• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Nghỉ ngơi




Dưới sự trợ giúp của Bạo Lăng Đằng và Mạc Quân Nguyệt, Phan Lộ Lộ dễ dàng giấu được chuyện bản thân bị thương nghiêm trọng. Mặc dù cô không quá nguyện ý trước sự trợ giúp của Mạc Quân Nguyệt, dù sao khởi nguồn mọi rắc rối đều từ hắn mà ra.

Từ trong tiểu thuyết tới lúc này đây, Mạc Quân Nguyệt luôn dính vận rủi với các mối quan hệ tình cảm.

Hừ ! khi đó cái giá của hắn khi dám đùa giỡn tình cảm của thiếu nữ ! Nhưng tại sao chính cũng bị vạ lây thế này ? Cùng lắm ... cùng lắm chỉ ngủ với hắn dăm ba lần thôi ? cái Ngộ Ái lại sát tâm với chứ ?

Phan Lộ Lộ buồn bực vô cùng, luôn luôn dùng sắc mặt không tốt đối với Mạc Quân Nguyệt.

Bạo Lăng Đằng đôi khi tới thăm Phan Lộ Lộ cũng nhìn ra được tình cảnh thê thảm này của Mạc Quân Nguyệt, trong lòng có chút hả hê. Hắn chưa từng thấy được bộ dạng ủy khuất, cam chịu của Mạc Quân Nguyệt từ trước tới giờ đâu.

"Làm ơn đừng tới đây nữa, và mang suy nghĩ kỳ quặc của anh ra khỏi chỗ khác được không? Tôi không muốn bạn trai của mình lại hiểu lầm." Lộ Lộ nhíu mày, không một chút khách sáo đuổi Mạc Quân Nguyệt ra khỏi phòng.

Đôi khi Lộ Lộ từng nghĩ rằng, có phải vì Mạc Quân Nguyệt là nam chủ trong tiểu thuyết ngôn tình np này nên mới mặt dày như vậy không? Bị xua đuổi mãi như thế không thấy mất mặt hả ?

"Lộ Lộ, em không thể cho anh một cơ hội sao?" Mạc Quân Nguyệt bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lộ Lộ, hắn cực kỳ hối hận về những chuyện mình đã làm trước kia. Nếu không gây ra nhiều nợ đào hoa như vậy, cô ấy cũng không bị thương tới mức này.

"Anh không cảm thấy mình bị mất giá sao?" Lộ Lộ run run khóe môi, hình tượng Mạc Quân Nguyệt đào hoa, vô tình trong lòng cô bị đánh nát không còn một mảnh.

"Anh sẵn sàng hạ thấp giá trị của mình vì em."

Phụt! Lộ Lộ không nhịn được nữa cười ngả nghiêng, vết thương trên bụng cũng bị nứt ra vì cử động của cô. Chỉ là lời nói của Mạc Quân Nguyệt quá mức buồn cười và sến súa, nó đã vượt qua sức tưởng tượng của cô.

"Aa!!!" Lộ Lộ thảm thiết rên lên, ngay cả cười cũng khổ sở như vậy, có ai xui xẻo như cô không vậy trời?

"Lộ Lộ!" Mạc Quân Nguyệt vội vàng lao tới đỡ lấy Lộ Lộ, vẻ mặt cực kỳ lo lắng cho tình trạng của cô.

"Nói tóm lại, anh lo làm việc của mình đi. Anh làm giáo viên kiểu gì mà cứ nhởn nhơ quanh bệnh viện vậy chứ?"

"Thật ra anh vốn làm việc ở phòng y tế của trường đại học kia, chẳng qua bây giờ chỉ đổi địa điểm làm việc mà thôi." Mạc Quân Nguyệt híp mắt mỉm cười như hồ ly, vẻ mặt vô sỉ phản bác lại câu khiêu khích của Lộ Lộ.

"..."

Không đuổi được tên nam chủ mặt dày Mạc Quân Nguyệt, Lộ Lộ chỉ có thể bất đắc dĩ khiến cho Du Lãng Tuân và Mạc Quân Nguyệt gặp nhau.

Du Lãng Tuân cũng là một trong số ít người biết được lý do bị thương của Lộ Lộ, nhưng cách hắn biểu lộ tâm trạng của mình khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. May là Du Lãng Tuân không làm chuyện gì quá mức điên rồ hay đáng sợ, vẻ mặt của hắn rất bình thường. Cuối tuần Du Lãng Tuân đều tới thăm Lộ Lộ một cách đều đặn, trò chuyện và đối xử với cô như mọi khi, cô thật sự nhẹ nhõm vì điều đó.

Có lẽ lần dưỡng thương này cũng là một chuyện tốt, Lộ Lộ có thể dành nhiều thời gian hơn để nghĩ thêm một số chuyện.

[Anh đang lấy xe đi tới bệnh viện, em muốn ăn hay uống thứ gì đó không?]

Tin nhắn của Du Lãng Tuân gửi đến điện thoại, Lộ Lộ vui vẻ nhắn lại.

[Vậy mua cho em trà ô long nhé:smile:)]

[Ừm.]

"Là của tên đó gửi sao?" Mạc Quân Nguyệt đang ngồi bên cạnh giường của Lộ Lộ gọt táo, gương mặt giống như ghen tị và buồn bực không có chỗ phát tiết.

"Ừ, anh đừng khiến tôi cảm thấy tội lỗi được không?" Lộ Lộ thở dài, rõ ràng cô là một con người rất quyết đoán trong chuyện tình cảm, tại sao hắn vẫn cứ cố níu kéo một mối tình vốn không tồn tại như vậy chứ?

"Hừ, tốt nhất là hắn ta đừng phạm sai lầm..." Mạc Quân Nguyệt thì thầm như tự nhủ với bản thân. Hắn là một kẻ khá cố chấp, vì đã nợ Lộ Lộ quá nhiều nên hắn không thể từ bỏ được nữa.

Mạc Quân Nguyệt cũng không cưỡng ép Lộ Lộ đón nhận tình cảm của mình, hắn chỉ dám hèn mọn chăm sóc và nhìn cô ấy từ xa. Sau tất cả mọi chuyện, một kẻ như hắn rốt cuộc cũng hiểu thế nào là hi sinh vì tình yêu. Sẵn sàng thỏa hiệp mọi chuyện để khiến cho Lộ Lộ được hạnh phúc, đó là chuyện mà hắn của trước kia sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi.

Khoảng 30 phút sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra, người đi vào không ai khác chính là Du Lãng Tuân. Hắn mặc áo vest đen sang trọng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của mình, chắc chắn không có bắt kỳ cô gái nào có thể chống lại sức hút và mị lực của người đàn ông này.

Hưm... Có lẽ cô nên ngừng so sánh Du Lãng Tuân của hiện tại và Kuro của kiếp trước, bọn họ đúng là khác nhau một trời một vực mà.

Du Lãng Tuân thoáng nhìn sang Mạc Quân Nguyệt, mặt không đổi sắc nhanh chóng dời chú ý sang Lộ Lộ, trên môi nở một nụ cười ấm áp "Anh mua trà ô long rồi đây, đúng loại em thích."

"A, cảm ơn." Lộ Lộ vui vẻ cầm lấy chai nước, đôi mắt nhắm tít lại như đang thưởng thức vị ngon của trà.

"..." Mạc Quân Nguyệt siết chặt bàn tay, tên này rất đáng gờm, hoàn toàn coi hắn như kẻ vô hình. Bộ dạng giống như không ghen tuông và đầy lòng vị tha, sẵn sàng đứng bên cạnh Lộ Lộ làm chỗ dựa vững chắc cho cô ấy.

Có thật như thế không ?

Mạc Quân Nguyệt đã từng xem qua rất nhiều loại người, và hắn chắc chắn một điều, tên bạn trai của Lộ Lộ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Rốt cuộc bằng cách nào Lộ Lộ thể quen biết một kẻ như vậy chứ ? Đã vậy cô ấy còn rất tin tưởng và thân thiết với hắn.

Sự tin tưởng không thể tạo dựng trong một thời gian ngắn, nhưng cách hành xử của bọn họ tựa như đã quen biết từ rất lâu.

Xem ra ... một số chuyện hắn chưa biết tới .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK