Lục Hiển chặn La biểu muội lại, để La biểu muội ở yên trong nhà chăm sóc tam đệ Bây giờ Lục nhị lang rất sợ duyên phận giữa La biểu muội và Hành Dương vương, dù hắn đã ngăn cản thế rồi, mà La biểu muội vẫn có tâm tư muốn đi thăm Hành Dương vương Nam nữ thiếu niên qua lại với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nếu chuyện cứ tiếp diễn, thì không phải sẽ giống với giấc mơ của hắn sao?
Lục nhị lang không thể chấp nhận kết quả như vậy được
Thế là hắn kiểm tra quà mà La biểu muội muốn tặng cho Hành Dương vương, thấy chỉ toàn là mấy thứ bồi bổ người bị thương, Lục nhị lang mới yên tâm Chí ít La biểu muội không có ý gì khác với Hành Dương vương Lục nhị lang xách quà do La Linh Dư chuẩn bị, đi xe ra khỏi ngõ Ô Y, đến Hành Dương vương phủ ở ngoại ô phía Đông thăm người
Đã mấy hôm Hành Dương vương Lưu Mộ không vào triều, lấy cớ là vào ngày phường phấn son của La Linh Dư khai trương, không may vì cứu người, làm động đến vết thương cũ khiến nó tái phát, Lưu Mộ bèn cáo ốm xin nghỉ, không thể lên triều xử lý công vụ Hành Dương vương bị bệnh, bệ hạ và thái hậu trong cung đều chu đáo tặng lễ, các công tử cũng tới thăm Nhưng tính khí của Lưu Mộ rất xấu, dọa người đi thăm phải bỏ chạy
Lúc Lục nhị lang Lục Hiển kiên quyết xách quà đến cửa thăm, Khổng tiên sinh rầu rĩ, nhìn thân hình gầy gò của lang quân quý tộc hào sảng đi đến, nói: “Lang quân à, công tử nhà chúng tôi bị bệnh, tính tình không tốt, ai đến thăm cũng bị ngài ấy mắng chửi, còn có khả năng bị đánh… Người như lang quân, không cần phải đi gặp ngài ấy đâu…”
Nếu Hành Dương vương đánh lang quân thế gia thanh cao tao nhã này, thì sao có thể chu toàn được nữa?
Lục Hiển nói không sao Hắn vốn đi thay La biểu muội, nếu Lưu Mộ đang nổi giận, thì hắn không cần phải nhảy ra đầu mũi thương làm gì Vô cùng khách khí giao quà cho Khổng tiên sinh, Lục Hiển xoay người toan rời đi, không ngờ cách bóng cây trùng trùng, hắn nghe thấy tiếng cửa kéo ra Công tử thiếu niên khàn giọng lên tiếng: “Sao ngươi lại đến?!”
Giọng nói rất mất kiên nhẫn
Lưu Mộ rất phiền vì Lục nhị lang cứ bám lấy hắn một cách khó hiểu, hắn kìm nén bực tức là vì nể tình hôm đó sau khi rời đi, Lục nhị lang vẫn nhớ để người hầu ở lại xem mình đã về chưa
Lục nhị lang: “Ờ…”
Hắn đang định nói “ta đi ngay đây”, thì sau khi nhìn hắn đầy ghét bỏ, Lưu Mộ lại nói: “Đến rồi thì vào đi”
Lục nhị lang: “…”
Hắn đang định ra về, nhưng thấy sắc mặt Lưu Mộ rất khó coi, Lục Hiển cảm thấy mình vẫn nên thức thời ở lại
Mấy người môn khách Khổng tiên sinh dặn dò Lục nhị lang phải khuyên nhủ công tử bọn họ nghĩ thông, trên đời này không có gì là không giải quyết được Lục nhị lang mù mờ lắng nghe, xấu hổ gật đầu Bước vào cửa, mấy người Khổng tiên sinh cáo lui, Lục nhị lang nhíu mày, bởi vì thấy cửa sổ trong phòng mở toang, nhưng vẫn không xua tan được mùi rượu nồng Hắn thấy rất nhiều vò rượu lăn lóc trên đất, Lưu Mộ ngồi dựa vào tường, không đội ngọc quan, áo ngoài nhăn nhúm, trong mắt lạnh giá, quả thật không hề ổn chút nào
Lục nhị lang: “Ta thay biểu muội đến…”
Lưu Mộ mệt nhọc ngắt lời hắn, cũng châm chọc: “Lại nhắc nhở ta không được trêu chọc biểu muội của ngươi chứ gì? Biểu muội của người là thần tiên phi tử, ta cách nàng ta xa như vậy, ta có thể làm gì được nàng ta?”
Lục nhị lang nhủ thầm, nếu không phải có ta ngăn cản, thì người đến thăm ngài hôm nay chính là muội ấy, nói không chừng ngài sẽ thật sự làm gì đó biểu muội, ngài đúng là một nhân vật nguy hiểm Tuy có điều Lục nhị lang sống đơn giản, nhưng hắn vẫn biết có những lời không thể nói ra Lục nhị lang lúng túng nói: “… Thật ra ta đến là muốn trò chuyện với công tử, để công tử hiểu thêm về thế gia”
Lưu Mộ: “…”
Không nói chuyện về biểu muội hắn thì lại muốn nói Lục gia bọn họ lớn mạnh thế nào, tính trêu ngươi ta hả?
Lưu Mộ thực sự khó tin, gã Lục nhị lang này không chữa khỏi chứng khuyết não thật hả? Người nhà Lục gia không lo sao?
Đáng tiếc Lục gia quá lợi hại, là danh môn đứng đầu Kiến Nghiệp Bản thân Lục nhị lang nhìn không quá lợi hại, tâm tư của người này không nằm ở chuyện triều chính; nhưng Lục tam lang thì không như vậy, các lang quân khác ở Lục gia cũng có quyền phát biểu trên triều Triều đình nhìn như là của Lưu gia, song thực chất đã là của thế gia Lưu Thị bọn họ như được thế gia mời làm quản gia, quản lý thiên hạ, song chưa chắc quyền lực đã hơn thế gia…
Lưu Mộ trầm tư một lúc, sau đó mắng bản thân: liên quan gì tới mình? Hoàng huynh của mình còn mong mình chết quách đi, hắn ta bị thế gia dựng làm bù nhìn, mình nên cười trên đau đớn mới đúng
Lưu Mộ buồn bã uống rượu, nghe Lục Hiển léo nhéo mãi bên tai, nói rõ cho hắn biết tình hình gần đây của mấy đại thế gia ở Kiến Nghiệp Lúc nói tới những chuyện này, Lục Hiển còn có chút xấu hổ: “… Có lẽ sống sung sướng quá, nên đến lượt thế hệ như bọn tôi, các lang quân ít ai muốn làm việc, đa số đều thích du sơn ngoạn thủy, so sánh nhau tiền tài Phụ thân ta cũng rất đau đầu, muốn chấn chỉnh lại thế gia, có điều rễ cây thế gia rất rắc rối, gần như nhà nào cũng có quan hệ thông gia với nhau Như Lục thị bọn tôi đây, có rất nhiều người kết thông gia với hoàng thất, Giang thị và Trần thị, ta có mấy thẩm thẩm đều ở trong cung…”
Lưu Mộ hừ một tiếng, không nói năng gì
Bất thình lình, Khổng tiên sinh đẩy cửa đi vào, lão cúi người, nói vài câu vào bên tai Hành Dương vương Lưu Mộ gật đầu, Khổng tiên sinh mỉm cười chào Lục nhị lang, sau đó đóng cửa lui ra Đợi người đi rồi, Lục nhị lang lại tùy tiện tán gẫu vài lời Nhưng vì Lưu Mộ không có lòng dạ nào nghe, nên Lục Hiển cũng không hăng hái nói chuyện Lục nhị lang nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy trên đường mòn rêu xanh ở đối diện lầu các, có mấy bóng người giống đạo sĩ đi qua
Trong đầu *ùm* một tiếng, theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai Lục nhị lang dừng lại, ngạc nhiên nhìn mấy đạo sĩ kia
Lưu Mộ cũng nhìn theo hắn, mắt chợt trợn lên
Lại nghe thấy Lục nhị lang kinh ngạc hỏi mình: “Công tử, tuổi ngài còn nhỏ… lại nuôi dưỡng đạo sĩ sao? Tính theo gương bệ hạ, tìm thần tiên hỏi chuyện?”
Lưu Mộ: “Đương nhiên không phải”
Lục nhị lang nhìn hắn
Lưu Mộ trả lời qua loa: “Người thích luyện đan tu tiên là hoàng huynh Nên ta mới tặng hoàng huynh mấy đạo sĩ nổi tiếng, đưa vào cung để bọn họ giảng đạo cho hoàng huynh Ta nghĩ, hẳn hoàng huynh sẽ vui mừng lắm”
Đột nhiên Lục nhị lang nhìn hắn, mắt lóe lên tia sáng
Trong phút chốc, hắn nhớ lại chi tiết trong giấc mơ của mình —— lão hoàng đế chết vì trúng độc
Tân đế căm phẫn, chuyện đầu tiên làm sau khi lên ngôi là phá hủy lò luyện đan, đuổi các đạo sĩ ra khỏi Thái Sơ cung, cấm tiệt bọn họ cả đời này không được đặt chân vào Kiến Nghiệp
Ở trong mơ, phần lớn thế gia đều biết lão hoàng đế trúng độc mà chết, nên bọn họ rất ủng hộ quyết định của tân đế…
Nhưng nếu như, trong số các đạo sĩ vào cung, có người của Lưu Mộ thì sao? Hoặc là, sở dĩ hoàng đế trúng độc mà chết, chính là do nhóm đạo sĩ Lưu Mộ đưa vào cung xui khiến Lưu Mộ không hề đích thân ra tay, nhưng hắn lại lợi dụng hảo cảm của hoàng huynh về đạo sĩ…
Lưu Mộ nhìn chằm chằm Lục nhị lang đột nhiên im bặt: “Sao? Ta đưa đạo sĩ vào cung, có gì không ổn à?”
Hắn nhìn thẳng lang quân đối diện, nở nụ cười rất kỳ lạ, tay phủ trên đầu gối Tư thế của thiếu niên nhìn có vẻ tùy ý, nhưng sống lưng thẳng tắp, bắp thịt căng ra, là một tư thế chờ thời mà động Cứ như thể nếu có điều không ổn, hắn sẽ lập tức ra tay
Lưng Lục Hiển đổ đầy mồ hôi
Bất chợt nghĩ đến, may mà người đến hôm nay là hắn
Nếu như La biểu muội tới…
La biểu muội một thân một mình đến Kiến Nghiệp, không quen cuộc sống nhưng rất thông minh cơ trí Lúc ở trong mơ, La biểu muội đã bắt gặp tâm tư này của Lưu Mộ… Nhưng nàng vẫn có thể còn sống rời khỏi đây? Như vậy Lưu Mộ muốn kết hôn với La biểu muội, không chỉ đơn giản như bề ngoài Mà La biểu muội không gả được cho tam đệ hắn, cũng không phải là do cãi nhau suông…
Lưu Mộ lại sốt ruột hỏi: “Lục nhị lang, ngươi ngẩn ngơ cái gì đấy?”
“Không có gì!” Lục Hiển lập tức hoàn hồn, hắn cố gắng thả lỏng, nhưng nụ cười lại cứng ngắc
Lưu Mộ nhìn xoáy vào hắn, bàn tay đặt trên đầu gối giật giật, rồi hắn ta chậm rãi nói sang chuyện khác
Lục nhị lang lưng ướt đẫm rời khỏi Hành Dương vương phủ, trong lòng vẫn còn tin vào suy đoán của mình Ra khỏi vương phủ, quay về Lục gia, hoảng hốt bàng hoàng suốt hai canh giờ, Lục nhị lang vẫn rất bất an Chứng cứ không thể chỉ dựa vào suy đoán, nhất định phải có bằng chứng Lục nhị lang chần chừ, rồi gọi người hầu đến: “Các ngươi cưỡi ngựa chạy nhanh vào Thái Sơ cung, ngăn mấy đạo sĩ Hành Dương vương phủ đưa vào cung lại! Dùng người của chúng ta thay thế họ, chớ đừng để Hành Dương vương phát hiện Các ngươi dẫn người đến chỗ bí mật, ta muốn thẩm vấn mấy đạo sĩ kia…”
Không quá nửa canh giờ, Lưu Mộ chắp tay đứng trong sân ngắm nhìn phong cảnh, nhận được thông báo của thuộc hạ: “Công tử, ngài đoán không sai Lục gia thật sự phái người lẻn vào Thái Sơ cung…”
Lưu Mộ sầm mặt
Hắn lạnh lùng nói: “Quái lạ… Ta muốn xem xem Lục nhị lang làm gì Chẳng lẽ hắn biết mấy đạo sĩ kia có vấn đề? Người ngu ngốc như hắn mà cũng có thể nhận ra ư? Hắn dựa vào đâu mà nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ta đã để lộ sơ hở trước mặt hắn? Hay là trong Hành Dương vương phủ có tai mắt của Lục gia?”
Hắn hung tợn liếc nhìn thuộc hạ ở ngoài cửa, các thuộc hạ giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra, đồng loạt quỳ xuống kêu oan Nhưng Lưu Mộ chỉ nhìn bọn họ mà không nói gì Tháng Sáu trời nóng, mồ hôi trên người các thuộc hạ cứ chảy ra không ngừng —— từ sau hôm trở về, công tử không còn tin tưởng bọn họ nữa Hình như công tử càng lúc càng nóng tính, mắt nhìn bọn họ càng âm trầm…
Rất sợ có hôm nào đó công tử không kìm nén được, ra tay với bọn họ…
Lòng khiếp sợ! Bọn họ phải làm gì đây!
***
Đương nhiên La Linh Dư không biết nhị biểu ca đã giúp nàng tránh khỏi một kiếp nạn Nàng không có thân thế hiển hách như Lục nhị lang, để cho Hành Dương vương phải e ngại Nếu người đến Hành Dương vương phủ là nàng, chưa chắc nàng đã có thể còn sống quay về như Lục nhị lang Gần đây La Linh Dư khá là bận, một là vì sổ sách của phường son phấn, hai là phải chăm sóc Lục tam lang bị thương, hành động bất tiện
Phường son phấn của nàng đã vào guồng, có rất nhiều chuyện nàng không biết Nhưng nàng là người kiêu ngạo, không chịu thừa nhận mình thua kém người ta, cho nên phải tốn rất nhiều công sức nghiên cứu Phường son phấn của nàng không vận hành dễ dàng, Lục tam lang cũng không phải người dễ chăm sóc Ngày đêm mệt mỏi như vậy, tinh thần nàng đã sắp suy sụp Nhưng lại có một chuyện phiền lòng khiến nàng rầu rĩ
Linh Tê do dự một thời gian, cuối cùng cũng ấp úng, nói với La Linh Dư là hình như mình trông thấy bà Tần
La Linh Dư giật mình, hiếm khi chủ động bước vào viện của Lục phu nhân, hỏi thăm Lục phu nhân Hai ngày nay Lục phu nhân cũng rất bận, sau khi Lục lão phu nhân than phiền về quan hệ của Lục tam lang và La nương tử, bà mới đột nhiên phát hiện, vẫn có rất nhiều lang quân trong phủ chưa thành thân Mà người đứng mũi chịu sào, chính là Lục nhị lang Lục Hiển
Lúc La Linh Dư đến cửa cầu kiến, Lục phu nhân đang đau đầu lật danh sách các nữ lang Kiến Nghiệp, cuốn sách Hoa thần nổi tiếng được bà xem đi xem lại nhiều lần Chỉ vì nhà không có nữ lang, còn mình lại không thích ra ngoài xã giao đau đầu —— Lục phu nhân chỉ nhìn mỗi ảnh vẽ trong sách, không tài nào nhìn ra các nữ lang có tính cách ra sao
La Linh Dư đứng trong sảnh nhìn một lúc lâu, sau đó cười bảo: “… Nếu phu nhân thấy đau đầu, không bằng để con tìm lý do, mời các tỷ muội đến Lục gia tham dự yến tiệc? Nếu phu nhân thích cô nào thì cứ nói với con, con sẽ trò chuyện nhiều với nữ lang đó, để phu nhân nhìn xem sao”
Lục phu nhân kinh ngạc, sau đó hớn hở nói: “Thế thì tốt quá rồi! Nếu con giúp biểu ca chuyện này, nhất định nó sẽ ghi nhớ ơn của con”
Quả nhiên, trong nhà có một nữ lang tiểu bối cơ trí sẽ dễ dàng hơn nhiều Bà ra ngoài nhìn nữ lang, chứ làm gì có chuyện mời nữ lang đến nhà mình chơi thoải mái?
Hai bên đều vui mừng thảo luận chi tiết của yến tiệc, sau đó La Linh Dư muốn hỏi thăm chuyện của bà Tần là như thế nào
Chuyện trò vui vẻ với biểu tiểu thư xong, Lục phu nhân mới nhớ ra có người như vậy: “… Ồ, đúng rồi Sợ con ở nhà không quen, nên ta đã cho người đến Nam Dương hỏi thăm, xem con có ghét hay không thích chuyện gì không Nhũ mẫu của con lại rất quan tâm con, cho nên đã xin đi cùng đến đây Phải để hai người gặp nhau mới được”
La Linh Dư cảm kích mỉm cười: “Đa tạ phu nhân”
Thật ra sao Lục phu nhân có thể sợ nàng ở không quen, phái người đến Nam Dương hỏi thăm được? Khéo là sợ nàng không đứng đắn gieo họa cho Lục gia, nên mới cho người tới Nam Dương chứ gì?
Nhưng chuyện này trong lòng biết là được rồi, không cần thiết phải nói ra
Thị nữ Linh Tê cung kính đứng ngoài chờ, lúc thấy La Linh Dư đi ra, nàng còn dẫn theo người mà lúc trước nàng ta không đến gần được Bà Tần đi theo nữ lang cao gầy, đưa tay gạt lệ liên tục La Linh Dư từ giã thị nữ Thanh Yêu tiễn nàng ra khỏi cửa viện, từ đầu chí cuối vẫn luôn treo nụ cười trên mặt
Mấy người La Linh Dư dẫn bà Tần rời đi
Bước chân của nàng càng lúc càng gấp gáp
Không kịp đợi về Tuyết Tố viện, bọn họ dừng lại ở ven hồ trên đường đi, tìm một nơi không ai để ý, rồi La Linh Dư dặn các thị nữ canh chừng, còn mình kéo bà Tần vào bụi lau bên bờ La Linh Dư cuống quýt hỏi: “Nhũ mẫu, ở Nam Dương xảy ra chuyện gì sao? Không phải chúng ta đã bàn là để nhũ mẫu ở lại Nam Dương dưỡng lão sao? Sao nhũ mẫu lại đến đây?”
“Không phải Nam Dương có chiến tranh đấy chứ?”
“Không, không có!” Bà Tần vội vã trấn an La Linh Dư, bà thấy nữ lang kích động, nhìn chăm chú gương mặt diễm lệ của nữ lang, trong mắt lại rưng rưng, nức nở nói: “Mọi chuyện vẫn ổn, không có gì đáng lo ngại! La phu nhân rất khỏe, các nữ lang cũng không sao…”
La Linh Dư sẵng giọng: “Vậy nhũ mẫu khóc cái gì? Dọa con sợ chết đi được!”
Bà Tần khóc: “Nhưng vị Phạm lang kia…”
Phạm lang!
Tròng mắt La Linh Dư co lại, mất tự nhiên nói: “Nhắc đến hắn ta làm gì? Con cũng đã đến Kiến Nghiệp rồi… Con đã nói mình sẽ nhanh chóng thành thân, mọi người không cần phải lo lắng cho con nữa!”
Bà Tần vội la lên: “Nhưng đã sắp nửa năm rồi… Nương tử đừng gạt nhũ mẫu! Nhũ mẫu đã hỏi người hầu Lục gia rồi, bọn họ không nói con sắp thành thân”
Hai má La Linh Dư đỏ lên
Nàng xấu hổ: “Con không lừa nhũ mẫu đâu… Chỉ là vị lang quân con coi trọng hơi khó giải quyết, không thể tấn công trong thời gian ngắn được…”
Lục tam lang không thể nào cưới nàng trong thời gian ngắn, mà con người chàng giả đoan trang quá thật, nên thực sự khó mà nhìn rõ, lại còn phải truy rõ cho bằng được nguyên do Nhưng quả thật chàng có mập mờ với nàng, cũng làm cho nàng rối ruột rối gan Theo nàng thấy, với nhân phẩm của Lục Quân, chắc chắn chàng không phải là người sẽ bội tình bạc nghĩa như vậy Nếu chàng và nàng chia tay, nhất định là do hai người bất hòa
Nàng cũng sắp công hạ được Lục Quân rồi…
Lục Quân đã dao động, chàng sắp thừa nhận cảm xúc của mình rồi
Sao nàng có thể đổi lang quân khác, từ bỏ Lục Quân vào lúc này được?
Bà Tần càng gấp gáp: “Có phải người nương tử nói là Lục tam lang không? Nhũ mẫu có nghe các thị nữ của Lục phu nhân nhắc đến Lục tam lang và con… Nhưng nương tử chớ có khinh suất Nhũ mẫu nghe người ta nói, không phải Lục tam lang cũng giống Phạm lang ở Nam Dương sao? Lần trước con đã vấp ngã vì Phạm lang, bây giờ lại muốn vấp ngã vì Lục tam lang gì đó sao?”
“Nương tử à, con phải thật tỉnh táo!”
“Đương nhiên lang quân sĩ tộc sẽ khác nhau, nhưng vì sao mắt nhìn của con vẫn giống hệt nhau… Nương tử không sợ hắn ta là Phạm lang thứ hai ư?”
Phạm lang!
Sắc mặt La Linh Dư tái nhợt, vặn chặt khăn tay Nàng gần như thốt ra lời phản bác: “Lục Quân không phải là loại nam nhân như Phạm lang!”
Nàng ảo não: “Nhũ mẫu, nhũ mẫu đừng xen vào chuyện của con nữa Nhũ mẫu vẫn nên về Nam Dương đi, nói với mấy bá mẫu là con sống ở Kiến Nghiệp rất tốt, bọn họ đừng ràng buộc con, cũng đừng thúc giục con làm gì Con sắp thành thân rồi, thật đấy…”
Bà Tần nhìn nàng, thấy nữ lang vô cùng kiên định, hễ nhắc đến vị Lục tam lang kia thì hai mắt sáng lên La Linh Dư luôn là như thế, không hề tức giận, luôn tích cực tìm kiếm đường ra Dù vấp ngã một lần, dù bể đầu chảy máu, nàng vẫn sẽ đứng lên Bà Tần nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, biết khi nương tử vừa trưởng thành, sau khi thành Nhữ Dương bị công phá, nàng đã chịu khổ nhiều thế nào… Chịu khổ biết bao nhiêu, mới có thể sống ở Nam Dương, rồi có thể đến Kiến Nghiệp
Nhưng, nhưng…
Bà Tần che mặt khóc lóc: “Sợ là không kịp rồi nương tử à!”
La Linh Dư hoảng hốt, vội hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Nhũ mẫu đừng khóc, nhũ mẫu mau nói đi! Con sốt ruột chết đi được!”
Bà Tần run run nói: “Ngày đó nương tử cầu xin La phu nhân, La phu nhân vừa lén đưa con rời khỏi Nam Dương không lâu, thì Phạm lang kia đã đến La gia xin cưới La gia thật sự không đấu nổi Phạm thị… Nửa năm qua, mọi người ở nhà cũng chờ con có thể kiếm được nhân duyên tốt ở Kiến Nghiệp, để Phạm thị không dám hành động thiếu suy nghĩ Nhưng đã nửa năm rồi, lễ trước khi cưới đều đã xong, vậy mà con… Nhũ mẫu không đợi nổi nữa, nên mới đến Kiến Nghiệp tìm con”
Bà Tần cắn răng: “Linh Dư, nếu con hết cách, không bằng chạy đi? Con không thể gả vào Phạm gia được Phạm lang sẽ hành hạ con đến chết!”
La Linh Dư sầm mặt, lòng buồn bã —— sao nàng lại đột nhiên có thêm một vị hôn phu thế này?
Bà Tần lại bắt đầu khóc, không có chủ ý gì, chỉ biết khuyên nhủ La Linh Dư, hoặc là gả cho một hào môn đại thế gia có quyền cao chức trọng hơn hẳn Phạm thị Nam Dương, hoặc là La Linh Dư nhanh trốn đi Nhưng La Linh Dư biết trốn thế nào đây? Mặc kệ La thị Nam Dương ư? La thị Nam Dương chưa hẳn đã tốt với nàng, cho dù gài bẫy tính kế nàng, thì suy cho cùng cũng từng nuôi nàng và muội muội một thời gian Lần này đến Kiến Nghiệp, La phu nhân cũng rất ủng hộ nàng Nếu không có La phu nhân âm thầm đưa nàng đi, thì sao nàng có thể rời khỏi hang sói đó…
La Linh Dư tức giận: “Đừng khóc nữa! Khóc thì có lợi gì! Nhũ mẫu phiền hà quá!”
Bà Tần bịt miệng, cố gắng khống chế cơn nghẹn ngào, nước mắt bà lã chã rơi Nữ lang của bà một khi tức giận, sẽ không hề có cảm giác yếu đuối Hễ La Linh Dư nổi thì hai mắt sẽ sáng lên, cánh môi mím chặt, ngang bướng không chịu khuất phục, thần thái trong mắt khiến người khác phải động lòng… Bà Tần buồn bã, lại nghe thấy La Linh Dư nói: “… hiện tại, con chỉ có thể đi nhờ tên khốn Lục Quân kia mà thôi”
Bà Tần ảo não: “Là vị Lục tam lang kia sao? Nữ lang tin tưởng vào hắn như vậy, thật sự cảm thấy hắn không phải là Phạm lang thứ hai? Cho dù lần này con gặp được phu quân thật, nhân phẩm của Lục tam lang cũng rất tốt, nhưng con và hắn mới chỉ quen nhau không quá nửa năm Liệu hắn có thật sự đối đầu với Phạm thị Nam Dương vì con không?”
Phạm thị Nam Dương cũng là hào môn thế gia
Nếu không phải là hào môn thế gia, thì sao có thể ép La thị không ngóc đầu lên nổi, ép La thị phải gả La Linh Dư qua?
La Linh Dư cười khổ
Thật ra nàng cũng lo lắng, nhưng khác với sự lo lắng của nhũ mẫu —— nhũ mẫu của nàng chưa bao giờ tiếp xúc với Lục tam lang, không biết Lục Quân là dạng người gì Nhũ mẫu sợ Lục Quân không chịu giúp nàng, nhưng điều làm La Linh Dư sợ hơn là, phải thẳng thắn với Lục Quân chuyện mình có một vị hôn phu
Chỉ mới vì chuyện vòng lưu ly mà cả hai đã cãi nhau gay gắt như vậy, hậu quả là suýt nữa mắt Lục Quân bị hỏng Vất vả lắm mới qua được ải này, vất vả lắm chàng mới lại nói chuyện với nàng… Giờ nàng phải chạy đi nói với Lục Quân, là nàng đã có một hôn phu sao…
Cho dù nàng khóc lóc nói với chàng là mình không biết chuyện, nhưng trực giác sắc bén của Lục Quân như kéo tơ lột kén… Đầu La Linh Dư đau nhức
Đi ra khỏi bụi lau, các thị nữ thấy sắc mặt nữ lang rất khó coi, hốt hoảng Bà Tần khóc lóc run rẩy hai vai, La Linh Dư phiền não bảo các nàng sắp xếp cho bà ở trong viện mình La Linh Dư lại hỏi Lục Quân ở đâu, Linh Ngọc kỳ quái nhìn nàng: “Bây giờ mắt tam lang đang còn quấn vải, đi đứng bất tiện, dĩ nhiên không ra ngoài mà ở trong nhà rồi”
La Linh Dư “ừ” một tiếng: “Cho người đến Thanh viện nói với Cẩm Nguyệt một tiếng, bảo ta rửa mặt chải đầu xong, sẽ đến tìm tam biểu ca chơi”
Linh Ngọc: “Rửa mặt chải đầu? Không cần chứ? Nữ lang đã đẹp đến thế rồi, y phục trang sức cũng không có vấn đề… Hơn nữa tam lang cũng không thấy gì, dù nữ lang có mặc đẹp tới đâu, ngài ấy cũng không biết”
La Linh Dư thấp giọng: “Ngươi thì biết gì? Đi gặp một lang quân, nhất định phải chuẩn bị cho tốt Dù gì trước khi gặp huynh ấy, ngươi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì cả”
“Nếu vì nhất thời sơ sót, bị huynh ấy bắt gặp hình tượng xấu xí của bản thân, thì có thể duyên phận sẽ bay đi một cách vô tình”
Linh Ngọc: “…”
Nàng ta chợt cảm thấy xấu hổ
Thật ra thị nữ như các nàng đều nhận định chắc chắn biểu tiểu thư sẽ gả vào Lục gia, nhất định các nàng sẽ hầu hạ biểu tiểu thư Thái độ của Lục tam lang với biểu tiểu thư khác hẳn những nữ lang khác… Vậy mà biểu tiểu thư lại còn thấy chưa đủ, còn muốn dụng tâm với Lục tam lang nữa So về phần tâm ý này của biểu tiểu thư, đúng là bình thường các nàng quá qua quýt
Lại chưa bao giờ nghĩ phải ăn mặc xinh đẹp, như thế mới có thể đối mặt với mọi bất ngờ
***
Vì mắt bị quấn vải, nên có rất nhiều chuyện không làm được, dưới cái nắng chói chang ban trưa, Lục Quân dứt khoát ngủ dưới giàn nho Trong mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy bên tai là giọng nữ ngọt ngào vui vẻ: “Tuyết Thần ca ca, huynh dậy rồi hả? Muội đã bóc vỏ nho cho huynh rồi nè, xếp thành ngọn núi nhỏ, còn rưới thêm cả nước tuyết nữa Huynh có muốn nếm thử một chút không?”
Lục Quân: “…”
Lục Quân từ từ ngồi dậy, chậm rãi nói: “Muội có chuyện muốn thỉnh cầu ta?”
La Linh Dư: “…!”
Lục Quân: “Giọng ngọt như mật, ta còn chưa tỉnh ngủ mà đã chạy đến lấy lòng ta… Nói đi, chuyện gì”
La Linh Dư xoắn xuýt: “… Cũng không phải là chuyện lớn gì… Nhưng nếu ngày trước muội có làm sai vài chuyện, liệu huynh có tha thứ cho muội không?”
Lục Quân thờ ơ: “Biết rồi Ta rất độ lượng… Muội nói đi”
La Linh Dư lấy hết dũng khí, lại dè dặt nhìn chàng: “Muội có một hôn phu…”
Dưới lớp vải trắng, không thấy mặt trời làm đen đi gương mặt tuấn tú của lang quân, trái lại nó còn trở nên trắng bệch Vị ngọc diện lang quân này, một khắc trước còn nhếch mép cười, vậy mà một chớp mắt sau đã sa sầm mặt mày Chàng im lặng không nói gì, đỡ lấy giàn nho, đứng dậy rời đi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn