương nó, phỏng chừng đã để lại bóng ma trong lòng, không biết ngày sau lại phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đền bù lại được.
Nhìn thấy lại phải dằn vặt thêm một ngày, bên ngoài sắc trời đều đã tối đen, Chu Nhan còn chưa buồn ăn cơm, Thịnh ma ma bèn ở một bên cẩn thận nói: “Quận chúa, hay là… ăn cơm tối trước đi?”
Chu Nhan suy nghĩ một chút: “Các người đi xuống chuẩn bị cơm đi, ta coi chừng đứa bé này một chút.”
“Dạ.” Mọi người lần lượt nối đuôi nhau lui ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại có một mình nàng, Chu Nhan đứng phắt dậy, bước nhanh tới đẩy cửa sổ ra, nhìn chăm chú vào một góc Diệp Thành: Nơi Phục Quốc Quân đang cố thủ, ánh lửa rợp trời, mơ hồ truyền đến tiếng hò giết, hiển nhiên còn đang ẩu đả kéo dài.
Nàng nhìn chốc lát, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, xem ra, không tránh khỏi phải mạo hiểm đi Đồ Long thôn rồi! Dù sao bất kể là vì Uyên, vẫn là vì Tô Ma, nàng cũng phải đi.
Tính cách Chu Nhan luôn luôn lanh lẹ quyết đoán, đã quyết định rồi thì sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Nghĩ đến đã không còn Ngọc Cốt, dù sao cũng phải tìm một món binh khí, nàng bèn đi vào tẩm cung của phụ vương ở ngay bên cạnh, mở kho cất đồ của ông lên, muốn tìm coi có món nào lợi hại có thể dùng làm vũ khí hay không.
Nhưng mà, Xích Vương vóc người to lớn, bình thường tay không đã có thể giết hổ vồ gấu, binh khí ông dùng không phải trượng bát xà mâu thì là phương thiên kích, tuy rằng đều là thần binh danh gia rèn nên, vô cùng sắc bén, nhưng đều là những vật quá lớn nàng không khống chế được.
Một hồi loảng xoảng vang lên, nàng đầy bụi đất lôi từ bên trong ra một món vũ khí, đây là một thanh đao bản lớn có chín vòng khuyên, cao hơn nửa người, nặng đến hơn năm mươi cân, nàng phải dùng hai tay mới có thể nắm lên, đây cũng đã là món binh khí trông gọn nhẹ nhất trong cái đám kia rồi.
Bỏ đi, xài cái này đi! Miễn cưỡng dùng vậy, chứ không lẽ kéo cái thanh bát xà mâu qua. Nàng suy nghĩ một chút, lại kiểm tra trong gương lấy ra một chiếc áo giáp mềm được chế tạo đặc biệt, lặng yên xoay người ra trước cửa sổ.
Tô Ma vẫn còn đang hôn mê, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, thân thể nho nhỏ đơn bạc không ngừng run rẩy, trên môi không còn chút huyết sắc nào. Chu Nhan cúi người bé Tô Ma lên, bọc thân thể đứa bé vào trong giáp mềm, buộc một cái nút phía trên, bọc đứa bé đang hôn mê vào trong lòng mình.
Nàng đứng lên, lúc ra cửa thì nhìn qua tấm gương đồng, không nhịn được cười. Trong tay nàng cầm Đại Khảm Đao, phía sau đeo một đứa bé, giáp trụ kín người trông chẳng khác nào con lạc đã sắp bị rơm rạ chất bẹp. Nếu không phải đã tu tập qua pháp thuật, khẳng định nàng đi cũng không đi nổi?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần, chắc là bọn họ đã trở về. Nếu như không đi thì có thể không kịp nữa. Đi lần này chính là vào núi đao biển lửa, hung hiểm vạn phần, có thể bình an trở về hay không còn chưa biết. Thế nhưng, những người nàng yêu thương lại đều đang trong hiểm cảnh, cho dù là núi đao biển lửa, sao nàng có thể không tiến vào?
Chu Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua hành cung phủ Xích Vương lần cuối, không do dự nữa, mũi chân dậm một cái, xuyên qua cửa sổ, biến mất trong đêm đen.
Bên ngoài trời đã tối đen, bởi vì trong thành cấm đi lại ban đêm, nên đường phố rất ít người, từng nhà đóng cửa không ra, trên đường khắp nơi đều là binh sĩ, mỗi một một ngã tư đường đều tăng thêm nhiều thủ vệ hơn cả ban ngày.
Thế nào? Thoạt nhìn, là muốn suốt đêm tập kích Phục Quốc Quân sao?
Nàng không dám chậm trễ, thở một hơi dài, ngón tay ngắt một pháp quyết, thân hình nhất thời tiêu thất.
Chu Nhan ẩn thân, cõng Tô Ma ở trên đường phố vội vã mà đi, gặp thoáng qua từng nhóm quân đội. Bầu không khí tràn ngập vẻ xơ xác tiêu điều, có một vài khẩu lệnh vang lên, xa xa hỏa quang hừng hực, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ đùng đoàng, biểu hiện tiền phương quả nhiên đang tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ven đường có thể thấy được nhiều thi thể ngổn ngang, cắm đầy loạn tiễn, những mũi tên này có cái là của người Không Tang, có cái là của Phục Quốc Quân, khắp nơi đều là bầu không khí binh hoan mã loạn, khiến người hoảng sợ.
Chu Nhan thoáng nhìn, thấy được cẩm bào hoa lệ, không khỏi sửng sốt một chút.
Trông kiểu áo choàng này thật quen thuộc… Nàng nhịn không được nhìn thoáng qua thi thể kia, bỗng dưng sửng sốt một chút! Mặc dù có chuyện quan trọng trong người, Chu Nhan vẫn dừng lại, cố kéo người kia ra khỏi đống xác chết ngổn ngang.
Vừa nhìn lại, nàng không khỏi “ồ” lên một tiếng.
“Tuyết Oanh?” Nàng nhịn không được kinh hô, không thể tin được, đúng vậy, người nằm ven đường này, lại là quận chúa Tuyết Oanh con gái của Bạch vương! Tại sao… Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Người con gái thiên hoàng quý tộc này, kiều nữ vương thất này, không phải đang ở Đế đô cùng hoàng thái tử Thời Vũ hay sao? Cớ gì lại rơi vào cảnh ngộ như vậy?
Chu Nhan thất kinh, nhưng mà đối phương lại hôn mê bất tỉnh. Nàng cố sức kéo Tuyết Oanh trên mặt đất, tìm được một chỗ an tĩnh, dùng pháp thuật áp vào mạch tượng trên tay nàng, nhưng mà ngón tay vừa chạm đến, thì đã cảm giác được lực lượng kỳ lạ giống mình, không khỏi ngẩn ra: Kỳ lạ, trên người của Tuyết Oanh, vì sao lại có dấu vết của pháp thuật?
Hơn nữa loại này pháp thuật lại là loại nàng hết sức quen thuộc.