Tiểu Ly Ly
Hồng Trang nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không hiểu hoảng sợ: "Sư phụ?"
Lưu Cẩn lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Từ khi ở trong điện Cửu Trọng, Trọng Hoa bắt đầu nhận Thiên Âm làm đệ tử, bổn tọa đã biết ngươi ghen tỵ với nàng Bổn tọa thấy ngươi là một nhân tài hiếm có, vì vậy thu ngươi làm đồ đệ, trong lòng ta tràn đầy hi vọng ngươi đối với Thiên Âm trừ bỏ oán hận Nhưng ta tuyệt đối không ngờ, nhiều năm qua, ngươi thấy nàng vẫn oán hận như cũ, thậm chí còn không nể tình nghĩa đồng môn, muốn đuổi cùng giết tận!"
"Con"
"Bổn tọa hỏi ngươi, làm đệ tử của bổn tọa, ngươi rất uất ức sao, Hồng Trang?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Trang trở nên trắng bệch, vội vàng dập đầu xuống đất, nức nở nói: "Đồ nhi không dám có suy nghĩ này, xin sư phụ minh giám!"
Lưu Cẩn thở dài thất vọng nói: "Đã là như vậy, tại sao ngươi không muốn gặp Thiên Âm? Chẳng lẽ Thiên Âm có sư phụ là Tiên Tôn Trọng Hoa, mà ngươi chỉ có sư phụ là Chưởng môn?"
"Không phải như vậy, sư phụ! Chỉ là đồ nhi, đồ nhi"
"Hôm nay, ngươi bắt đầu đến Huyễn Hải suy nghĩ đi, nếu ngươi vẫn không hối hận về việc làm sai trái của mình thì không được phép rời khỏi Huyễn Hải"
Lưu Cẩn nói xong những lời này liền rời đi Bỏ lại Hồng Trang ngồi ngơ ngác dưới đất, lúc sau nàng nhắm mắt lại, hơi thở run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong thịt làm cho nàng ta cảm thấy đau đớn
Ánh mắt lạnh lùng thất vọng của Lưu Cẩn trước khi rời đi, làm cho lòng nàng oan ức, máu chảy đầm đìa
Khi nàng ta mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã đầy tia máu, ẩn chứa oán hận sâu sắc: "Thiên Âm, đời này của Hồng Trang ta với ngươi không chết không ngừng*!"
*Không chết không ngừng: giống như câu không đội trời chung
*****
Trên đường trở lại điện Cửu Trong, Thiên Âm ôm Thiên Tuyết kêu khóc, vừa vào cửa điện, nàng hả giận nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ Thiên Tuyết đã sớm mở mắt
"Tuyết Tuyết, quả thật ngươi có tài diễn trò thiên phú rồi!! Nếu ngươi ở Nhân giới, cho dù không làm ăn xin, ta sẽ mang ngươi làm xiếc xung quanh đường phố, cũng có thể nuôi sống chúng ta rồi! Ha ha"
Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, bi bô bất mãn tố cáo
Ở chung với nó đã lâu, đương nhiên Thiên Âm biết hành động của nó có ý gì, đưa tay xoa nhẹ bộ lông của nó, nàng đau lòng nói: "Ta biết rõ ta biết rõ, nàng ta đánh ngươi có đau không?"
Thiên Tuyết gật đầu, hai mắt chứa đầy uất ức
"Thừa dịp nàng ta xuống tay, tại sao ngươi không làm bộ như bị đánh? Nhất định cứng rắn đón lấy một chưởng kia sao" Thiên Âm yêu thương xoa xoa móng vuốt của nó, nhìn bầu trời xanh ngoài điện, bỗng nhiên vẻ mặt nàng lạnh lùng: "Ngươi yên tâm, trong tương lai, nhất định ta sẽ trả một chưởng này lại cho Hồng Trang!"
Đổi lại y phục sạch sẽ, điều khí trong chốc lát, cảm thấy thương thế bên trong cơ thể đã giảm bớt, Thiên Âm ôm Thiên Tuyết đi vào trong thư phòng
Lấy một quyển Linh Thú Chí để ngay ngắn ở trên bàn đến xem, vừa mở ra trang thứ nhất, Thiên Âm nhìn thoáng ra ở ngoài cửa đã thấy bóng dáng vội vàng của Trọng Hoa
Không kip đặt sách trở về chỗ cũ, lập tức nàng chạy vội ra ngoài: "Sư phụ, người trở lại!"
Bước chân của Trọng Hoa ngừng lại, chậm rãi xoay người: "Mới vừa nghe tiếng khóc của ngươi rất thê thảm, đã có chuyện gì xảy ra?"
Thiên Âm nào dám nói sự thật cho sư phụ của nàng biết? Thấy sắc mặt hắn hết sức tái nhợt, trên áo bào có dính vết máu, nàng không nhịn được nắm lấy tay áo của hắn, lo lắng nói: "Sư phụ, người bị thương sao? Tại sao lại có máu? Sắc mặt của người sao lại kém như vậy? Là ai đả thương ngươi? Có nặng lắm không à?"
Nàng dốc lòng hỏi thăm, Trọng Hoa không dấu vết rút tay áo ra, trấn an cười một tiếng: "Vi sư không có việc gì, vừa có một bọn ma thú xông vào tiên sơn, lúc ta chém giết nó thì máu bắn tung tóe vài giọt dính lên y phục"
"Nhưng sắc mặt của người"
"Vi sư nghe tiếng khóc của ngươi, liền bảo Chưởng môn sư bá của ngươi đi xem một chút, ngươi không có việc gì chứ?" Trọng Hoa cắt đứt lời của nàng, âm thầm nhìn nàng mấy lần thì biết nàng bị thương, nhưng biểu hiện của nàng như không có chuyện gì, mắt hắn tối sầm đi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn