• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 72: ÂU DƯƠNG




CHƯƠNG 72: ÂU DƯƠNG



Như thế lại qua mấy ngày, cách thời gian khai trương văn phòng càng lúc càng gần.



Tên công ty mà Trịnh Văn Trác đã nộp hồ sơ cho cục công thương là ‘Lão Tặc Đầu Trinh Sát’, cái tên rất không lọt tai, nhưng lại rất dễ hiểu. Chính là lấy đặc tính vua trộm của Tôn Miện trong văn phòng mà đặt thành.



Vào đêm trước ngày khai trương.



Hàn Đông cùng Trịnh Văn Trác phân công làm việc.



Trịnh Văn Trác phụ trách tuyên truyền, liên hệ sân khấu. Hàn Đông ở lại trong văn phòng, điều chỉnh bổ sung vật trang trí và thiết bị cần thiết, sau khi khai trương, có thể không có bất cứ hạn chế nào mà bắt đầu làm việc.



Cũng coi như mỗi người một thế mạnh.



Thiên phúc kinh doanh của Trịnh Văn Trác cộng thêm sự cẩn thận như Hàn Đông, vừa hay tạo thành hiệu quả bổ sung rất phù hợp.



Độ dài của phố Tam Thủ khoảng 2 km, xung quanh đều là chung cư và tòa dân cư, đường vô số.



Hoàn cảnh địa lý đặc biệt như thế, mấy năm trước chính là ổ trộm cướp có tiếng của thành phố Đông Dương.



Kẻ trộm kẻ cướp nhiều vô số, hình thành một loại văn hóa trộm cướp rất riêng.



Đương nhiên, trộm cướp có nhiều cách.



Sở dĩ không khiến người ta hy vọng mà lùi bước, là vì trộm cướp ở nơi này khác với những nơi khác.



Đầu tiên, quy tắc đầu tiên khi trở thành tên trộm, làm người giữ lại một đường. Người bị trộm sẽ vô tình ở đâu đó tìm lại được đồ mình đã mất.



Ba triệu có khi bị tên trộm lấy đi một triệu rưỡi, có khi chỉ lấy đi hai ba trăm, chứng minh thư thẻ ngân hàng... những thứ quan trọng không thiếu, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, báo án cũng không nhẫn tâm.



Với cả trộm ở đây không làm bị thương người khác, sau khi bị phát hiện có chạy và chạy, không thể chạy thì ngoan ngoãn đợi bị bắt, không tồn tại chuyện cầm dao hành hung.



Mấy năm trước, số lượng vụ án xảy ra mỗi ngày ở phố Tam Thủ gần như bằng tổng số vụ án xảy ra mỗi ngày của cả thành phố Đông Dương. Hai năm nay tốt hơn một chút, nhưng kẻ trộm cũng có thể thấy ở bất cứ chỗ nào.



Trịnh Văn Trác mở văn phòng ở đây, không thể không nói là rất đúng.



Còn cảnh sát, đối với nơi này hoàn toàn mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần người mất đồ không yêu cầu truy cứu, bèn không có ai sẽ hành động theo chính nghĩa cả.



Trong thành phố lẫn trong tỉnh, sớm đã để lưu ý phố Tam Thủ, dò xét mấy lần.

Nhưng mỗi lần đều tạm thời gió yên biển lặng, sau chuyện lại khôi phục như cũ. Dưới tình huống không xảy ra chuyện lớn, dần dần cũng không có ai quản cả.



Vào phố Tam Thủ đi khoảng 500-600 mét nữa, ở bên phải của đường, cũng chính là văn phòng của Hàn Đông và Trịnh Văn Trác.



Trên dưới hai tầng, tổng diện tích là hơn một nghìn mét vuông.



Do kiến trúc khép kín, khoảng cách từ cửa đến mặt đường, vừa hay có thể đỗ xe, và rất nhiều chỗ để đồ.



Hàn Đông ở tầng hai, đang kêu nhân viên của công ty nội thất giúp chuyển sô pha mới mua lên.



Văn phòng của anh ta, cũng là của Trịnh Văn Trác, cũng có thể là của nhân viên.



Đều là bạn bè hoặc bạn bè được giới thiệu, không có phân chia giai cấp rõ ràng.



Có thể nói, mỗi người đều sẽ không coi mình thành ông chủ, chỉ có mình tự nguyện coi mình trở thành nhân viên.



Âu Dương Mẫn hôm nay 28 tuổi, bởi vì có duyên với Trịnh Văn Trác, trước đây có gặp mặt Trịnh Văn Trác vài lần, nói chung đã có qua lại.



Do văn phòng sắp khai trương, anh ta cũng đến trước.



Đứng ở cửa văn phòng, nhìn Hàn Đông công việc ngập đầu bận rộn chỉ huy, mặt mày không có biểu cảm.



Anh ta biết người lại là ông chủ thứ hai, anh hùng, anh trai, người Trịnh Văn Trác sùng bái nhất...



Những lời khen theo nghĩa tốt này, Âu Dương Mẫn một cái cũng không có nhìn thấy từ trên người Hàn Đông.



Anh ta chỉ cảm thấy ngươi tên Hàn Đông này, trừ tướng mạo được ra, bất cứ biểu hiện nào đều giống như loại người bình thường vậy. Ăn mặc bình thường, nói chuyện bình thường, ánh mắt bình thường... điểm sáng duy nhất là khẩu khí khi anh ta chỉ huy người khác làm việc.



Không nhanh không chậm, tham gia vào, rõ ràng là không khệnh khạng, tính cách cũng tương đối khiến người ta dễ tiếp cận.



Hàn Đông sớm đã phát hiện Âu Dương Mẫn, nhưng lại giả vờ không nhìn thấy, cũng không có chủ động chào hỏi.



Người này đã từng bị tội phạm báo thù, dẫn đến chân phải bị tật, tính tình cũng vì thế có hơi cổ quái. Bình thường rất lạnh lùng, hiếm khi nói chuyện với người khác.



Hàn Đông lần đầu tiên gặp anh ta, đưa tay ra bắt thì bị lờ.



Đối phương dường như khinh thường mấy cử chỉ lịch sự này.



Trong lúc bận rộn, nhìn đồng hồ, Hàn Đông tùy ý đi đến cửa: “Âu Dương, có chuyện gì sao?”



“Tôi tìm Văn Trác.”



Âu Dương Mẫn một mình đi thẳng vào, gương mặt gày gò rõ ràng không dễ gần.



“Cậu ta không ở đây, anh có thể nói với tôi, hoặc tôi giúp anh gọi điện cho cậu ta.”



“Gọi điện.”



Hàn Đông hơi nhíu mày, chẳng trách Trịnh Văn Trác nói mấy nhân viên trong văn phòng rất khó xử. Lúc này là một Âu Dương Mẫn, những tên trộm và phóng viên còn lại sợ rằng cũng không phải tầm thường.



Cũng không chấp thái độ của đối phương, anh ấn số của Trịnh Văn Trác, đưa điện thoại qua.



Âu Dương Mẫn thuận tay nhận lấy, kéo chân phải, khập khiễng đi đến cầu thang.

Khẩu khí nói chuyện với Trịnh Văn Trác rất thẳng, cũng rất xung, dường như Trịnh Văn Trác là nhân viên, anh ta là ông chủ, nói hình như là chuyện có liên quan tới tên trộm Tôn Miện.



Trong lòng Hàn Đông nghĩ tính tình của Văn Trác bình thường bỗ bã, cái gì cũng không tính toán. Đổi lại người khác, Âu Dương Mẫn có năng lực hơn nữa, chắc cũng sớm bị đuổi đi rồi.



Điện thoại kết thúc không lâu, Trịnh Văn Trác sau đó lại gọi lại: “Anh Đông, anh giúp em an ủi Âu Dương... Anh ta cứ muốn hai chọn một, nói không muốn làm việc chung với tên trộm...”



Trộm, là chỉ Tôn Miện.



Hai ngày trước Trịnh Văn Trác còn ở trước mặt mình khoác lác, nói mọi thứ không có vấn đề. Giờ mới không bao lâu, vấn đề đã đến rồi, lấy tính cách của Âu Dương Mẫn, chuyện này tuyệt đối không phải vấn đề nhỏ.



Mảng nghiệp vụ trinh sát này, chủ yếu chính là để anh ta đến tiếp tay.



Văn phòng sắp khai trương, Âu Dương Mẫn nếu như kén chọn, trong thời gian ngắn như vậy đi đâu tìm người thích hợp đây.



Không cần suy nghĩ, Hàn Đông sau khi cúp máy liền cười nói: “Âu Dương, khoan đã.”



Âu Dương Mẫn máy móc quay đầu: “Chuyện gì?”



Hàn Đông bước tới đưa điếu thuốc: “Văn Trác bảo tìm anh, nói về chuyện của tên trộm Tôn Miện.”



Âu Dương Mẫn nói: “Không có gì để nói, tôi không thể cùng làm việc với anh ta.”



“Anh trước đó không biết sao? Lúc mấu chốt mới đột nhiên đưa ra. Nếu như muốn tăng lương, không sao, nói con số đi.”



Sắc mặt của Âu Dương Mẫn càng lạnh: “Văn Trác trước giờ chưa nói với tôi chuyện này, tôi làm sao có thể biết. Còn nữa, tôi không có xem trọng tiền như anh nghĩ. Tôi bây giờ ở cục cảnh sát thành phố còn có thể lấy được trợ cấp, hơn nữa có thể lấy mãi, mỗi năm đủ cho tôi không cần lo cái ăn cái mặc!”



Hàn Đông cạn lời, anh luôn tưởng rằng Âu Dương Mẫn sớm biết chuyện phải làm việc cùng Tôn Miện.



Từ tốn nói: “Vậy bây giờ phải làm sao, tự anh nói đi. Văn phòng sắp khai trương rồi, anh lúc này đưa ra vấn đề khó, thật sự thích hợp sao?”



Âu Dương Mẫn hỏi ngược lại: “Vậy anh kêu một cảnh sát như tôi làm việc với một tên trộm thì thích hợp sao!”



“Trộm, ai là trộm? Cho dù Tôn Miện trước đây từng làm nghề này, nhưng cũng đã chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi. Tám chữ trên đầu các anh chính là cố gắng làm người, đường hoàng đối mặt. Anh nói anh là cảnh sát, có biết câu nói này có ý nghĩa gì không. Tôn Miện của bây giờ chính là một công dân hợp pháp.”



Âu Dương Mẫn siết chặt nắm đấm: “Anh nói chuyện chú ý một chút, đừng dễ dàng xúc phạm nghề nghiệp trước đây của người khác.”



Hàn Đông liếc mắt nhìn: “Người thảm hơn anh nhiều vô số, anh bày ra bộ dạng như ai cũng nợ tiền anh cho ai xem chứ!”



Âu Dương Mẫn hít thở sâu nói: “Nếu không phải nể mặt của Văn Trác, tôi hôm nay không tẩn anh một trận không được.”



Hàn Đông nhướn mày: “Anh nếu như làm như thế, nên may mắn bản thân còn biết kiêng kỵ Văn Trác.” Chuyển chủ đề, tiếp tục nói: “Cược một ván thì sao?”



Âu Dương Mẫn không có mắc câu, xoay người muốn đi: “Tôi không có hứng thú.”



Hàn Đông trầm tư, thấy anh ta sắp đến cầu thanh thì ngẩng đầu: “Âu Dương, hung thủ đánh gãy chân phải của anh bây giờ còn chưa tìm được đúng không?”



Toàn thân Âu Dương Mẫn run lên, kích động nói: “Anh có tin tức.”



Hàn Đông lắc đầu: “Không có, nhưng tôi có lẽ giúp anh điều tra.”



“Nói khoác lác, cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không có làm được.”



“Tôi không nắm chắc, ít nhất bằng lòng thử.”



“Xem ra bạn của Văn Trác còn khoác lác hơn cả Văn Trác.”



Hàn Đông nói: “Anh thử sống cùng với người khác một chút, có lẽ sẽ phát hiện, người khác khả năng càng thú vị hơn anh. Nguyên nhân văn phòng này thu hút tôi, chủ yếu chính là vì người. Câu chuyện của tên trộm, câu chuyện của anh, còn cả tên bị giới phóng viên sỉ nhục. Tôi dám bảo đảm, anh hôm nay rời khỏi nơi này, nhất định sẽ hối hận.”



Không biết có phải ảo giác hay không, Âu Dương Mẫn cảm thấy khí chất bình thường của Hàn Đông nháy mắt trở nên sắc bén.



Anh ta đối với tên trộm Tôn Miện với người phóng viên đó không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng đột nhiên nảy sinh hứng thú với con người của Hàn Đông.



Trịnh Văn Hàm cũng coi như tâm cao khí ngạo, ánh mắt cũng khác biệt. Người cô ta coi trọng, không nên chỉ bình thường như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK