Mục lục
Phu thê nhà nghèo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79: Yết bảng




Edit: Sahara

Nhờ Lý Ỷ La làm đủ công tác chuẩn bị, cho nên sau khi thi hết ba môn, Tần Chung chẳng những không mệt mỏi, ngược lại càng thêm tinh thần.

Yết bảng khoa thi là vào tháng năm. Nhiều bài thi như vậy, công việc chấm bài thi rất nặng.

Thi xong, mọi người đều như ngựa hoang thoát cương, buông xuống sách vở tiến hành ăn chơi vui vẻ điên cuồng, đi dạo, uống rượu, say mê ôn hương nhuyễn ngọc....

Tần Chung làm việc và nghỉ ngơi vẫn không thay đổi. Sáng thức dậy cùng tập dưỡng sinh một lần với Lý Ỷ La, xong tắm rửa thoải mái rồi lại bắt đầu đọc sách. Đọc sách hai canh giờ, sau đó ăn cơm. Buổi chiều lại tiếp tục đọc một ít sách khác, sau đó cùng Lý Ỷ La ra ngoài dạo, hoặc là ở trong phòng trò chuyện.

Hành vi tự hạn chế chính mình giữa đám thí sinh đang điên cuồng xả hơi của Tần Chung đặc biệt nổi trội.

Hôm nay, Tần Chung vừa đọc sách xong, thời điểm chuẩn bị ra ngoài đi dạo cùng Lý Ỷ La thì bỗng cửa phòng của bọn họ bị gõ vang.

Người tới là thí sinh cùng trọ trong khách điếm, có ba người. Bọn họ vừa thấy Tần Chung liền nói: "Tần huynh, tôi thấy ngày đêm huynh đều bám rễ trong khách điếm, quá buồn tẻ. Hiện tại thi phủ đã xong, thi viện còn chưa tới, Tần huynh không cần bức bách mình như thế, chi bằng chúng ta cùng đến bờ sông Hoài Thủy thư giãn tâm trạng?"

Bờ sông Hoài Thủy không khác mấy với sông Tần Hoài vào thời cổ đại ở thế giới của Lý Ỷ La, là một nơi trăng hoa. Lý Ỷ La và Tần Chung đến Ích Dương phủ đã được một tháng, tất nhiên biết bờ sông Hoài Thủy là nơi nào.

Lý Ỷ La vẫn ngồi tại chỗ thêu thùa như cũ, chân mày cũng chẳng thèm nhướng lấy một cái, nàng tin Tần Chung sẽ cự tuyệt.

Quả nhiên, Tần Chung chắp tay thi lễ với ba người kia: "Đa tạ hảo ý của ba vị, có điều buổi chiều tại hạ còn phải đến chùa Hoàng Vân thắp hương với nương tử, không thể đồng hành cùng chư vị."

"Tần huynh, nương tử tất nhiên cần quan tâm, nhưng hồng nhan tri kỷ lại càng đáng thương tiếc. Các vị cô nương ở bờ sông Hoài Thủy rất nổi tiếng, nếu không tới xem qua một lần, há chẳng phải đã uổng công đến Ích Dương?"

"Tướng công....." Lý Ỷ La nghe đến đó, liền bỏ chỉ thêu trong tay xuống, đi đến bên cạnh khoác tay Tần Chung: "Họ là ai vậy?"

Advertisement / Quảng cáo


Cùng trọ chung một khách điếm, Lý Ỷ La đương nhiên đã gặp qua mấy người này, nhưng cũng chỉ là gặp mặt mà thôi. Tần Chung cũng vậy, căn bản không quen bọn họ, những người này vừa đến cửa đã thao thao bất tuyệt lôi kéo Tần Chung đi uống rượu hoa.

Lúc Lý Ỷ La nói chuyện hơi hơi nhướng mày, tuy là câu hỏi, nhưng lại rất có khí thế, làm ba người ngoài cửa vừa nhìn thấy liền không nhịn được mà cùng lui về sau một bước trong vô thức.

Khó trách Tần Chung này lại thành thật đến vậy, thì ra là do có một thê tử dữ dằn!

"Bọn họ mời ta đến bờ sông Hoài Thủy!" Tần Chung nói thẳng.

Lý Ỷ La a một tiếng, lại dám ở trước mặt nàng trắng trợn bảo nam nhân của nàng đi tìm nữ nhân khác. Đây không phải hiếp người quá đáng thì là gì?

"Ngại quá! Tướng công nhà ta vừa thi xong, cần phải tịnh dưỡng lại sức, tạm thời không thể đi cùng mọi người. Các vị xin cứ tự nhiên." Lý Ỷ La nói xong thì trực tiếp đóng cửa phòng.

Ba người quay sang nhìn nhau, rồi hậm hực bỏ đi. Suy cho cùng ở trước mặt thê tử người ta mà kéo người đi uống rượu hoa cũng không phải chuyện hay ho gì.

Trong phòng, Lý Ỷ La nhíu mày: "Vô duyên vô cớ, sao bọn họ lại tới tìm chàng?"

Tần Chung dường như không cảm thấy ngạc nhiên chút nào: "Nghe nói đã sắp có kết quả kỳ thi phủ."

Còn một ngày nữa sẽ dán thông báo, hiện tại có thể nghe được một ít tin tức hư hư thật thật cũng không có gì lạ: "Cho nên, bọn họ biết được thành tích của chàng, nên muốn kết giao với chàng trước?"

Tần Chung khẽ cười, ôm Lý Ỷ La vào lòng: "Làm sao nàng biết ta sẽ đậu?"

Lý Ỷ La lập tức nói: "Chàng thông minh như thế, sao lại không đậu?" Ngoại trừ những chuyện liên quan đến nàng là có chút ấu trĩ, thì Tần Chung vẫn luôn bình tĩnh thận trọng, hắn chính xác là người khiến người khác vừa nhìn đã có lòng tin.

"Bọn họ không nhất định là muốn giao hảo cùng ta, bởi vì sau đó vẫn còn kỳ thi viện. Một người bình thường luôn nghiêm túc như ta lại đột nhiên ham mê tửu sắc, khó nói có bị trượt hay không."

"Cái gì? Bọn họ lại có bụng dạ đen tối như vậy?" Lý Ỷ La hừ lạnh, nói.

Tần Chung ngược lại chỉ cười: "Nàng tức giận làm gì? Chỉ cần bản thân ta không lung lạc, thì ai có thể làm gì được ta?"

Lý Ỷ La cười: "Nói cũng đúng!"

Đã đến ngày yết bảng, hôm nay, tất cả các khách điếm lớn ở Ích Dương phủ, tiền sảnh đều bị thí sinh chờ yết bảng chiếm đóng, cả buổi sáng đều là âm thanh bàn luận sôi nổi.

Thi phủ chỉ có thể tính là bước đầu của quá trình thi cử, dù có đậu cũng sẽ không có nha sai đến báo tin vui. Trời còn chưa sáng thì mọi người đã đến bên ngoài chờ dán bảng.

Giờ Tỵ yết bảng, chính là tầm khoảng mười một giờ ở hiện đại, sau khi trời sáng, mọi người rõ ràng càng lúc càng nôn nóng.

Tuy thi phủ chỉ là bước đầu tiên, nhưng nó lại liên quan đến việc có tư cách tiếp tục tham gia thi viện hay không. Nhiều người tham gia thi cử như vậy, cũng giống như thiên quân vạn mã cùng đi qua một chiếc cầu độc mộc.

Theo thời gian càng lúc càng gần, khách điếm đã có người đứng ngồi không yên. Có người đi tới đi lui, có người trực tiếp chạy đến nơi yết bảng, chờ đến giờ yết bảng.

"Nghe nói người tham gia thi phủ năm nay còn nhiều hơn khoa thi trước, đặc biệt là Ích Dương phủ chúng ta, ta thấy lần này mình lại không có hy vọng."

"Còn chưa yết bảng, sao huynh biết là không có hy vọng? Đừng chán nản, kiên nhẫn chờ xem...."

Vốn dĩ Lý Ỷ La cảm thấy Tần Chung có đậu hay không cũng không sao, nhưng dưới bầu không khí thế này, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm giác khẩn trương.

Tần Chung vẫn bình tĩnh uống trà, thấy Lý Ỷ La cứ nhìn ra ngoài, liền vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Thi cũng thi xong rồi, lo lắng nhiều cũng vô dụng, cứ an tâm chờ xem."

Lý Ỷ La hồi phục tinh thần lại cũng thấy có chút buồn cười, nàng đúng là quan tâm tắc loạn mà. Lý Ỷ La nắm tay Tần Chung: "Còn không phải là vì chàng sao?" Nếu không phải biết Tần Chung thật sự rất muốn trở nên nổi bật, nàng cũng đâu cần khẩn trương làm gì.

"Ừ, đều do ta!" Tần Chung trở tay nắm lấy tay Lý Ỷ La.

"Ta ngồi không yên, dù còn cách thời gian yết bảng đến một canh giờ, ta cũng phải đi chờ." Có người bỗng vỗ bàn một cái, đứng lên, nói.

"Đi chung đi! Đi sớm, chiếm vị trí tốt!" Lập tức có người cũng thiếu kiên nhẫn hưởng ứng.

Nơi yết bảng là ở trước trường thi, danh sách thí sinh thi đỗ sẽ được dán ở đấy. Lúc này, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, nếu thật đứng ở đó một canh giờ, e là sẽ bị đóng băng mất.

Dù vậy, người mất kiên nhẫn ngồi chờ càng ngày càng tăng lên, tất cả đều không kiềm chế được mà chạy đến nơi yết bảng.

"Tướng công, không cần lo, lát nữa ta giúp chàng xem." Năm giác quan của nàng có thêm dị năng, cho nên thị lực rất tốt. Dù có đứng bên ngoài đám đông, cũng vẫn có thể nhìn rõ.

Tần Chung vô cùng bình tĩnh gật gật đầu.

Lại qua thêm một lúc lâu, tiếng chiêng trống bỗng vang rền. Lúc này, chợt có người hô to: "Yết bảng, yết bảng....."

"Tướng công, yết bảng....." Lý Ỷ La lập tức túm Tần Chung cùng chạy đến nơi yết bảng.

Tới nơi yết bảng, thấy nha sai đang cầm một tờ giấy lớn dán lên tường, xung quanh là biển người mênh mông cuồn cuộn. Nhìn sơ qua, người tham gia thi phủ năm nay không dưới con số một vạn, mà số người thi đỗ, lấy được tư cách thi viện chỉ có một ngàn.

Một ngàn người này sẽ gộp chung với các thí sinh thi đỗ kỳ thi phủ lần trước cùng nhau tham gia thi viện, con số đại khái có khoảng năm ngàn. Năm ngàn người này sau khi thi viện xong lại giảm xuống còn năm trăm.

Từ con số đó, có thể thấy khoa cử Đại Việt cạnh tranh khốc liệt đến mức nào.

Advertisement / Quảng cáo


"Có tên ta, có tên ta, ta đậu rồi! Ta đậu rồi!" Một thí sinh trẻ tuổi vui mừng nhảy cẫng lên, tâm trạng điên cuồng.

"Tên của ta đâu? Sao lại không có tên ta? Lão hủ phí nửa đời người, trời cao bất công...." Một vị thí sinh tuổi độ năm mươi bỗng òa nước mắt nói.

"Đừng đẩy, giày của ta...."

"A, tóc của ta...."

"Đừng đẩy!!!!"

Mấy người đứng phía trước sau khi thấy tên của mình trên bảng, đầu tiên là mừng như điên, sau đó không kiềm chế được xem đi xem lại mấy lần. Những người không thấy tên mình cũng không hết hy vọng mà tiếp tục dò tên mình lần nữa. Bọn họ xem xong không chịu bỏ đi, người phía sau không cách nào tiến lên trước, tất cả mọi người cùng chen lấn xô đẩy như ong vỡ tổ. Có người còn bị đẩy trúng, dán chặt vào tường.

Lý Ỷ La vốn tưởng dù đứng xa nàng cũng nhìn thấy, nhưng thực trạng dưới biển người chen chúc thế này, thị lực nàng có tốt mấy cũng vô dụng.

"Không sao! Chúng ta đợi lát nữa mới đi lên xem." Tần Chung dùng áo choàng của mình bao lấy cả hai người, trên mặt không có chút nôn nóng nào.

"Ta đỗ rồi! Ta đỗ rồi!"

"Không có tên của ta, sao có thể không có tên ta chứ?"

Tâm trạng người thi đậu và người thi trượt khác biệt một trời một vực.

Trước khi Tần Chung đi thi, Lý Ỷ La quả thật không chút để tâm kết quả, nhưng dưới bầu không khí này, nàng khó mà không bị ảnh hưởng.

Nàng rất có lòng tin với Tần Chung, nhưng nghe nói câu hỏi về tứ thư ngũ kinh đều là vấn đề chủ quan, điểm cao hay thấp hoàn toàn dựa vào ấn tượng của giám khảo chấm bài. Nếu bài thi Tần Chung không hợp quan điểm của vị giám khảo chấm bài, thì vẫn có khả năng bị trượt.

Thật vất vả đám đông phía trước mới vơi đi một ít, Lý Ỷ La đang muốn xem kết quả thì chợt có người hô to: "Đứng đầu bảng là Tần Chung, nhân sĩ Vân Dương huyện!"

Lý Ỷ La mừng rỡ: "Tướng công, chàng đứng đầu bảng!" Hạng nhất đó nha!

Người khác nghe thấy lời Lý Ỷ La, quay sang nhìn nàng và Tần Chung, vừa nhìn liền cảm thán, người đứng đầu bảng thi phủ năm nay lại tuấn tú như vậy! Haiz, tiếc là đã thành thân, bằng không có thể bắt về làm hiền tế.

Đôi môi mím nhẹ của Tần Chung thoáng thả lỏng, có thể thấy trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng.

Tần Chung nhìn về phía Lý Ỷ La, mắt hơi mở to: "Ỷ La, ta đứng đầu bảng." Tuy Tần Chung rất có lòng tin vào chính mình, nhưng lỡ như có chỗ nào sai sót, cũng có khả năng thi trượt. Vân Dương huyện_Tần Chung, ngoại trừ hắn thì không còn người nào khác nữa, lúc này, tâm Tần Chung mới được thả lỏng.

"Tướng công, chàng quá lợi hại! Đợi lát nữa về, ta sẽ làm thật nhiều món ngon để khen thưởng chàng!" Lý Ỷ La vỗ vỗ vai Tần Chung hứa hẹn, không phải nói trẻ em tuổi dậy thì đều cần được cổ vũ à? Tần Chung cố gắng như vậy, nàng nhất định phải thể hiện sự coi trọng của mình. Trước kia tỏ vẻ không sao cả là để Tần Chung không thấy áp lực, hiện tại thi xong rồi thì phải khích lệ.

Để phòng ngừa, chờ sau khi đám đông sơ tán, hai người bọn họ tự mình đi xem lại một lần nữa, quả nhiên, tên của Tần Chung nằm ngay vị trí đầu tiên.

Tin tức Tần Chung đứng đầu bảng được truyền đi rất nhanh, thời điểm trở lại khách điếm, chưởng quầy cười tủm tỉm tiến lên chúc mừng, rất nhiều thí sinh khác cũng đến chúc mừng.

Tần Chung đều đáp lễ lại.

Nhưng ba người từng đến mời Tần Chung đi uống rượu hoa kia thì lại không được vui cho lắm.

Lý Ỷ La thoáng liếc nhìn, cũng không thèm để ý bọn họ. Nhiều ý tưởng xấu xa như vậy, chỉ sợ toàn bộ tâm tư đều dùng trong việc tính kế người khác.

Một khi có kết quả kỳ thi phủ, người thi rớt tất nhiên ai về quê nấy. Người thi đậu thì ở lại chờ đến kỳ thi viện vào tháng sáu.

Người thi rớt vừa đi, khách điếm liền trống trải đi rất nhiều. Tuy nhiên, rất nhanh lại có nhiều người đến, đó là những thi sinh thi đậu kỳ thi phủ lần trước, đến để tham gia thi viện năm nay.

"Muội phu...." Hôm nay, thời điểm Tần Chung đang đọc sách, Lý Ỷ La thì sửa sang lại xiêm y, cửa phòng bọn họ lại có người đến gõ. Giọng nói này, rõ ràng là Vương Bác Quân.

Hai phu thê nhìn nhau một cái, Tần Chung đi ra mở cửa.

"Ha ha, quả nhiên là đệ, trên đường đến đây ta đều hỏi thăm về đệ, cũng may là hiện tại danh tiếng của đệ lớn, vừa hỏi một chút liền biết ngay." Vương Bác Quân cười ha ha nói.

"Bác Quân!" Tần Chung nhìn nhìn ra phía sau Vương Bác Quân, khẽ gật đầu: "Đại tỷ!"

Đại tỷ? Lý Ỷ La vội đến bên cạnh Tần Chung, thấy Lý Nguyệt Nga đang mang lụa trắng che mặt lẳng lặng đứng sau lưng Vương Bác Quân, bên cạnh họ còn có một nha hoàn và một gia đinh.

Nhìn người ta mà xem, quả nhiên là cao cấp hơn bọn họ nhiều.

Nơi này không có người ngoài, Lý Ỷ La cũng lười diễn tuồng, chỉ hơi hơi gật đầu.

"Chúng ta cũng trọ lại khách điếm này, ở trong Cao Trung Viện, còn kế bên phòng của hai người nữa, muội phu, sau này chúng ta có thể thường xuyên nói chuyện với nhau...."

Lời còn chưa nói hết, thì Lý Nguyệt Nga đứng sau lưng hắn đã nhàn nhạt lên tiếng: "Phu quân, không được! Sắp tới kỳ thi viện rồi, chàng phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho việc thi cử."

Nụ cười trên mặt Vương Bác Quân vốn đang cực kỳ tươi tắn thì đột ngột cứng đờ, sau đó hắn phe phẩy quạt hai cái, rồi lại cười tươi lần nữa: "Ta biết! Nhưng hôm nay chúng ta mới đến Ích Dương phủ, nàng cũng mệt mỏi, không cần đốc thúc ta đọc sách. Vừa hay chúng ta có thể cùng muội muội và muội phu trò chuyện. Muội phu, còn không mời chúng ta vào phòng, chẳng lẽ muốn đứng mãi ngoài cửa nói chuyện sao?"

Tần Chung mở cửa: "Mời!"

Lý Nguyệt Nga nhíu mày, đi theo sau Vương Bác Quân vào phòng.

Advertisement / Quảng cáo


Lý Ỷ La rót cho mỗi người một chung trà. Vương Bác Quân bắt đầu mở máy hát của hắn: "Tần Chung, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ngao đầu kỳ thi phủ lần này đúng là đã bị đệ chiếm lấy. Ta nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hạng nhất kỳ thi viện cũng sẽ thuộc về đệ thôi."

Tần Chung cười lắc đầu: "Huynh quá coi trọng ta, thiên hạ thiếu gì anh tài ngọa hổ tàng long, ta làm sao dám tự cao tự đại."

Vương Bác Quân xua xua tay: "Ta cũng đâu phải không biết đệ, nếu không phải trận bệnh nặng kia, nói không chừng, hiện tại đệ đang chờ thi hương rồi."

Khi Lý Nguyệt Nga nghe đến đây, tay cầm chung trà bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Nàng ta không ngờ, Tần Chung đã thật sự khỏi bệnh, hơn nữa vừa tham gia thi phủ thì đã chiếm ngao đầu. Có điều, đây cũng không đại diện cho điều gì, chỉ thi phủ mà thôi, kỳ thi viện mới chân chính là điểm xuất phát của con đường khoa cử.

Lý Nguyệt Nga nhìn Tần Chung một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, sau đó thì đặt tầm mắt của mình lên người Vương Bác Quân. Nàng ta không thể, cũng sẽ không nghĩ ngợi điều gì khác. Một khi đã lựa chọn, nàng sẽ không hối hận. Vương Bác Quân tư chất thông minh, hơn nữa còn có nàng ở bên cạnh đốc thúc, kỳ thi viện lần này nhất định có thể bộc lộ tài năng.....

Lý Ỷ La liếc nhìn Lý Nguyệt Nga một cái, Lý Nguyệt Nga cảm nhận được ánh mắt của Lý Ỷ La, liền bình tĩnh nhìn lại.

Lý Ỷ La khẽ cười hỏi: "Sao tỷ tỷ cũng theo tới đây?"

"Tỷ theo chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của tướng công." Lý Nguyệt Nga nhàn nhạt đáp.

Còn Vương Bác Quân vừa nghe câu này thì hơi nhíu mày lại.

Lý Ỷ La thầm nghĩ, xem ra giữa phu thê Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga đã xuất hiện vấn đề. Kỳ thật, chuyện này cũng không khó đoán, Lý Nguyệt Nga không cam lòng sống bình dị, nhưng thân là nữ nhi, không cách nào thực hiện hoài bão, chỉ có thể đặt cược hết tất cả lên người trượng phu mình.

Mà Vương Bác Quân lại là người trời sinh không thích bó buộc. Cứ tiếp tục như vậy, Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân, không ai chịu vì ai mà thay đổi, thì mối nhân duyên này của bọn họ sợ là không thể ngọt ngào như đã nghĩ.

Nhưng đây là chuyện của Lý Nguyệt Nga, nàng ta cầu nhân đắc nhân, Lý Ỷ La tất nhiên sẽ không nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK