• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Thịnh yến




Ban đêm ở trên núi thâm trầm lại tịch mịch, sắc đêm nồng đậm như bị giam trong không gian thu hẹp, đập vào mắt có thể đều là một mảnh hắc ám trầm trầm.



Ban đêm có gió làm lá cây vang sào sạt nhưng thanh âm cũng không có réo rắt giống như ban ngày.



Giờ phút này tiếng gió đã tạm ngưng, nơi an tĩnh này chỉ có chút thanh âm nhộn nhạo.



Cây mai bên cạnh đèn đường có phong cách cổ xưa, ánh đèn sáng tỏ cùng với bóng đêm giao hòa, tảng ra dưới táng cây một cái bóng mờ ảo. Anh đứng tại chỗ giao nhau đó, ánh mắt thâm thúy lại âm trầm như là không hề bận tâm, lại tựa như biển sâu rộng lớn và xa xăm.



Niệm Tưởng lặng lẽ kéo xuống chiếc khăn tắm đặt bên thành hồ bao lấy chính mình… Sau đó, lại lặng yên không một tiếng động, chậm rãi lui về phía sau, lui về phía sau, lui về phía sau…



Thẳng đến khi cô nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Từ Nhuận Thanh, cô rốt cuộc dừng lại hành động giống như “giãy dụa trước khi chết” của mình.



Từ Nhuận Thanh chẳng qua chỉ là hù dọa cô một chút, cũng không có ý “Khinh bạc”, bất quá lúc này nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, tâm tư cũng động đậy…



“Có muốn đè tường?” Anh đột nhiên hỏi.



Niệm Tưởng lắc đầu: “Địa điểm này có chút không an toàn, từ bỏ…”



“Không muốn?” Từ Nhuận Thanh không nhìn lý do của cô, lại nghiêm túc hỏi một lần nữa.



Niệm Tưởng chần chờ một chút, nhìn anh.



“Vậy lại đây cho anh ôm một chút?”



Trong lòng Niệm Tưởng đã bắt đầu yên lặng mắng thầm… Chán ghét nhất người rất biết lợi dụng tư sắc của mình để mê hoặc cô như anh!



Nghĩ như vậy, cô lại là vô cùng quả quyết…nhào qua, trong nháy mắt bọt nước văng khắp nơi.



Từ Nhuận Thanh vừa lúc vươn tay ôm cô một cái, hơi dùng lực một chút, liền kéo tới trong lòng anh. Không biết là đang cười cô hay chỉ đơn thuần là cao hứng, anh khẽ nhếch khóe môi, tươi cười tùy ý lại biếng nhác.



Thấy cô ngửa đầu nhìn lại đây, anh buông mắt nhìn cô, đưa ra lựa chọn: “Em chủ động hay anh chủ động?”



Niệm Tưởng bị anh ôm vào trong ngực, hai người cách nhau ngoài bộ đồ bơi của Niệm Tưởng,thì chỉ có một cái khăn tắm mà cái gì cũng che không được.



Nước trong ôn tuyền nhẹ nhàng bắt đầu phập phồng thì Niệm Tưởng có thể cảm giác được, nước kia ở trong khe hở giữa hai người phập phồng… Thật là mập mờ đến… Quá đáng.



“Vẫn là…đè tường là được rồi…” Niệm Tưởng níu chặt khăn tắm, lặng lẽ hướng phía dưới rụt người xuống một chút, phía dưới nếu có một cái động có thể làm cho cô chui vào thì tốt rồi, trốn như vậy một hồi cũng tốt.



Phát giác cô lại muốn giống đà điểu trốn tránh, tay Từ Nhuận Thanh vốn chỉ đỡ bả vai cô hướng xuống, dừng tại thắt lưng của cô hơi hơi buộc chặt, dùng sức kéo cô trở về, quay người đặt tại bên hồ.



Mang theo bộ niềng nên hôn môi cũng không phải thực thoải mái, hôn hơi quá sức sẽ bị cấn đến miệng… Hôn nồng nhiệt thì…làm đau bác sĩ Từ…



Cô đang miên man suy nghĩ, Từ Nhuận Thanh đã cúi đầu đến, nhẹ nhàng mà hôn cô. Niệm Tưởng còn chưa kịp xấu hổ siết chặt khăn tắm, chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ lực đạo không cho cô kháng cự đột nhiên ập đến, trên tay cô không còn…



Khăn tắm bị mất!!!



Niệm Tưởng trợn tròn mắt, hơi hơi đẩy ra anh: “Anh anh anh…”



Từ Nhuận Thanh “Hửm” một tiếng, anh hơi nhướn mi, kiên nhẫn nói: “Kế tiếp… Nếu như một bước kia không tiếp thu được, phải gọi anh dừng lại…”



Nói xong, nụ hôn của anh lại hạ xuống, nhẹ nhàng mà cắn môi dưới của cô, lực đạo kia có đôi chút giống như dụ dỗ. Từng chút một làm trong thân thể Niệm Tưởng rục rịch nổi lên khát vọng, khát vọng giữ lấy anh.



Cánh môi gắn bó, bờ môi của anh như có như không chạm vào cô, bàn tay vốn chống tại bên hồ đã rơi xuống, chậm rãi khoát lên trên thắt lưng Niệm Tưởng.



Nghe lời nói phía sau của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng vẫn bị vây trong trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ chợt cứng đờ…



Nhưng may mắn, Từ Nhuận Thanh cũng không có thật sự đột ngột làm cái gì, ngón tay chỉ là dừng lại hông của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, ngón tay xoa nắn, một vòng, một vòng, lại một vòng.



Đầu ngón tay từ từ… lặng lẽ, chậm rãi hướng lên, hướng lên…



Niệm Tưởng chỉ cảm thấy có một cảm giác thật xa lạ từ đầu ngón tay của anh, dần dần xoay tròn tụ lại, cô nhịn không được nhắm mắt, giơ tay ôm chặt anh.



Điều này tương đương với một tín hiệu mời gọi.



Niệm Tưởng… Không biết. Cô chính là bị bác sĩ Từ hôn đến tứ chi nhũn ra… Cần một điểm chống đỡ.



Nhưng hiển nhiên, Từ Nhuận Thanh hiểu lầm ý cô, anh hơi ngừng lại, mở to mắt nhìn cô một cái. Cái nhìn kia mông lung giống như sương trắng trên núi xa, u tĩnh lại sâu thẳm.



Môi anh nóng bỏng dọc theo bờ môi cô điểm nhẹ lên khóe môi một cái, sau đó dời xuống một đường hôn xuống rồi dừng tại cằm của cô. Anh nhắm mắt lại, ngón tay luôn đặt trên thắt lưng cô trôi giạt, hướng lên rồi đặt vào một chỗ mềm mại.



Đây giống như tín hiệu bắt đầu của một trận thịnh yến.



Niệm Tưởng cảm giác được hô hấp của anh càng ngày càng nóng, từ sườn mặt cô trượt đến vành tai, nhiệt khí thở ra làm vành tai cô có hơi ngứa.



Cô nhịn không được muốn trốn nhưng ôm anh càng thêm chặt. Thẳng đến cuối cùng cô dán chặt anh không một khe hở.



“Lời vừa rồi nghe được không?” Thanh âm của anh giống như cát vụn ngậm nước, trầm thấp lại khàn khàn, như là nói không ra lời, trầm đến mức không thành câu.



Niệm Tưởng mê mang mở mắt nhìn anh: “Cái gì?”



“Nếu như tiếp theo không tiếp nhận được, phải gọi anh dừng lại.” Tay anh chẳng biết lúc nào đã mở khóa áo bơi, lặng lẽ nửa cởi ra, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại bóng loáng của cô.



Môi anh ở sau tai cô mút mạnh vài cái, nghe được cô ưm lên giống như tiếng mèo kêu, ngọn lửa trong anh vốn chưa bừng lên bây giờ hiển nhiên đã hừng hực bốc cháy.



“Nếu không… sẽ không dừng lại được…” Dứt lời, môi anh dừng ở trên vai của cô, há miệng khẽ cắn một ngụm: “Ôm anh?”



Niệm Tưởng ngoan ngoãn vòng hai tay lên cổ anh.



Một giây sau, một tay anh nâng thắt lưng của cô, hơi hơi dùng sức, một tay đỡ nhẹ đùi cô, làm nó quấn quanh thắt lưng anh, liền lấy tư thế vô cùng thân mật như vậy, đem cô để tại bên hồ ôn tuyền.



Gió đã ngừng thổi, hơi nước cùng với bóng đêm càng thêm mông lung, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, như là bị nướng chín, hơi thở loạn nhịp tìm không thấy dưỡng khí.



Hô hấp của cô sớm đã hỗn loạn, đại não càng trống rỗng không có trình tự vận chuyển, chỉ có một lần lại một lần gọi tên của anh ——



Từ Nhuận Thanh, Từ Nhuận Thanh, Từ Nhuận Thanh.



Lòng bàn tay anh dán ở sau gáy cô nhẹ nhàng mà bảo vệ, môi kia tự do từ cổ cô một đường hướng xuống.



Niệm Tưởng chỉ cảm thấy trong thân thể từng điểm một bị đốt cháy lên theo bờ môi chạm vào của anh, chậm rãi chuẩn bị thành ngọn lửa nhỏ.



Kỳ thật loại thời điểm này… Dù biết rằng không hợp lẽ, cũng hoàn toàn không dừng lại được…



Cô không muốn nói, cũng không biết muốn mở miệng như thế nào.



Đầy đầu có tiếng gọi: “Không thể, không thể tiếp tục, nhanh dừng lại.”



Nhưng sự thật thì cái gì cô cũng không ngăn cản được, thậm chí là dung túng, dung túng anh mang theo cô cùng trầm luân, dung túng anh hủy diệt tự chủ của cô, dung túng anh phá vỡ hết thảy bình tĩnh.



Trong hoàn cảnh ý loạn tình mê không có ai có thể ngăn cản này thì ngoài phòng lại vang lên tiếng chuông cửa.



Tiếng chuông đột ngột này dọa Niệm Tưởng nhảy dựng, cũng làm cho Niệm Tưởng tỉnh táo lại, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy đáy mắt anh nồng đậm dục vọng còn chưa tan đi.



Từ Nhuận Thanh có chút không vui nhíu mày, vẫn như cũ không buông cô ra, nhưng cũng không có tiếp tục. Cứ như vậy ôm cô để tại bên hồ, cằm đặt trên vai của cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.



“Không…quan tâm sao?” Niệm Tưởng mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn… Rất kỳ quái, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra hắng giọng một cái, tiếp tục nhắc nhở: “Chuông cửa…”



“Không cần quản nó…” Anh cau mày, ánh mắt đột nhiên lãnh đạm hướng nhìn ngoài phòng một cái.



Nhưng “Không cần quản nó” tựa hồ cũng không có công hiệu…



Chuông cửa liên tục vang lên.



Từ Nhuận Thanh rốt cuộc nhận mệnh, mặt chôn trong cổ cô ngẩng đầu lên: “Anh bế em vào nghỉ.”



“Tự mình em…có…” Chữ cuối còn chưa nói ra miệng, Niệm Tưởng liền phát hiện vừa rồi ý loạn tình mê, tình huống hiện tại của cô… Căn bản là không thể dùng câu “áo mũ không chỉnh tề” để hình dung được.



Từ Nhuận Thanh thấy trong nháy mắt biểu tình của cô cứng nhắc, anh cười cười giúp cô chỉnh lý một chút, ôm cô rời khỏi ôn tuyền, lập tức lấy khăn tắm bao lấy cô, thấy cô đỏ mặt đem mình lui vào trong khăn tắm, anh rốt cuộc nhịn không được trầm thấp bật cười: “Xấu hổ?”



Niệm Tưởng bắt đầu tiêu cực, cự tuyệt nói chuyện cùng anh…



Từ Nhuận Thanh đem Niệm Tưởng thả tới trên giường trong phòng ngủ, đang muốn kéo chăn lên che cho cô, cô đã tự giác lăn một vòng, hoàn mỹ đem mình nhét vào trong chăn, chỉ lộ đầu tóc đen.



Chuông cửa còn đang vang lên, đại khái là “Ngươi không mở cửa, ta sẽ kêu mãi tới vĩnh viễn sánh cùng thiên địa”.



“Lau khô rồi đi thay quần áo, đừng để bị lạnh.” Dặn dò xong tiểu cô nương bắt đầu giận dỗi, Từ Nhuận Thanh phủ thêm áo ngủ rộng tãi đi ra mở cửa.



Cùng với tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Niệm Tưởng thế này mới lặng lẽ lộ ra cái đầu, xác nhận Từ Nhuận Thanh đã không ở trong phòng, cô mới lặng lẽ vén chăn lên… Mắt nhìn cả người mình thật chật vật…



Ừ, tiện nghi bị chiếm hết… _(:3ゝ∠)_



QAQ.



Không biết Từ Nhuận Thanh đi bao lâu, Niệm Tưởng lại đi nhà tắm vệ sinh tắm rửa, nghiêm kín thay xong áo ngủ an toàn, ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, thế này mới đến gần cạnh cửa, lỗ tai lặng lẽ dựng lên tính nghe xem người bên ngoài là ai.



Tiếng nói chuyện nghe không rõ lắm, nhưng đối phương hiển nhiên là người đàn ông trẻ, tuổi tác không chêch lệch nhiều với Từ Nhuận Thanh… ơ, thanh âm nghe được hình như giống bác sĩ Lâm vài phần?



Niệm Tưởng lại nghe thêm một hồi, đứt quảng không rõ ràng. Cuối cùng đơn giản từ bỏ, cô bò về giường xem tv.



Cô vừa mới ngủ một giấc, lại ngâm ôn tuyền một hồi, lại… cái gì ý loạn tình mê một lúc, tinh lực bị hao tổn không ít nên bắt đầu mệt rã rời.



Từ Nhuận Thanh kết thúc cuộc nói chuyện, lúc vào phòng nhìn thấy chính là bộ dáng chống mí mắt buồn ngủ của Niệm Tưởng.



Anh đi đến bên giường ngồi xuống, ngón tay khoát lên trên mặt của cô đỡ nhẹ một chút, cảm giác hơi lành lạnh làm Niệm Tưởng thoáng thanh tỉnh, nâng mắt nhìn anh một cái.



“Đang đợi anh?” Anh thấp giọng, khẽ khàng hỏi cô.



“Em hình như nghe tiếng bác sĩ Lâm.” Niệm Tưởng chống thân thể ngồi lên, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một ít.



Từ Nhuận Thanh thấy cô “Vất vả” như vậy, thoáng có chút bất đắc dĩ đè lại cô, vừa giơ tay che khuất ánh mắt của cô, vừa nghiêng người chỉnh lại độ sáng của đèn tường: “Ừ, Lâm Cảnh Thư trở lại. Chính là muốn biết cái này?”



“Xác nhận xong…” Cô nói thầm một tiếng, cuối cùng không địch lại cơn buồn ngủ nặng nề vọt tới, chậm rãi thiếp đi.



Trên mặt cô sự ửng hồng ban nãy sớm đã lui đi, trở lại một tầng da trắng phấn sáng, tô điểm thêm dung nhan mi thanh mục tú của cô, ngũ quan tinh xảo hết mức.



Nghĩ cô đã mệt mỏi đến mức một giây sau liền có thể tiến vào mộng đẹp, mà vẫn còn muốn biết người bên ngoài có phải Lâm Cảnh Thư hay không, Từ Nhuận Thanh nhịn cười không được cong tay vuốt chóp mũi cô.



“Ngay trước mặt anh còn dám nhớ thương người đàn ông khác?” ngón tay mềm nhẹ xẹt qua mũi cô vừa thu lại, nắm chóp mũi của cô không nhẹ không nặng nhéo một cái: “Ngày mai lại xử lý em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK