Mục lục
Tôi Có Mắt Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92




Edit: Ngân Nhi

Lúc Thẩm Thuật ở khách sạn chuẩn bị cho buổi cầu hôn thì Diệp Tuệ cũng đang chuẩn bị cho màn tỏ tình của mình.

đi chợ hoa chỉ là một hình thức ngụy trang mà thôi, Diệp Tuệ đi dạo trong đó một vòng rồi quyết định rời đi luôn.

Sau khi rời khỏi chợ hoa, cô còn nghiêm túc quan sát mấy lần để xác nhận chắc chắn xe của Thẩm Thuật đã đi rồi. cô sẽ giữ bí mật tuyệt đối việc này, không thể để cho anh biết được.

Nhiệt độ buổi tối ở Lục thành rất dễ chịu, Diệp Tuệ đi dọc theo đèn đường, đến chỗ cho thuê du thuyền.

Trước khi tới đây cô đã liên hệ trước rồi, vào ngày sinh nhật anh, cô sẽ thuê một chiếc du thuyền trọn ngày luôn.

cô đã gửi tiền cọc trước, dạo này lịch trình của cô rất dày, thu nhập không hề ít, bây giờ việc bỏ tiền thuê du thuyền đối với cô là một chuyện rất bình thường.

Diệp Tuệ thanh toán nốt phần còn lại cho nhân viên, cũng may ở đây đèn tối nên không ai nhận ra cô.

Tối mai cô sẽ tổ chức sinh nhật cho Thẩm Thuật trên du thuyền, bánh nến này nọ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.

Sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật sẽ là ngày tạo bước ngoặt lớn trong cuộc đời của anh và cô.

Diệp Tuệ rời khỏi chỗ thuê du thuyền, chuẩn bị quay về chợ hoa để đợi Thẩm Thuật tới đón.

Trước đó cô đã hẹn Thẩm Thuật tới chợ hoa đón cô, bây giờ cô đi chỗ khác thế này, nhỡ bị Thẩm Thuật phát hiện ra sự khác thường của cô thì phải làm sao đây?

cô mở điện thoại ra gõ hai chữ chợ hoa rồi tìm một con đường ngắn nhất để đi.

Trong điện thoại phát ra giọng nói tự động lạnh lẽo: “Định vị bắt đầu dẫn đường, buổi tối đi đường xin hãy chú ý an toàn…”

Diệp Tuệ đi theo chỉ dẫn của điện thoại, bất tri bất giác lại đổi sang một con đường khác, cô cảm thấy hơi lạ, mặc dù đúng là khoảng cách ngày càng gần, nhưng thật sự có thể đi tới chợ hoa sao?

Từ nơi xa truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được bờ biển, còn cảm giác được cát mịn bay vào sandal, lòng bàn chân hơi cộm.

cô chỉ đi nhầm qua một ngã ba, thế mà lại đến bờ biển.

cô dừng bước ngắm nhìn, phía đó có một cô dâu mặc váy cưới màu trắng tinh khôi, cô ấy được bố dắt tay đi từng bước về phía chú rể.

Diệp Tuệ ngẩn người, thì ra là hôn lễ trên bờ biển.

Các khách mời ngồi trong một không gian rộng rãi thoải mái, cảm nhận gió biển mát rượi, dọc hai bên là những bóng đèn nhỏ sáng rực, nhìn từ xa giống như một biển trời sao.

Đám cưới này hình như không hạn chế khách mời, xung quanh còn có cả khách du lịch và người qua đường vây xem.

Có lẽ vì nụ cười trên gương mặt cô dâu quá hạnh phúc nên Diệp Tuệ cũng bị ảnh hưởng theo, cô nhấc chân bước về nơi tổ chức đám cưới.

cô dâu đi tới trước mặt chú rể, trên đầu cô dâu cài khăn voan trùm đầu, thấp thoáng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ẩn hiện bên trong, nhất là đôi mắt đang đong đầy hạnh phúc.

Diệp Tuệ đứng một bên nhìn cô dâu chú rể nhìn nhau.

Dưới sự chứng kiến của người chủ hôn, cô dâu chú rể đọc lời tuyên thệ, đeo nhẫn cho nhau. Lúc chú rể vén tấm khăn voan của cô dâu lên, Diệp Tuệ nhìn thấy cô dâu rơi nước mắt.

Cảm xúc của cô không khỏi bị cuốn theo cảm xúc của hai người họ, từng giây phút đều khiến cô rất xúc động.

Hôn lễ kết thúc, cô dâu ôm trên tay bó hoa cưới đi tới trước mặt mọi người, khách khứa lập tức chen chúc nhau để đứng lên trước.

cô dâu đứng trên bục cao, nở nụ cười hạnh phúc, hô thật lớn: “Tôi chuẩn bị tung hoa đây!” nói xong lại nhìn những người đi đường đang đứng xem rồi nói: “Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều có thể bắt hoa ạ!”

Diệp Tuệ đang đứng thì bị dồn lên trước, nghe cô dâu nói xong, khách du lịch đang đứng đây đều chen chúc tới gần, cô cũng bị dòng người xô về trước, không khống chế được.

cô dâu quay lưng đi, còn chưa làm gì mà khách khứa đã nôn nóng thúc giục, cánh tay cô dâu giơ lên cao, bó hoa cưới sáng rực dưới ánh đèn.

Bó hoa được cô dâu tung lên cao, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, cuối cùng rơi xuống trúng người Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ: “…”

cô dâu quay người lại nhìn mọi người, trông thấy bó hoa cưới đã rơi vào tay một người lạ.

Diệp Tuệ đeo khẩu trang và kính râm, ăn mặc lại giản dị, nhìn qua chỉ giống như người đi đường bình thường.

cô dâu mỉm cười vẫy tay với Diệp Tuệ, hô to: “Chị gì đó vừa mới bắt được hoa ơi, chúc chị hạnh phúc nhé!”

Diệp Tuệ bật cười, cô giơ cao bó hoa lên rồi vẫy tay với cô dâu, ý bảo cô nghe thấy rồi.

Buổi hôn lễ kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, dòng người trở nên chật chội. Diệp Tuệ ôm bó hoa rời đi, cố gắng bảo vệ nó thật tốt, hy vọng bó hoa này sẽ đem lại may mắn cho cô như lời cô dâu vừa nói.

cô chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Thuật bảo anh tới đón mình.

Lúc này cô chợt đi ngang qua một chỗ xem bói, người xem bói là một cụ bà bị mù, đằng trước là một đôi nam nữ.

Diệp Tuệ không biết bà cụ nói gì mà người đàn ông kia như vừa bị nói trúng tim đen, chột dạ nói: “Bà à, bà vừa nói nhảm cái gì thế?”

Người phụ nữ bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng rồi đấy, bà đừng có mà giả thần giả quỷ, cẩn thận chúng tôi đập nát hết chỗ này đấy!”

Bà cụ không hề tức giận mà tiếp tục khuyên bảo: “anh hãy suy nghĩ cho kĩ vào, vợ chưa cưới của anh còn đang bụng mang dạ chửa chờ anh về đấy, anh dừng lại đi, coi như tích đức cho mình.”

Người đàn ông lập tức nổi giận, đứng lên đạp mạnh vào bàn một cái, sau đó gạt hết đống đồ nghề trên bàn xuống đất.

hắn ta vừa đập phá vừa chửi bới: “Này thì nói linh tinh này! Này thì nói láo này!”

Diệp Tuệ nhíu mày, mặc dù cô cũng không tin vào chuyện bói toán, nhưng người đàn ông này hơi quá đáng quá rồi, cô vội đi tới nói: “Dừng lại ngay!”

Người đàn ông dừng động tác lại, quay đầu nhìn Diệp Tuệ, trông thấy đó là một người phụ nữ bịt khẩu trang kín mít thì hắn lại càng điên hơn: “Làm sao, thích chõ mõm vào không?”

Diệp Tuệ: “Tôi không thèm lo chuyện bao đồng, tôi chỉ muốn khuyên anh nên biết tiết chế lại cảm xúc, đừng lúc nào cũng nóng nảy như thế.”

hắn ta hừ một cái rồi nói: “Bà già này nói năng linh tinh, tôi không dạy dỗ bà ta một trận thì bà ta sẽ thật sự cho rằng mình là thần tiên mất.”

nói xong, hắn lại muốn đập phá căn phòng của bà cụ tiếp.

Diệp Tuệ thấy người đàn ông này không thèm nghe cô khuyên bảo thì sắc mặt liền lạnh đi, cô cầm di động quơ trước mặt hắn: “Được, anh cứ đập tiếp đi.”

Người đàn ông sửng sốt, Diệp Tuệ cười nói: “Tôi đã báo công an rồi, nếu anh không muốn bị tóm về đồn thì chạy ngay đi còn kịp.”

hắn liếc nhìn điện thoại của Diệp Tuệ, hiển nhiên là không tin: “cô đang dọa ai đấy?”

Diệp Tuệ cười, thái độ rất bình tĩnh: “anh không tin à?”

cô cúi đầu xem giờ: “Tôi đã gọi công an cách đây hai phút rồi, chắc họ đang trên đường tới đấy.” nói xong lại ngẩng lên nhìn người đàn ông kia rồi nói tiếp: “Để tôi xem xem tốc độ đập phá quán của anh nhanh hơn hay là tốc độ cảnh sát đi tới đây nhanh hơn nào.”

Người đàn ông kia ngẩn ra, hắn không ngờ là Diệp Tuệ lại khó đối phó như vậy. Diệp Tuệ hất cằm lên cười khẩy, như thể đang muốn nói là anh cứ đập tiếp đi, tôi đứng đây xem.

cô bạn gái kéo áo bạn trai nói nhỏ: “Thôi đi đi.”

Người đàn ông cũng sợ cảnh sát sẽ đến nên đành phải rời đi, Diệp Tuệ nhìn bà cụ lúc này đang mò mẫm dưới đất để nhặt đồ lên.

cô nói: “Bà ơi, để cháu nhặt giúp bà.” cô cúi người xuống dựng lại cái ghế vừa mới bị người đàn ông kia đạp đổ, sau đó lại nhặt từng món đồ đặt lên bàn. Bà cụ không nhìn thấy Diệp Tuệ, nhưng vì cô vừa giúp đỡ bà nên bà rất chân thành nói: “Cháu gái à, cảm ơn cháu nhé.”

“Đôi nam nữ vừa rồi ấy mà, anh chàng kia có vợ rồi, cô gái chỉ là tình nhân thôi, anh ta và cô nhân tình có ý đồ chiếm đoạt công ty của người vợ, vợ anh ta đang mang thai, tôi không đành lòng nên mới lên tiếng khuyên bảo.”

Diệp Tuệ bấy giờ mới biết là vì sao người đàn ông kia lại tức giận như thế, thì ra là bị đâm trúng tim đen.

Bà cụ lại nói: “Cháu gái à, hay là bà xem bói cho cháu nhé, coi như để cảm ơn cháu.”

Mặc dù Diệp Tuệ không tin vào bói toán, nhưng cô vẫn ngồi xuống, bà cụ nói: “Đưa tay đây cho bà.”

Diệp Tuệ giơ tay ra, bà cụ sờ lòng bàn tay cô một lúc rồi cười nói: “Cháu gái à, chồng cháu là một người đàn ông tốt.”

Diệp Tuệ không hiểu lắm, sao bà lại biết? Ngay sau đó bà lại nói tiếp: “Cháu gái, chồng cháu họ Thẩm đúng không?”

Đến lúc này thì cô thật sự ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Sao bà biết ạ?”

Bà cụ chỉ cười, chỉ vào hai mắt mình: “Mắt bà tuy mù, nhưng tâm không mù.”

Bà không nói thêm gì nữa mà tiếp tục vuốt tay cô, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy bà nói tiếp.

Lâu dần, bà cụ hình như đã xem được điều gì, ánh mắt của bà tuy không thể hiện được cảm xúc như xưa, nhưng nét mặt thì đã lộ ra sự sợ hãi.

Sau khi cảm giác sợ hãi trôi qua thì cảm giác tiếc nuối lại tới, cuối cùng bà cụ nói: “Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.”

Diệp Tuệ hỏi: “Nghiệt duyên gì ạ?”

Bà cụ: “Cháu với chồng mình kiếp trước đã có một đoạn nghiệt duyên.”

Diệp Tuệ cau mày, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời này, trước đây lúc cô đến miếu xin bùa cũng đã gặp một ông thầy bói, ông ấy cũng nói là cô với Thẩm Thuật có tiền duyên kiếp trước, nhưng khi ấy cô chỉ nghĩ ông ấy là kẻ lừa đảo nên không thèm để tâm đến.

Nhưng hôm nay bà cụ này lại nói lại một lần nữa, còn nói đúng tên họ của chồng cô, cho nên cô không thể không tin.

Mắt của bà cụ bị mù, lúc bà nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tuy vô hồn nhưng dường như có thể nhìn thấu lòng cô.

Diệp Tuệ không nói gì mà tiếp tục lắng nghe.

Bà cụ nói: “Kiếp trước chồng cháu có nghiệp giết chóc quá nặng, cho nên kiếp này mới khắc mệnh như thế.” Bà nghĩ lại thứ mình vừa nhìn thấy, khẽ rùng mình.

Diệp Tuệ nghe thấy bà cụ lại nhắc đến mệnh của Thẩm Thuật thì lại càng thêm tin tưởng lời bà nói, cô vội hỏi: “Sao bà lại nói vậy ạ?”

Bà cụ lắc đầu: “Có một số chuyện bà không thể tiết lộ được, nó là thiên cơ.”

Diệp Tuệ thất vọng cúi thấp đầu, cô lại hỏi: “Kiếp trước cháu và chồng cháu có quan hệ thế nào ạ? Sao bà lại nói bọn cháu có nghiệt duyên?”

Bà cụ nói rất chắc chắn: “Hai cháu là vợ chồng, nhưng mà…”

Diệp Tuệ sốt sắng: “Nhưng mà sao ạ?”

Bà cụ nhìn cô bằng biểu cảm thương hại: “Thân phận kiếp trước của hai cháu vô cùng tôn quý, nhưng chuyện tình cảm thì rất trắc trở.”

Diệp Tuệ trầm tư vài giây rồi hỏi: “Thế kiếp này thì sao ạ? Tình cảm của bọn cháu sẽ phát triển thế nào?”

cô sắp tỏ tình với anh rồi, cho nên vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.

Bà cụ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nói: “Cháu gái này, bà phải nhắc cháu một chuyện, đó là chồng cháu sắp gặp một kiếp nạn lớn.”

“Nếu vượt qua được thì cả đời sẽ bình an, còn nếu không qua được thì…” Bà cụ không nói nữa, nhưng nét mặt rất nghiêm trọng.

Diệp Tuệ không ngờ bà cụ lại nói vậy, cô cực kỳ lo lắng: “Kiếp nạn gì thế ạ? Bà có thể nói cho cháu biết cách giải quyết được không?”

Bà cụ đưa cho cô một tờ giấy: “Lúc cần thiết cháu có thể mở tờ giấy này ra, nó sẽ chỉ đường dẫn lối cho cháu.”

Diệp Tuệ nhận lấy tờ giấy, nắm lại thật chặt, cảnh này nhìn qua sẽ thấy rất giống một âm mưu, nhưng nghe bà cụ nói, cô lại cảm thấy rất thật.

cô cảm ơn bà cụ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, bà cụ lại nói với sau lưng cô thêm một câu: “Trong khoảng thời gian này có thể đang có người muốn tính kế với hai vợ chồng cháu đấy, cháu tuyệt đối phải cẩn thận.”

Diệp Tuệ chậm rãi bước đi, không hiểu tại sao cô lại nhớ lại lời bà cụ nói: “Chồng cháu sắp gặp một kiếp nạn, nếu vượt qua được thì cả đời này sẽ bình an. Nhưng nếu không vượt qua được thì…” Sau đó bà cụ nhìn cô với một thái độ đầy cảm thông và thương hại.

cô cẩn thận suy nghĩ, tại sao bà cụ lại nói là Thẩm Thuật sắp gặp kiếp nạn nhỉ? Rốt cuộc thì là kiếp nạn gì?

Ngay lúc cô đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng sấm từ đằng xa truyền đến, rồi từ từ đến gần hơn, tiếng sấm vang lên được một lúc thì hết.

Chỉ chốc lát sau thì trời đổ mưa, bầu trời vốn đang thoáng đãng bây giờ lại trở nên u ám mịt mù.

Mưa rất to, rơi ào ào xuống mặt đất, người đi đường che ô vội vã bước đi trên phố, không ai muốn đứng im một chỗ dưới cơn mưa tầm tã cả.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tựa như điềm báo cho một điều nguy hiểm sắp tới.

Diệp Tuệ nhìn màn mưa, đáy lòng bỗng trở nên khủng hoảng, tim tự nhiên cũng đập nhanh hơn, như có thứ gì đó đang đập vào tim vậy, cực kỳ khó chịu.

cô cúi đầu lấy tờ giấy bà cụ vừa cho ra, cẩn thận mở ra xem, tay cũng run rẩy, trên giấy có viết một dòng chữ, cô nhìn rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ đọc sai chữ nào.

Chỉ có bốn chữ ngắn ngủi.

Lấy mạng đền mạng.

Diệp Tuệ nhanh chóng tự hỏi, không lẽ nếu Thẩm Thuật muốn vượt qua kiếp nạn thì phải lấy mạng đền mạng sao? cô thật sự không hề nghĩ rằng kiếp nạn này thế mà lại là tử kiếp!

cô tiếp tục suy nghĩ, lấy mạng đền mạng, tức là nếu muốn người này sống thì người kia phải chết, rốt cuộc phải dùng tính mạng của ai thì mới có thể đổi được tính mạng của Thẩm Thuật đây?

Nếu như…Đó là cô thì sao?

Diệp Tuệ nhếch môi cười, nếu Thẩm Thuật thật sự gặp nguy hiểm, thì giây phút ấy cô sẽ làm gì? Trong lòng cô đã có đáp án, cô sẽ không để anh phải gặp bất cứ thương tổn nào hết.

Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần thì cô vẫn sẽ chọn làm như thế, đó là bảo vệ cho người mà cô yêu.

Lúc này bỗng có một cơn gió thổi tới xẹt qua đầu ngón tay cô, làm cô không nắm chắc được tờ giấy, để nó vuột mất khỏi tay.

cô khom lưng muốn bắt lấy nó nhưng không được, tờ giấy đã rơi hẳn xuống đất, ngấm vào vũng nước mưa, mấy chữ viết trên đó cũng dần trở nên mơ hồ.

Diệp Tuệ ngỡ ngàng nhìn, cơn khủng hoảng trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.

Tự dưng cô nghĩ lại lời ông Thẩm đã từng nói với cô, đó là người xem bói nói rằng Thẩm Thuật rất có thể sẽ không sống quá 30 tuổi.

Nhưng từ khi kết hôn với cô đến giờ sức khỏe của anh vẫn rất tốt mà, ông Thẩm cũng cảm thấy không thể nào có chuyện này được.

Nhưng bây giờ chuyện này đang hiện ra ngay trước mắt cô, bà cụ nói Thẩm Thuật có tử kiếp, thầy bói nói Thẩm Thuật sẽ không sống quá 30 tuổi…

Diệp Tuệ nhớ rất rõ, ngày mai là sinh nhật tròn 30 tuổi của anh, tức là rất có thể ngày mai anh sẽ gặp kiếp nạn.

Tim cô nhói lên, không được, cô quyết không để cho anh gặp nguy hiểm đâu.

Chỉ trong phút chốc, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nếu Thẩm Thuật gặp tử kiếp thì…tốt nhất là không nên để anh đi ra ngoài.

Bây giờ tốt nhất anh nên ở trong khách sạn, còn cô thì ở bên cạnh theo dõi anh từng giây từng phút. Còn nữa, ngày mai cô với anh cũng sẽ không ra ngoài, dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ cùng anh vượt qua.

Diệp Tuệ nghĩ mãi nghĩ mãi đến mức muốn bật khóc, vừa nghĩ tới việc Thẩm Thuật sẽ gặp nguy hiểm, cô liền khó có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Nhưng cô biết, ngay lúc này cô càng cần phải bình tĩnh, nếu không mọi việc sẽ chỉ càng khó giải quyết hơn.

Tay cô run bần bật, cầm điện thoại muốn gọi cho Thẩm Thuật, suýt thì làm rơi cả điện thoại xuống đất.

Tay cô lướt qua màn hình, vì căng thẳng quá nên tí thì bấm gọi nhầm cho số khác.

cô lẩm bẩm: “Đừng sợ, phải bình tĩnh…” cô không thể để anh phát hiện ra điều bất thường được.

cô hít sâu một hơi, chọn lại số một lần nữa, sau khi bấm gọi, chỉ vài giây sau là đầu bên kia đã bắt máy.

Bầu không khí rất yên tĩnh, dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, gọi tên anh: “Thẩm Thuật.”

Trong tiếng mưa rơi, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “anh đây.”

Thẩm Thuật không biết suy nghĩ của Diệp Tuệ lúc này, anh ân cần hỏi: “Trời đang mưa, em có mang ô không?”

Diệp Tuệ nhìn mưa rơi, sự lo lắng càng thêm rõ rệt hơn, cô lại gọi tên anh một lần nữa: “Thẩm Thuật.”

Giọng anh mang theo nụ cười: “Sao em?”

Giọng của anh tựa như một cơn gió trong lành tươi mát, có thể xua tan tất cả những bất an.

Diệp Tuệ thậm chí có thể tưởng tượng ra nét mặt của anh khi nói chuyện với cô, anh nhìn thấy trời mưa, phản ứng đầu tiên là nghĩ không biết cô có bị dính mưa hay không.

một người tốt đẹp như anh, vậy mà lại phải gặp kiếp nạn vào ngày mai.

Diệp Tuệ hít mũi, hai mắt đã ươn ướt, cô điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói trong trẻo vẫn hơi run: “Thẩm Thuật, bây giờ bọn mình quay về khách sạn luôn đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK