Mùa đông năm Tĩnh Nguyên thứ mười ba, đại hàn.
Mặc dù là đêm đông, gió ở thành Lâm An cũng rất yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua chạc cây thưa thớt hắt lên trên song cửa sổ trong tẩm điện ở đông cung.
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, Thái tử Triệu Thạc tỉnh dậy trong cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa ngồi trong bóng đêm thở dốc, bờ môi xanh tím vội vàng đóng mở, giống như cá nằm trên cạn. Gió lớn thổi tới, cửa sổ bị thổi mở ra, hiện ra một bóng đen đang đứng trong viện.
Gió lớn cuốn lá tung bay, bóng đen kia lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ, dáng người mỹ lệ, tóc đen như mực. Nàng chậm rãi xoay người, đứng trong bóng tối sâm thẳm nở một nụ cười cổ quái với Triệu Thạc, sau đó nàng chầm chậm nâng tay, làm một tư thế bắn cung với hắn, trong miệng dường như còn mô phỏng tiếng mũi tên bay ra.
"Lâm, Lâm Tư Niệm..." Triệu Thạc bỗng chốc trừng to mắt, lăn xuống giường khàn cổ hô lên: "Người đâu! Người đâu! Có thích khách!"
Mặc dù những trò cười như thế này vài ngày sẽ diễn một lần, nhưng thị vệ vẫn xông vào rất nhanh, vây lại bảo vệ Triệu Thạc, tẫn chức tẫn trách hỏi: "Điện hạ, thích khách ở đâu?"
"Cửa sổ! Cửa sổ!" Triệu Thạc vươn bàn tay vàng nhợt gầy gò như cây nến của mình ra, run rẫy chỉ vào cửa sổ bị gió thổi ra, sau đó, âm thanh của hắn giống như bị bị vật gì đó chặn lại, liền im bặt.
Ngoài cửa cây cỏ sum xuê, đình viện trống rỗng, không thề có thân ảnh nào khả nghi.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Thái tử phi cũng bị đánh thức, mở to đôi mắt còn buồn ngủ nhìn ngoài cửa sổ: "Chỉ là cửa bị gió thổi ra thôi, Điện hạ nhìn nhầm sao?"
"Không thể nào, không thể nào! Ả rõ ràng đứng ở đó, đứng ở đó nhìn ta cười... Ả muốn giết ta!"
Quần áo Triệu Thạc lộn xộn, ôm đầu khàn giọng vang rên lên từng tiếng đau khổ, không ngừng lặp lại những lời như 'Ả muốn giết ta', 'Ả muốn giết ta'. Thái tử phi cũng đã quen với biểu hiện bất thường này của hắn, nàng biết trong cung đều có những lời bịa đặt, nói rằng Thái tử điên rồi, Thánh thượng đang suy nghĩ chuyện đổi người nối ngôi...
Trong lòng nàng không khỏi bi thương, nhẫn nhịn trấn an Thái tử: "Không sao không sao, Điện hạ gặp ác mộng thôi." Rồi lại trách cứ đám hộ vệ: "Đám cẩu nô tài vô dụng, ngây ra đó làm gì, còn không mau đi tuần tra một vòng! Không tìm được thích khách, bổn cung liền hỏi các ngươi!"
Thế là đông cung một đêm không ngủ, một phen gà bay chó sủa đến tận trời sáng.
Toàn thân Thái tử run rẩy, ánh mắt dại ra, bờ môi vừa nhấp nháy vừa chảy nước dãi, đúng là bộ dáng kẻ ngốc. Thái tử phi hoảng hốt, đang muốn gọi thái y đến, nhưng lại thấy Triệu Thạc một tay đẩy nàng ra, chỉ lư hương trên án kỷ nói: "Ai đốt! Tắt... tắt nó ngay!"
Khói trong lư hương lượn lờ bay, chính là Long Tiên Hương lúc trước Thái tử thích nhất. Thái tử phi xuống giường tắt hương, chầm chậm nhíu mày: Kỳ lạ, trước khi đi ngủ rõ ràng còn gọi thị tỳ tắt rồi mà...
Cách một năm, Lâm Tư Niệm lại trở về thành Lâm An.
Vừa đến liền nghe thấy tin tức cả thành đang xôn xao bàn tán: Nghe nói Thái tử bệnh nặng, Thánh thượng sắp phế truất rồi.
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly không về thẳng Tạ phủ, mà tìm một khách điểm ở lại. Khách điếm lầu một cung cấp thức ăn nước uống để cho khách nhân nghỉ trọ dùng, Lâm Tư Niệm dựa vào lan can lầu hai, hăng hái nghe chuyện khách nhân bàn tán chuyện phế truất dưới lầu trà.
Chỉ có Lâm Tư Niệm biết, Triệu Thạc thực ra không hề mắc trọng bệnh, mà là điên rồi.
Hành lang thoáng đãng, xung quanh không người, nàng ngoắc ngón tay với Tạ Thiếu Ly đang ngồi bên cạnh, ghé vào tai y dùng âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nói: "Huynh biết không, độc có rất nhiều loại, nhưng lợi hại nhất, vẫn là độc hương." Nàng cau mũi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì người có thể mười ngày không ăn, vài ngày không uống, nhưng không thể một khắc không hô hấp. Nó không hình không màu, ai cũng không thể từ chối nó."
Những lời này của nàng xem chừng như không có gì, nhưng Tạ Thiếu Ly lại liền hiểu rõ. Y nhíu mi, rồi lại rất nhanh thả lỏng, thăm dò nói: "Liên quan đến muội?"
"Nói sao đây, có một chút liên quan." Lâm Tư Niệm dường như nhớ lại chuyện gì, ánh mắt trầm lại, nhàn nhạt nói: "Loại hương này do muội phối, nhưng sau này có người trộm mất phương thuốc, đưa cho Hoa Lệ. Muội vẫn luôn nghi ngờ Hoa Lệ là con trai thất lạc của Vinh Vương, mới trộm phương thuốc độc hương đối phó với kẻ thù của hắn, sau này mới phát hiện, không đúng, rất không đúng."
Tạ Thiếu Ly suy nghĩ một chút, rất nhanh đã tìm ra điểm quan trọng: "Hoa Lệ đã chết từ nửa năm trước rồi."
"Đúng vậy. Loại hương này độc tính chậm, lúc đầu mới ngửi chỉ sẽ khiến người ta mệt mỏi, sau đó kén ăn mất ngủ, chỉ có tích tụ qua một đoạn thời gian dài mới xuất hiện ảo giác, thậm chí điên dại, đây dường như đã là dấu hiệu trước khi chết rồi. Nếu nói Hoa Lệ muốn giết hắn, vậy theo lý mà nói độc hương này đã mất theo cái chết của Hoa Lệ vào nửa năm trước rồi, không đủ để dẫn đến thảm trạng của Triệu Thạc như bây giờ, hơn nữa, trước khi Triệu Liên Tâm chết, muội cũng ngửi được mùi giống Long Tiên Hương trên người ả, có người đang dùng loại hương này để điều khiển ả, người này nhất định không phải là Hoa Lệ. Hoa Lệ đã chết nửa năm trước rồi, của tự mình kiểm chứng thi thể, tuyệt không thể sai được."
Ngừng một lát, Lâm Tư Niệm lời ít ý nhiều tổng kết: "Chỉ có một khả năng, đằng sau Hoa Lệ còn có một người khác. Người này mới chính là độc thủ núp sau màn đen muốn giết Triệu Thạc và muội."
Chân tướng đang từng bước sáng tỏ, nhưng cũng càng lúc càng phức tạp, giống như bị ngăn cách bởi một trang giấy, một tầng sương mù. Đối thủ của Lâm Tư Niệm rất thông minh, trí tuệ hoàn toàn đè ép tên điên Hoa Lệ kia. Hắn có thể điên cuồng tự tại như vậy, chẳng qua tất cả chỉ là Lâm Tư Niệm phỏng đoán, không thể chứng thực.
Đây mới là điều khiến Lâm Tư Niệm bực mình nhất.
Thấy nàng nhíu mày, Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: "Đừng nghĩ nữa, bên phụ thân cũng đang điều tra chuyện này, bên Lan Lăng sẽ sớm tìm ra manh mối thôi."
Cho dù như thế nào, Triệu Thạc nếu như vì bị điên mà bị phế truất thì càng tốt cho kế hoạch của Tạ Thiếu Ly.
Lâm Tư Niệm gật đầu, sắc mặt trở nên sáng hơn: "Huynh gọi tiểu nhị dọn cơm lên đi, muội đi gọi Giang tỷ tỷ và Thần nhi chuẩn bị dùng bữa, tranh thủ thời gian, chúng ta đi gặp Triệu Anh."
Tạ Thiếu Ly gật đầu, xoay người đi xuống lầu.
Tiểu Tạ Thần đã đợc nửa năm tuổi rồi, tướng mạo cũng tuấn tú giống cha, gò má phì nộn mang theo vẻ đặc hữu của trẻ con, trắng trắng mập mập, vô cùng chọc người yêu thích, chỉ có lúc cười thì mắt híp lại thành trăng khuyết, điểm này lại giống mẹ nó.
Lâm Tư Niệm vừa nhìn thấy con trai liền tràn đầy yêu thương, nàng kìm lòng không được cười nói: "Con trai thật giống cha. Ồ, Thiế Ly ca ca, lúc nhỏ huynh cũng như thế này sao?"
Tạ Thiếu Ly rũ mắt, lặng lẽ múc canh cho nàng.
Giang Vũ Đồng bên cạnh cười nói: "Thiếu Ly ca ca nhà muội có thông minh hơn nữa cũng sẽ không nhớ bộ dáng lúc mình còn chưa đầy một tuổi là như thế nào."
Lâm Tư Niệm tự động bỏ qua lời châm chọc của Giang Vũ Đồng, chỉ ôm con trai hôn mạnh hai cái, tấm tắc khen: "Phu quân muội anh tuấn như vậy, con trai cũng đáng yêu như vậy, thực sự muốn yêu chết bọn họ!"
Có thể nói ra những lời buồn như vậy như chốn không người, cũng chỉ có Lâm cung chủ của chúng ta mà thôi.
Giang Vũ Đồng chà vai, người không màn thế sự như nàng cũng không nhịn được xem thường: "Thật chịu không nổi nữa, Tạ Thiếu Ly, huynh tốt nhất nên quản muội ấy cho tốt."
Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Muội ấy rất tốt, sao phải quản."
Giang Vũ Đồng nghẹn lời, lắc đầu, chưng ra biểu tình 'Các người hết cứu được rồi'.
Lâm Tư Niệm cười, tiến đến bên tai Giang Vũ Đồng nói: "Có phải bắt đầu nhớ Triệu Anh rồi không? Ít nhất thì hắn sẽ không bắt nạt tỷ giống bọn muội, đúng không?"
"Muốn ăn đánh à!" Giang Vũ Đồng xì một tiếng, lập tức nâng tay muốn véo tai Lâm Tư Niệm, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát.
Ố ồ, Lâm cung chủ bây giờ đã lợi hại hơn xưa rồi, không thể bắt nạt được đâu.
Giang Vũ Đồng thực sự có chút nhơ cái tên Triệu Anh ngốc nghếch kia. Triệu Anh bị cấm túc trong Vương phủ ở Lan Lăng một tháng rồi, Giang Vũ Đồng hạ quyết tâm, quyết định giành chút thời gian trà trộn vào Vương phủ thăm hắn, cũng đỡ phải mỗi ngày đều bị tiểu phu thê Tạ gia luân phiên đả kích.
Mấy người còn chưa ăn xong bữa trưa, liền nhìn thấy trên phố truyền đến một trận tiếng động lớn ồn ào, thì ra là một hàng cung sứ tay cầm văn thư chạy nhanh qua đường chính trước khách điếm, không ngừng cao giọng hô ầm lên: "Người đi đường tránh ra, người đi đường tránh ra!"
Người dùng bữa trong điếm đều buông chén đũa rượu ngon, vươn đầu nhìn ra đường, nghị luận ầm ĩ: "Chuyện gì vậy, trong cung xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly cũng vội vàng đứng dậy, mở cửa, vừa đúng lúc nghe thấy dưới lầu có người đang nhỏ giọng bàn tán: "Mấy người chưa nghe gì sao, Thái Tử điện hạ điên rồi!"
"Hả, không phải nói sinh bệnh sao, sao lại điên rồi?"
"Nghe nói hôm nay Hoàng thượng giá lâm đến ngự hoa viên ngắn hoa, đột nhiên thấy Thái tử mắt miệng méo xẹo, miệng phun nước dãi từ đông cung vọt tới, trong tay còn cầm một thanh đao lớn, nói thích khách trà trộn vào trong cung, hắn muốn giết thích khách... Thanh đao đó thiếu chút nữa đã chém lên đầu Hoàng thượng rồi!"
"Í, đó chẳng phải là hành thích vua sao!"
"Suỵt, nhỏ giọng chút... Nhưng mà còn may, bị nội thị liều mạng chặn lại, chỉ là Hoàng thượng bị kinh hãi, vừa sợ vừa giận, lúc đó giận đến bất tỉnh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều... Lúc này liền vội vã triệu khiến bách quan."
"... Chẳng lẽ muốn lập di chiếu sao?"
"Không nói được, không nói được."
Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly, phát hiện sắc mặt y có chút ngưng đọng. Nàng hé miệng, đang muốn nói gì đó liền thấy Giang Vũ Đồng đứng trước cửa sổ quan sát nói: "Cung sứ binh chia ra nhiều đường, có hai đội đang đi đến Tạ phủ và Kim Lăng Vương phủ."
Tuy là bây giờ sự tình đang rất rối loạn, nhưng Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh vẫn còn chức tước trên người, Hoàng đế lập di chiếu, bọn họ về tình về lý đều phải đi một chuyến.
Tạ Thiếu Ly hé miệng, mới nói một chữ 'Ta', Lâm Tư Niệm đã cùng tay ngăn miệng y lại, dịu dàng cười nói: "Muội biết, huynh cứ yên tâm đi di, mọi thứ phải hành sự cẩn thận, đi nhanh về nhanh."
Tạ Thiếu Ly chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào lại trong bụng, y cúi đầu hôn lên con trai trong lòng Lâm Tư Niệm, lúc này mới nhìn sâu vào mắt nàng nói: "Kế hoạch phải thực hiện trước rồi, đêm nay có thể không an toàn, muội phải ở lại đây, không được đi loạn, cũng không cần lo lắng cho ta."
Lâm Tư Niệm cười, gật đầu nói: "Được."
"Chăm sóc tốt cho Thần nhi, ngủ sớm, không cần thức khuya đợi ta."
"Được." Nàng nhìn lại y, trong mắt tràn đầy sự tin cậy.
Tạ Thiếu Ly nhắm mắt, hôn lên trán Lâm Tư Niệm, lúc này mới xoay người bước nhanh xuống lầu, rất nhanh đã lẫn vào trong đám đông, biết mất không thấy.
Mà trong phòng, Giang Vũ Đồng nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: "Các người giấu ta rất nhiều bí mật, cho rằng ta không biết, thực ra ta đều biết."
Lâm Tư Niệm ngẩn người.
"Các người không giấu được ta đâu, trừ khi là ta giả vờ không biết." Giang Vũ Đồng nâng một bàn tay trắng nõn ra từ trong tử y không nhiễm bụi trần, gõ nhẹ từng cái lên án kỷ, quay đầu cười nói với Lâm Tư Niệm: "Triệu Anh sắp làm hoàng đế rồi, có phải thế không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com