Nghi Hi ngước mắt, bên môi hắn còn khẽ cười, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn hòa khí trở nên có chút bất đồng, “Anh nhớ em đã từng nói, anh ta là thần tượng của em, muốn so sánh ai hiểu rõ anh ta hơn, anh chắc chắn không bằng em.”
Cô không biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ mơ hồ nhận ra bất luận là tối hôm qua kiên trì muốn đưa mình quay về khách sạn, hay là vừa nãy cưỡng ép đóng cửa, hành vi của hắn đều lộ ra sự khác thường.
“Hứa Mộ Châu, rốt cuộc anh…”
Hắn bỗng nhiên đè xuống nút, cửa thang máy thong thả mở ra. Trái phải hai bên bày bồn hoa, trước mặt trống trải bằng phẳng, hiện tại quá sớm, cũng không có ai chờ ở bên ngoài.
Nghi Hi: “A ?” Sao bỗng nhiên lại chịu mở cửa ?
“Lê Thành Lãng hôm qua mới gặp chuyện không hay, hiện tại bên ngoài chắc chắn có rất nhiều phóng viên ẩn núp. Em đi trước đi.” Dừng một chút, “Cố gắng quay phim, anh lại tới xem em.”
Nghi Hi bị hành động không đầu không đuôi của hắn làm mơ hồ, chần chờ gật đầu, không hiểu gì ra ngoài. Hứa Mộ Châu đứng tại chỗ chăm chú nhìn bóng lưng cô, lông mày nhíu lại, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang suy nghĩ gì.
Trợ lý thở dài, “Anh Hứa à không phải em nói anh đâu, anh thế này không được, làm như vậy không thể xoay chuyển được trái tim của các cô gái…”
Một ánh mắt hung ác bắn tới, rất bình tĩnh không hề tức giận, trợ lý lại cúi đầu sờ sờ mũi, đem những lời muốn nói trở thành oán thầm.
Ngay cả, ghen tị còn không cho người ta nói, vừa rồi nếu là lôi kéo thêm một hồi, Nghi Hi khẳng định nhìn ra. Chính là muốn cho cô ấy nhìn ra, bằng không làm sao biết được tâm ý của anh, làm sao xoay chuyển thế cục ?
Thật là cái người chết vì sĩ diện.
.
Yên Như hôm nay không có cảnh quay, cho nên ngay cả trang phục cũng chưa đổi, khoác chiếc áo ba đờ xuy vàng nhạt ở ngoài ngồi trong phòng hóa trang chơi game trên điện thoại. Nhìn qua thần thái nhẹ nhàng, trên thực tế lực chú ý căn bản không để trên điện thoại, chờ giọng nói của thợ hóa trang truyền tới, liền đi theo ngẩng đầu lên.
Nghi Hi đã thay xong trang phục, dáng người khẩn khoản, dáng vẻ tao nhã, đối diện với tầm mắt của cô ta liền mỉm cười, “Chị Yên Như.”
Yên Như gật gật đầu, “Rất xinh đẹp, thật giống tiểu thư khuê các cổ đại. Nếu chị không biết, chắc chắn cho rằng em không phải đóng thị thiếp, mà là Thái tử phi đấy.”
Lời này nghe qua giống như khen ngợi, cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, người ở đây đều làm việc trong đoàn phim nhiều năm, rất nhanh lĩnh ngộ ý tại ngôn ngoại của Yên Như. Đúng nha, Nghi Hi nhìn qua đoan trang, trang dung lại quyến rũ đều chỉ là mặt ngoài, nếu không thể biểu hiện ra được tinh túy cùng cá tính thật của Liễu Cơ, nhân vật này liền trở thành nét bút hỏng của bộ phim này.
Thực ra từ bề ngoài nhìn qua, Yên Như so với Nghi Hi lại càng thích hợp nhân vật này hơn, chỉ sợ ngay cả chính cô ta cũng muốn đóng nhân vật này. Vai công chúa Hưng An của Yên Như tuy rằng so với Liễu Cơ nhiều phân cảnh hơn, nhưng đặt xuống so sánh lại không xuất sắc như Liễu Cơ, càng không cần nhắc đến việc đóng chung với Lê Thành Lãng sẽ dẫn tới bao nhiêu sự chú ý của cánh truyền thông.
Nghi Hi giống như nghe không hiểu, “Nếu đã hóa trang xong, chúng ta đi xem Lê ảnh đế quay phim như thế nào thôi ? Tôi còn chưa từng trực tiếp xem anh ấy diễn, rất muốn được tiếp thu kiến thức.”
Đây chính là nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, thế là ăn nhịp với nhau, mọi người thu thập đồ đạc xong liền mãnh liệt lao tới trường quay. Bên kia đã bắt đầu làm việc, Nghi Hi tìm được vị trí không dẫn tới sự chú ý của ai, liền đứng từ xa nhìn xem.
Đạo diễn Đàm Vệ Đông là một trong những nhân vật đại biểu cho “đạo diễn đời thứ năm” của Trung Quốc, vào những năm của thập niên 90 đã quay rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển như Năm tháng, Nữ nhân châu lương sơn, Như hình với bóng, đây cũng được coi là thời kỳ đỉnh cao của ông. Bây giờ tuy rằng mọi người cho rằng trình độ giảm xuống, nhưng dù sao chăng nữa, ông vẫn là một trong những đạo diễn của Trung Quốc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở trên thế giới.
Vì bảo đảm doanh thu phòng vé, đại đa số đạo diễn đều thích dùng diễn viên đã thành danh, nhưng Đàm Vệ Đông lại khác, ông đặc biệt thích dùng người mới, trong phương diện chọn lựa nữ diễn viên càng là con mắt tinh đời, nhiều ảnh hậu cũng từ tay ông mà ra, truyền thông thường gọi những ngôi sao nữ được một tay ông tìm ra là “Đàm nữ lang[1]“.
Chỉ có điều Đoạt cung rõ ràng ngoại lệ, bộ phim này từ nam chính nữ chính đến nam phụ nữ phụ toàn là gương mặt quen thuộc, sàng lọc xuống dưới, có thể được gọi là “Đàm nữ lang” lại là nữ ba không có nhiều phân cảnh. Nhờ danh hiệu này, đến lúc đó cô sẽ nhận lấy không ít sự chú ý, vượt xa đãi ngộ bình thường của một nữ ba.
Cho nên, bị người khác nhìn chằm chằm là bình thường, bị ghen tị cũng là bình thường. Bờ môi Nghi Hi mang ý cười, vẻ mặt vui mừng, phảng phất phía sau không có những ánh mắt ngấm ngầm đánh giá. Từ trước đến giờ cô đều không sợ trở thành trung tâm của sự chú ý, hoài nghi cũng tốt, xem nhẹ cũng được, có thể hóa giải nó chỉ có thực lực.
.
Cảnh trước mắt là Lê Thành Lãng đóng Thái tử cùng Cung Văn Phi đóng Tề vương sau nhiều lần trải qua thăm dò rốt cục quyết định liên minh, nội dung không hề dài, cộng thêm trạng thái hai người đều rất tốt, cảnh quay rất nhanh liền xong. Phân cảnh tiếp theo cũng cùng địa điểm, mọi người cũng không cần bôn ba. Cung Văn Phi hoàn thành nhiệm vụ, chạy đến chỗ máy quay để xem lại, Lê Thành Lãng còn ngồi tại chỗ, trợ lý lấy nước đưa qua, anh uống hai hớp không nói chuyện, vẻ mặt người sống chớ lại gần.
“Xem ra thầy Lê có chút âm trầm[2], không giống với anh ấy lúc bình thường.” Người thiết kế là một cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện với thư ký trường quay đứng bên cạnh.
“Có lẽ là vì bảo trì cảm xúc đi, lúc trước ở Bắc Kinh quay phim cũng như vậy, lúc ấy tôi còn nghĩ anh ấy tính tình không tốt. Haizz, nhân vật Thái tử này quá bi kịch, dự đoán anh ấy phải âm trầm mấy tháng.” Đụng đụng vào trước người Nghi Hi, “Tiếp theo đến phiên em, đừng khẩn trương, tôi sẽ cổ vũ cho em.”
Nghi Hi giả vờ nghiêm túc gật đầu, “Em sẽ cố gắng không khẩn trương.”
Không cần người khác nhắc nhở cô cũng phát hiện, hiện trường vây xem rõ ràng nhiều người hơn vừa nãy, ánh mắt cô chống lại các loại ra hiệu, tới xem đều là do cái danh tân Đàm nữ lang. Nghi Hi không biết là nên cao hứng bản thân lại có lực hấp dẫn như vậy, hay phải cảm khái thì ra có nhiều người muốn cười nhạo mình như vậy.
Đàm đạo gọi cô qua, tự mình cùng cô nói chuyện, sau đó phó đạo diễn lại dặn dò: “Nhớ kỹ trọng điểm, cảnh quay này cảm tình tương đối phức tạp, quay lại cũng không sao, nhưng nhất định phải hết sức. Đừng lãng phí phim nhựa.”
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, nhân viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Lê Thành Lãng cũng từ trạng thái chợp mắt tỉnh lại. Nghi Hi đánh mắt qua liền thấy Hứa Mộ Châu, hắn đứng bên cạnh người thiết kế sân khấu, ánh mắt nhu hòa, giấu giếm sự cổ vũ, khiến cô nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên lên sân khấu diễn kịch bản, hắn cũng nhìn mình như vậy.