Mục lục
Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (6)




Tô Hồng quét mắt thoáng qua Tô Văn cùng Đỗ Tuyết Kiều cách đó không xa đang giật mình nhìn phía này, trong lòng khẽ động, ánh mắt tha thiết nhìn Nhan Ngọc Minh nói: "Bởi vì trong lòng có chút gấp."



Nhan Ngọc Minh nhìn quanh bốn phía, hắn thoáng hiểu rõ, thấp giọng nói: "Đi ra ngoài nói."



Nghe xong Tô Hồng liền đắc ý mà đi theo sau lưng hắn, một đường đi thẳng ra khỏi buổi tiệc rượu tới vườn hoa ở phía sau.



Ngày hôm nay Tô thiếu gia hào phóng phong nhã trong bộ âu phục trắng, không khác nào ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, vững vàng đi xuyên phòng buổi dạ tiệc không né tránh.



Chết tiệt, hắn như thế nào lại đi cùng Nhan Ngọc Minh thế kia.



Tô Văn khẽ nhíu mày, rồi lập tức điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, tỏ ra mình không có gì khác thường ngày, nhưng trong lòng lại mắng Âu Dương Thần là tên rác rưởi đến cả ngàn lần, lúc nãy cô rõ ràng nhìn thấy hắn đã tiếp cận Tô Hồng, sao mới bây giờ đã từ bỏ rồi!



Mà cô vừa hơi quay đầu đã phát hiện Âu Dương Thần đứng cách chỗ mình không xa, vẻ mặt sâu hiểm khó dò.



Hai người mắt đối mắt, trong lòng cô có điểm run lên, nhanh chóng dời ánh mắt đi, sợ bị Âu Dương Thần phát hiện điều khác thường gì.



"Văn Văn, trước tiên đừng nên lo lắng, tớ nghe nghe nói chỉ là vì lần trước Nhan tổng có một lần đụng trúng Tô Hồng, do đó hiện tại hai người mới kết bạn với nhau." Đỗ Tuyết Kiều thực lòng chân thành an ủi bạn thân mình, thế nhưng trong lòng cũng không vui vẻ bao nhiêu.



Nhan Ngọc Minh có bao nhiêu là đáng sợ, dựa vào người mà hắn mời đến được buổi tiệc đêm này liền có thể nhìn ra, ngoại trừ các nhân vật lĩnh vực kinh doanh, giải trí, còn có vô số chính khách cũng hắn quan hệ thân thiết, thậm chí người ta còn đồn nhau người này tổng tài sản nhiều vô kể đến mức không đếm nỗi, trong xã hội đen hắn từng hô mưa gọi gió, tuyệt đối không phải kiểu người mà các cô có thể đùa giỡn.



Tô Văn khe khẽ thở dài, vờ vịt tỏ ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Hắn vừa mới đến Dung thành sẽ không biết như thế nào là thiệt hơn, tớ thật lo hắn sẽ không biết điều mà xen vào!"



Ở phía bên kia, Tô Hồng lại như một con gà con vừa mới đấu thắng kẻ khác mà đặc biệt ra vẻ ta đây theo sát Nhan Ngọc Minh đi ra ngoài, hắn chăm chú bước sau lưng Nhan Ngọc Minh, chặt chẽ quan sát nhìn chằm chằm cáo mái tóc đen sau gáy của anh ta…



"Cậu…"



"Á!"



Nhan Ngọc Minh vừa mới quay người lại liền khiến Tô Hồng đi áp sát phía sau đột nhiên bất ngờ không chuẩn bị kịp tiến thẳng về trước va vào lồng ngực hắn!



Đại não trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, tôi là ai, đây là đâu, tôi, con mẹ nó, sao lại tiến vào lòng hoàng đế bệ hạ rồi…Aaa lồng ngực của Nhan Ngọc Minh...



Chỉ một giây sau Tô Hồng liền làm ra một hành động rất vĩ đại – Hắn run một cái, giống như chân truyền đến đau đớn nháy mắt liền ngã xuống, tay hắn thì lại nắm chặt lấy mấy sợi tóc của Nhan Ngọc Minh…



Tiếp theo ngay sau đó, thân hình to lớn anh tuấn của Nhan Ngọc Minh nhất định sẽ rất thuận lợi mà nắm lấy hông hắn, quyến rũ nở ra một nụ cười: "Sao lại không cẩn thận như thế", bản thân hắn tiếp đến sẽ e thẹn mà che mặt, thuận tiện nắm được vài cọng tóc thu vào tay DNA của anh ta.



Kế hoạch đã kỹ lưỡng, Tô Hồng vô cùng kích động chờ đợi hệ thống 3232 nói với hắn nhiệm vụ đã hoàn thành, những tính thế nào cũng không nghĩ đến khoảng cách của hắn với Nhan Ngọc Minh ngày càng lớn, mãi đến lúc hắn ngã "Oành" một tiếng đập mặt lên thảm cỏ, cũng không có một ai lôi kéo hắn về.



Hắn ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy tối nay những ngôi sao sáng lấp lánh lại bất giác cùng hắn an ủi lẫn nhau.



Sầu thảm, hết sức sầu thảm.



"Tôi phát hiện ra, cậu có phải rất thích ở trước mặt tôi tổn hại bản thân."



Nhan Ngọc Minh chậm rãi tản bộ đến gần đầu hắn, từ trên cao nhìn xuống đất nghiên cứu, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thấy rõ đằng sau đó chất chứa loại tâm tình gì.



Trái tim Tô Hồng trở nên căng thẳng, càng nắm chặt che giấu đi máy lọn tóc trong tay, lúng túng bò dậy, nở nụ cười khó xử nói: "Tôi, tôi không chú ý nhìn đường."



Ánh mắt như chim ưng của Nhan Ngọc Minh sắc bén đảo qua khuôn mặt ửng đỏ của hắn, hồi lâu lại cười như không cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tôi càng thương tiếc cậu hơn một chút."



Tô Hồng trong chốc lát nghẹn lời, phát hiện ra Nhan Ngọc Minh đúng là dạng cao thủ, không thể dùng những phương thức thông thường để suy đoán hắn ta!



"Thuận tiện…Tôi cũng nghĩ cậu không cẩn thận, chứ không phải cậu muốn kiểm tra DNA của tôi là gì."



Đôi mắt hẹp dài của Nhan Ngọc Minh hơi nheo lại, chẳng chút do dự mà kéo tay Tô Hồng lên, đoạt đi vài lọn tóc trong tay hắn, nụ cười nhạt trên môi vẫn không ngớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK