Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận - Chương 74: Tôi sẽ giúp em
“Tránh ra!”
Bạch Khởi La co đầu gối, thúc mạnh vào người Lưu Bách Thủy, bàn tay còn lại vòng ra sau ót anh ta mà chém mạnh.
Tuy nhiên, sức lực của Lưu Bách Thủy không phải dạng vừa.
Anh ta phản ứng rất nhanh, tránh được một đòn chí mạng này của cô.
“Rất thú vị!”
Lưu Bách Thủy mở giọng khen ngợi. Cảm hứng với cô gái xinh đẹp này càng lúc càng tăng, kích thích anh ta thêm mãnh liệt.
Bỗng dưng, Bạch Khởi La cảm thấy trong người có chút gì đó khác thường.
Một cảm giác nóng bỏng đang từ từ xâm lấn cô, từ khắp các mạch máu của cơ thể cho đến tận nơi sâu nhất.
Hai má Bạch Khởi La bắt đầu đỏ ửng, mồ hôi dần rịn ra khắp người.
Cô chợt nhớ đến lúc trước mình mê man, cảm tưởng như đã nuốt một thứ gì đó vào trong miệng.
Đầu óc Bạch Khởi La lập tức nổ tung.
“Khốn nạn. Anh dám cho tôi uống thuốc!”
Hê...hê...
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả.
Phải, viên thuốc nhỏ xíu được anh ta cho Bạch Khởi La uống lúc cô mê man, chính là thuốc kích dục.
Bạch Khởi La co người ngồi trên đất, bị Lưu Bách Thủy bế xốc, ném lên giường.
Khắp người cô nóng như thiêu như đốt, lý trí quật cường vẫn không chịu thuần phục, hai tay nắm chặt ga giường.
Bờ môi đỏ mọng của cô đã bị cắn nát, cơn đau triền miên cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa sinh lý đang bị kích thích trong người.
Mà Lưu Bách Thủy lúc này đang nhẩn nha cởi từng chiếc cúc áo, bày ra bộ ngực vạm vỡ, ngăm đen.
Bạch Khởi La thở hổn hển, dốc sức ngồi dậy, loạng choạng bước vào trong phòng tắm, vặn vòi nước xối thẳng vào người nhằm làm giảm bớt cơn nóng như lửa đang không ngừng hành hạ cơ thể.
Lưu Bách Thủy hả hê nhìn về phía cô, ngả người nằm trên ghế.
“Tiêu Bách Thần đáng chết! Đồ chết dẫm nhà anh đang chui rúc ở xó nào rồi!”
“Buông ra!”
Lưu Bách Thủy không chờ thêm được nữa, lao vào nhà tắm kéo Bạch Khởi La ra ngoài. Cả người cô lúc này đã ướt nhẹp, chiếc váy xộc xệch càng thêm dính chặt vào cơ thể khiêu gợi.
Lưu Bách Thủy đè lên người Bạch Khởi La, bắt đầu sờ soạng cô.
“Nói đi, em thích lắm phải không? Em muốn tôi, phải không?”
Rầm!!!
Ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, ánh điện sáng bên ngoài lập tức chiếu vào căn phòng lớn, khiến Lưu Bách Thủy dừng lại động tác.
“Thằng chó này!”
Bốp!!!
Kèm theo với tiếng gào lớn là động tác đấm mạnh vào mặt của Lưu Bách Thủy, khiến anh ta đau điếng mà ngã lăn xuống đất.
“Con mẹ mày! Dám bắt nạt người của tao!”
Tiêu Bách Thần hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn xé tan Lưu Bách Thủy thành trăm ngàn mảnh.
Anh quay sang nhìn Bạch Khởi La váy áo xộc xệch trên giường, bắt đầu rơi vào trạng thái không kiềm chế được lý trí, lửa giận càng tăng lên.
Tiêu Bách Thần cởi áo vest, choàng lên người cô, sau đó mới quay lại nhìn Lưu Bách Thủy một lần nữa.
Lưu Bách Thủy chậm rãi đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại anh bằng ánh mắt đầy thách thức:
“Sao? Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao à? Mày có biết tao là ai không?”
“Con mẹ mày, câm ngay miệng lại!”
Tiêu Bách Thần lao đến, tóm chặt lấy tóc của Lưu Bách Thủy, đoạn rút từ trong túi áo ra một con dao rọc giấy, kề sát lên mặt Lưu Bách Thủy mà đe dọa:
“Mày có là tổng thống đi chăng nữa thì tao vẫn sẽ giết chết mày như thường! Khốn khiếp!”
Lưu Bách Thủy sức lực không thể đọ lại được với Tiêu Bách Thần, cơ thể đã bắt đầu run rẩy từng hồi.
“Đừng! Không làm lớn chuyện, chúng ta đi!”
Bạch Khởi La vì sợ Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà sẽ gây ra thảm án, liền cố gắng gượng dậy, ngăn cản anh.
Bàn tay Tiêu Bách Thần dần buông lỏng, nhưng cục tức trong người vẫn không hề giảm.
Roẹt!
Lưỡi dao sắc lạnh cứa nhanh một vệt dài trên má của Lưu Bách Thủy, máu đỏ rỉ ra, khiến anh ta giật mình ôm lấy mặt, điên tiết gào lên chửi:
“Thằng khốn, dám cứa mặt tao. Mày đợi đấy!”
“Người nhà họ Lưu, toàn một lũ giẻ rách!”
Tiêu Bách Thần không quên giơ chân đạp mạnh vào người Lưu Bách Thủy một cái, sau đó mới kéo Bạch Khởi La đi ra ngoài.
Chiếc xe oto phóng một mạch về hướng thủ phủ nhà họ Tiêu.
Cũng may Tiêu Bách Thần sớm lường trước mà tạo hình khác đi hòng che giấu khuôn mặt thực sự nên hiện tại Lưu Bách Thủy không hề biết ai là kẻ đã cứa mặt mình.
Đường trở về nhà họ Tiêu còn khoảng hơn hai mươi phút nữa, nhưng cơ thể Bạch Khởi La chỉ cầm cự được tới giờ này, cảm giác khó chịu phát tiết khiến cô không tự chủ được mà khẽ kêu lên một tiếng.
“Cố gắng cầm cự chút đi. Một lát nữa sẽ ổn thôi!”
Tiêu Bách Thần vừa lái xe, vừa lên tiếng an ủi.
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Bạch Khởi La. Trên người cô khoác hờ áo vest của anh, váy trễ gần hết ngực, lại còn bị xé rách, cặp đùi thon dài lồ lộ ra trước mắt Tiêu Bách Thần.
Mà lúc này, làn da Bạch Khởi La đã đỏ ửng, đôi mắt như cánh bướm ướt át đầy khiêu gợi.
Bàn tay Tiêu Bách Thần nắm chặt vô lăng, lắc lắc đầu cho lý trí được tỉnh táo.
Bạch Khởi La lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, thẫn thờ đến mức đờ đẫn cả người.
“Cô... nhìn tôi làm gì?”
Anh ngờ vực hỏi.
“Ra bãi biển!”
Bạch Khởi La thều thào nói.
“Đột nhiên ra bãi biển làm gì chứ?”
“Anh cứ làm theo lời tôi đi!”
Tiêu Bách Thần quay vô lăng, nhằm hướng biển mà phóng ra.
Đến nơi, Bạch Khởi La mở cửa chạy xuống, để mặc chân trần mà đi trên cát.
Tiêu Bách Thần chạy theo sau, la lớn gọi:
“Khởi La, cô làm gì vậy?”
Bạch Khởi La mặc kệ lời anh nói, vùi cả người vào trong nước biển.
Hiện tại đã quá nửa đêm, ngoài biển cũng không còn bất cứ một ai nữa trừ hai người họ.
Cơn nóng trong người vẫn chưa hề dứt.
Bạch Khởi La phát điên mà chửi thề:
“Chết tiệt. Làm cách nào cũng không đỡ!”
“Để tôi giúp cô!”
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Bách Thần vang lên sau lưng.
Bạch Khởi La theo quán tính quay lại, không may chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Anh...!”
Cô chưa kịp nói dứt câu, Tiêu Bách Thần đã cúi xuống, áp môi mình lên môi Bạch Khởi La, hai tay vòng qua eo cô, lạnh lùng mà xé toạc váy.
Cơ thể mềm mại của Bạch Khởi La lập tức hiện ra.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng sóng biển vỗ rì rào, bóng hình của họ lấp lánh in hằn trên cát.
“Ưm... Dừng lại đi!”
Bạch Khởi La dùng hai tay chống lên trước ngực Tiêu Bách Thần, quay mặt đi né tránh nụ hôn mãnh liệt của anh.
Thần trí Tiêu Bách Thần lúc này cũng đã mờ đục, không thể kìm chế ham muốn thêm được nữa.
“Nào, ngoan, bình tĩnh. Tôi sẽ giúp em!”