“Hướng Nam, em vẫn luôn rất yêu anh, chưa từng thay đổi.”
Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu đứng tại quầy hàng nước trái cây nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn là Hàn Kiêu muối mặt đi tới, kéo Hướng Nam ra bên cạnh, thấp giọng thương lượng: “Người anh em, đợi sau này trở về tôi trả lại anh gấp mười, à không, gấp hai mươi lần, thế nào?”
Hướng Nam đúng là người có tiếng tốt tính, có điều chuyện này, anh còn phải bàn bạc với Lạc Dĩ Nam.
Còn Lạc Dĩ Nam thậm chí nhắc đến cũng không thèm, từ chối ngay trước mặt Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu: “Không được, không cho mượn.”
Sắc mặt Đỗ An Kỳ rất khó coi còn Hàn Kiêu đè nén âm thanh, nói với Hướng Nam: “Người anh em, chuyện của đàn ông chúng ta, không khiến đàn bà nhúng tay, chuyện này anh có thể làm chủ, không cần hỏi cô ta.”
Hướng Nam lắc đầu, nói: “Chuyện trong nhà họ Hướng chúng tôi, trước nay vẫn là phụ nữ làm chủ.”
Đây là truyền thống tốt đẹp do ba anh lưu truyền, chuyện bên ngoài đàn ông quyết định, hễ là chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đều do phụ nữ quyết định.
Hàn Kiêu khinh bỉ nói: “Chuyện gì cũng nghe đàn bà, anh có còn một chút tôn nghiêm đàn ông không.”
Lạc Dĩ Nam đứng ra bao che cho con: “Nói cái gì đó, miệng sạch sẽ một chút.”
Đỗ An Kỳ thực sự chịu không được, đi tới nói: “Lạc Dĩ Nam, đạo diễn đã nói rồi, vay tiền không tính là sai quy tắc, cô sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, ngay cả 2000 tệ cũng không nỡ cho chúng tôi mượn, cùng lắm thì đợi sau khi quay về, tôi trả cô gấp đôi.”
Lạc Dĩ Nam cũng là người nóng tính, nặng nề ném bộp quả đu đủ lên bàn, nói thẳng: “Vay tiền không tính là sai quy tắc, nhưng tôi chính là không muốn cho cô vay.
Đỗ An Kỳ tức đến đỏ mặt: “Được, Lạc Dĩ Nam cô chờ đó, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Cô ta nói xong lôi kéo Hàn Kiêu bỏ đi.
Hướng Nam chọc chọc khuôn mặt tức giận của Lạc Dĩ Nam, muốn cười, lại nhịn xuống.
Lạc Dĩ Nam trừng mắt liếc anh một cái: “Đừng làm trứng mềm, phải mạnh mẽ lên, tránh để người khác bắt nạt chúng ta.”
“Ai dám bắt nạt em gái anh, anh chém nó.”
Lạc Dĩ Nam đẩy Hướng Nam: “Đi, điều tra quân địch, xem bọn họ muốn làm gì.”
“Không tốt lắm đâu.”
“Nên mới bảo anh đi!”
Hướng Nam lén lén lút lút đi theo sau lưng Hàn Kiêu Đỗ An Kỳ, anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hướng thị, ngày bình thường mang phong phạm lãnh đạo, ai có thể không tôn kính yêu quý, trải qua mấy ngày vừa rồi, kiếm khách ở ven đường, làm việc vặt, theo dõi, thám thính “bí mật kinh doanh” của đối thủ cạnh tranh… chuyện gì cũng từng làm.
Mười phút sau, Hướng Nam trở về nói với Lạc Dĩ Nam: “Bọn họ đến chỗ anh Tần và chị Thôi vay tiền.”
“Biết ngay mà.” Lạc Dĩ Nam hừ lạnh: “Mượn được rồi à?”
“Lúc đi ra mặt mũi hớn hở, chắc là mượn được rồi.”
Dù sao Tần Nhẫn và Thôi Giai Miên cũng là tiền bối trong giới, cho dù trong lòng không vui nhưng vì thể diện, khẳng định vẫn sẽ cho mượn.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Nam xách hoa quả và máy ép ra bãi biển, lại phát hiện vị trí vốn dĩ của bọn họ đã bị chiếm.
Người chiếm chỗ chính là Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu.
Bọn họ cũng thuê ghế dựa và ô dù trên bãi cát, trên bàn nhỏ bày một cái máy ép nước mới cóng, bên cạnh còn đặt dưa hấu, dưa vàng, nho … tươi mới.
“Chào.” Đỗ An Kỳ vẫy tay chào hỏi Lạc Dĩ Nam, dương dương đắc ý: “Từ hôm nay trở đi, chúng tôi cũng muốn buôn bán, nghe nói bán nước trái cây kiếm được rất nhiền tiền, Dĩ Nam cô sẽ không để ý chứ.”
Lạc Dĩ Nam lạnh mặt nhìn cô ta: “Nhưng cô chiếm gian hàng của tôi.”
“Mảnh đất này là cô bao rồi hả?” Đỗ An Kỳ hùng hồn nói: “Đều là bãi cát do tổ chương trình thuê, dựa vào cái gì cô có thể sử dụng còn tôi thì không? Đến trước đến sau không hiểu sao, ai bảo hai người đến chậm.”
Đỗ An Kỳ rõ ràng đang muốn đối đầu với bọn họ, Hướng Nam không muốn trước ống kính Lạc Dĩ Nam làm ra chuyện gì khác người, ảnh hưởng đến hình tượng của cô, dứt khoát kéo cô sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Không sao, chúng ta chuyển chỗ khác là được rồi, dù sau đều là bãi cát, đều nhiều người.”
“Nhưng chỗ kia có không ít khách quen!” Lạc Dĩ Nam bất bình: “Chúng ta có không ít khách mỗi ngày đều muốn đến mua nước trái cây!”
“Được rồi, đừng tức giận, cùng lắm thì anh lại ra bãi biển kiếm nhiều khách một chút.”
Mấy ngày nay Hướng Nam đều ra bãi biển mời chào buôn bán, khuôn mặt đẹp trai tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời, ngược lại giúp anh làm quen được không ít bạn bè quốc tế.
Lạc Dĩ Nam căm hận trừng mắt nhìn Đỗ An Kỳ đứng dưới bóng cây cọ cách hơn mười mét, Đỗ An Kỳ còn hôn gió với cô, phách lối cực điểm.
Mặc dù Lạc Dĩ Nam tức giận, nhưng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, Đỗ An Kỳ không tử tế, thế nhưng không làm trái luật chơi.
Cả buổi sáng, khách tới mua nước trái cây của Đỗ An Kỳ kéo dài không dứt, đều là khách quen trước kia của Lạc Dĩ Nam, có điều khi bọn họ uống nước trái cây Đỗ An Kỳ làm, lông mày lại nhíu lại.
Hướng Nam thu thập tình báo, trở về báo cáo cho Lạc Dĩ Nam: “Những vị khách kia nói hương vị không đúng, Đỗ An Kỳ vì tiết kiệm chi phí, đổ thêm nước vào nước trái cây, một quả đu đủ chúng ta làm được một cốc, bọn họ có thể làm được ba cốc.”
Rất nhanh, tiền lời của quầy nước trái cây của Đỗ An Kỳ ít đi rất nhiều, trên bãi cát có rất nhiều khách đã quen biết Lạc Dĩ Nam, mặc dù tiền lãi của Lạc Dĩ Nam ít đi một chút, nhưng so với Đỗ An Kỳ vẫn hơn rất nhiều.
Cả một buổi chiều, quầy hàng của Đỗ An Kỳ chỉ thưa thới vài khách tới cửa, khách hàng quen đều tới chỗ của Lạc Dĩ Nam.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày Đỗ An Kỳ sẽ còn một lượng hoa quả không bán được, mà hoa quả của Lạc Dĩ Nam bên này luôn hết sạch, nếu bán không hết, cô dứt khoát đưa cho cửa hàng cho thuê bàn ghế, sau đó họ cũng dứt khoát miễn phí điện để chạy máy ép cho cô.
Đỗ An Kỳ không cam tâm thất bại, cô ta bắt đầu học theo, không còn bớt xén nguyên liệu, một quả chỉ ép ra một cốc nước, cũng không đổ thêm nước vào.
Cái này vốn không có gì, mặc dù trong lòng Lạc Dĩ Nam chán ghét, nhưng tốt xấu cũng cạnh tranh công bằng, ai cũng đừng oán, thế nhưng Đỗ An Kỳ có vẻ cố ý muốn đối đầu với cô, lúc chuyện buôn bán khá hơn, Đỗ An Kỳ bắt đầu giảm giá.
Vốn dĩ một cốc nước trái cây Lạc Dĩ Nam bán 50 đến 70 baht (khoảng 35-50k VND), mỗi khi có khách đến cửa, Đỗ An Kỳ đối diện sẽ hét giá đoạt mối làm ăn, mỗi cốc nước trái cây cũng thấp hơn 20 baht so với bên Lạc Dĩ Nam.
Cái này làm cho người ta cực kỳ tức giận.
Đỗ An Kỳ dương dương tự đắc, nói có bản lĩnh cô hạ giá đi, nhìn xem chúng ta ai tổn thất hơn ai, tôi chân trần không sợ người mang giày.
Đến lần thứ năm Đỗ An Kỳ hạ giá thấp đoạt khách của Lạc Dĩ Nam, Lạc Dĩ Nam cuối cùng không thể nhịn nổi, trầm mặc hùng hổ đi tới chỗ cô ta.
“Cô muốn làm gì?” Đỗ An Kỳ thấy người đến không thiện chí, cho là cô muốn động thủ với cô ta, liên tục lùi về sau, bảo vệ mặt mình.
Còn Lạc Dĩ Nam cũng không muốn đụng chạm cô ta, cầm lấy máy ép trên bàn đi ra ngoài đường.
“Cô làm cái gì! Cô điên rồi sao, mau trả lại cho tôi!” Đỗ An Kỳ vội vàng đuổi theo, thế nhưng đã muộn, Lạc Dĩ Nam trực tiếp ném máy ép của cô ta vào thùng rác.
Đỗ An Kỳ chạy tới gần thùng rác, liền bị một mùi hôi thối xông lên phải lùi lại, trong thùng rác có thức ăn thừa và hải sản bị hỏng, mùi hương quá là **.
Cô ta bịt mũi tránh sang một bên, bất kể thế nào cũng không dám tới gần thùng rác.
Lạc Dĩ Nam quay người đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi! Cô trả máy ép cho tôi!” Đỗ An Kỳ đuổi theo, một tay nắm góc áo cô: “Cô trả máy ép cho tôi!”
Hướng Nam nghe tin vội vàng chạy tới, đứng phía trước bảo vệ Lạc Dĩ Nam, trực tiếp hất tay Đỗ An Kỳ ra.
“Có chuyện nói chuyện, đừng động tay.”
Đỗ An Kỳ vừa thấy camera, nhanh chóng lật mặt, vừa mới còn bộ dáng hung thần ác sát, hiện giờ lập tức chạy tới trước camera, bắt đầu nức nở kể lể.
“Lạc Dĩ Nam ghen ghét tôi kiếm được nhiều hơn cô ấy, vừa mới còn ném máy ép của tôi vào thùng rác, hic, cô ấy thật quá đáng, trước đó cô ấy còn từng uy hiếp tôi, hiện giờ trực tiếp động thủ, tôi sợ lắm.”
Lạc Dĩ Nam trầm mặt, một lời cũng không nói.
Hướng Nam ôm cô vào trong ngực mình, xoa gáy cô, biết cô chịu oan ức cũng không biện luận cho bản thân.
Trẻ con khóc sẽ có đường ăn, từ nhỏ Lạc Dĩ Nam đã không phải là đứa trẻ xin xỏ tình yêu của người khác.
Suy cho cùng cả thế giới cũng chỉ có một mình Hướng Nam sẵn lòng yêu thương cô.
Chóp mũi Lạc Dĩ Nam cay cay, cô xoa mũi, lúc mở mắt ra, ánh mắt quật cường.
“Lạc Dĩ Nam, đây là sao?” Đạo diễn hỏi: “Cô ném máy ép của Đỗ An Kỳ?”
“Vâng.”
“Tại sao lại làm vậy?”
“Cô ta cạnh tranh không lành mạnh, cướp khách của tôi.”
“Tôi không có!” Đỗ An Kỳ lập tức giải thích: “Tôi chỉ là đưa ra giá cả hợp lý mà thôi, khách đồng ý giá cả của tôi, cái này có gì không đúng.”
“Cưỡng từ đoạt lý.”
“Huhu.” Đỗ An Kỳ vừa khóc vừa làm loạn, nước mắt như mưa đối diện với camera: “Tôi vẫn luôn tôn trọng cô ấy, coi cô ấy như chị gái, như tiền bối của mình, không ngờ cô ấy vậy mà lại nói ra những lời như vậy, tôi cảm thấy khó chịu quá.”
Hướng Nam quay người nói với đạo diễn: “Là như thế này, Dĩ Nam nhà chúng tôi đúng là tính tình không được tốt, trước hết tôi thay cô ấy xin lỗi tổ chương trình, nhưng chương trình truyền hình thực tế nếu là là tranh tài, hẳn nên đặt ra quy tắc tương ứng, ví dụ như cạnh tranh không lành mạnh, có quy tắc mới có khả năng hình thành quy chuẩn, Dĩ Nam làm hỏng đồ người khác, cái này không đúng, đã cần phải tính toán trách nhiệm, không bằng làm rõ đầu đuôi câu chuyện, cùng nhau xử lý.”
Từ lúc tham gia chương trình đến nay, Hướng Nam vẫn luôn duy trì hình tượng anh trai nhà bên ôn hòa, còn anh lúc này, tỉnh táo cơ trí, ngược lại càng giống lãnh đạo và ra quyết định của một tập đoàn.
“Tôi không có cạnh tranh không lành mạnh!” Đỗ An Kỳ cao giọng: “Tôi chỉ bán giá thấp hơn cô ta mà thôi, cái này cũng sai sao?”
Hướng Nam cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Cạnh tranh không lành mạnh là chỉ công ty cung cấp các sản phẩm và dịch vụ với giá thấp hơn mức bình quân thậm chí thấp hơn chi phí sản xuất.”
Anh lạnh mắt nhìn cô ta chằm chằm, trào phúng nói: “Không phải cô nói không có, là không có.”
Một nhân viên công tác khẽ nói với đồng nghiệp: “Hướng tổng, quá xuất sắc.”
“Hộ vợ cuồng ma sống sờ sờ.”
Lúc này, một anh quay phim cầm một máy bay không người lái đi tới, nói: “Vừa rồi máy bay không người lái đều quay được, đúng là Đỗ An Kỳ dùng giá thấp hơn để cướp khách.”
Đạo diễn nói: “Đã như vậy, sự việc rất rõ ràng, chương trình chúng tôi ngày đầu tiên sớm đã tuyên bố quy tắc, nói rõ ràng, không được phép cạnh tranh không lành mạnh, người vi phạm bị phạt toàn bộ tiền buôn bán ngày hôm đó, có điều cân nhắc đến các cô bị tổn thất một cái máy ép, liền miễn tiền phạt các cô hôm nay, n ếu như cô còn muốn tiếp tục bán nước trái cây, mời đổi sang bãi cát khác, không thể tiếp tục bán ở chỗ Lạc Dĩ Nam.”
“Dựa vào cái gì!” Đỗ An Kỳ lau nước mắt, giọng the thé: “Điều này không công bằng.”
“Đây là quy tắc.” Thái độ của đạo diễn rất cứng rắn: “Chương trình truyền hình thực tế cần có quy tắc, đương nhiên, ngành giải trí cũng cũng có quy tắc của mình, nếu cô tuân thủ, không thể nói đường rộng thênh thang, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô vào đường cùng, ngược lại cũng vậy.”
“Quy tắc ngành giải trí.” Đỗ An Kỳ cười lạnh: “Quy tắc ngành giải trí, có kim chủ có chỗ dựa là có thể sống tốt, tôi thấy các ông bắt nạt người như vậy, cũng bởi vì anh ta là nhà tài trợ phải không, các ông không dám đắc tội anh ta, liền bắt nạt tôi.”
Đạo diễn đột nhiên nói: “Đúng.”
Hướng Nam nhíu mày.
Đỗ An Kỳ đột nhiên cấm khẩu, rõ ràng đạo diễn trả lời như vậy, cô ta lại không phản bác được, chỉ có thể giận dữ bỏ đi.
Đạo diễn quay đầu dặn dò anh quay phim: “Đoạn vừa xong cắt đi.”
“Tất nhiên.”
Hướng Nam dẫn Lạc Dĩ Nam trở về, để cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bản thân còn tự tay chế cho cô một cốc sinh tố xoài cho cô giảm nhiệt, thu dọn hoa quả còn sót lại trên bàn.
Lạc Dĩ Nam buồn bã không vui, uống một ngụm, nước ép xoài có vị ngọt, thêm đá rất lạnh, khiến đầu lưỡi lập tức có cảm giác sống lại, cô không nhịn được uống thêm mấy ngụm.
“Có phải em… quá kích động rồi không.”
Hướng Nam vừa bận bịu ép nước trái cây cho khách vừa nói: “Cái tật xấu này của em, cũng không phải ngày một ngày hai, còn nhớ khi học đại học, em ra mặt giúp Hoắc Yên, trực tiếp ném điện thoại của Lý Trạm ra ngoài cửa số, suýt chút bị anh ta đánh.”
“Anh chỉ biết chỉ biết chuyện này.” Lạc Dĩ Nam buồn buồn nói: “Anh không biết, lúc tập quân sự, có người giở trò xấu ngáng chân Hoắc Yên, tôi tát cô ta, còn bị huấn luyện viên phạt chạy bộ.”
Hướng Nam cười nhẹ: “Anh biết.”
“Anh biết.”
“Cô gái kia gia đình có bối cảnh, người trọng nhà đến trường làm loạn, nói phải cho em nghỉ học.”
Lạc Dĩ Nam mờ mịt nhìn Hướng Nam: “Không có đâu, tôi không nhớ rõ việc này.”
“Bị chặn lại, cho nên em không biết.”
“Bị ai chặn?”
Lạc Dĩ Nam vừa hỏi ra miệng, liền hiểu, ngoại trừ Hướng Nam, vị anh trai bản lĩnh cao cường lại thích bao che khuyết điểm, còn ai có thể giúp cô thu dọn những cục diện rối rắm như này.
Cô bất ngờ phát hiện ra, sau đó cúi đầu xuống, mất tự nhiên nói: “Vậy… cảm ơn.”
“Trước đây em có khi nào nói cảm ơn với anh.”
Lạc Dĩ Nam nhớ lại, hình như là chưa từng, thời cấp ba xúi đại thiếu gia Hướng Nam lắm tiền dùng tiền tiêu vặt mua các loại đồ thú vị cho cô chơi, trước nay cô cũng chưa từng nói qua tiếng cảm ơn, ỷ vào sự chiều chuộng của anh, khi đó coi trời bằng vung không biết giới hạn.
“Trước kia tôi quá không hiểu chuyện…”
Hướng Nam quay lưng về phía cô, trầm giọng nói: “Trước kia em là em gái anh, sau này là người phụ nữ của anh, bất kể là loại quan hệ nào, em đều không cần nói cảm ơn anh.”
**
Buổi tối, Lạc Dĩ Nam tới nhà vệ sinh, ở bên trong rất lâu không ra, Hướng Nam ngồi trên ghế sô pha theo dõi tình hình cổ phiếu, để ý thấy ai đó thật lâu không có động tĩnh, anh thò đầu từ trong ghế sô pha ra: “Em gái ơi, em rơi vào bồn cầu rồi à?”
Một phút sau, trong phòng vệ sinh vang lên giọng nói ấp úng của Lạc Dĩ Nam:
“Hướng Nam, anh đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua giúp em một ít đồ.”
Hướng Nam rất tình nguyện mà làm chân chạy vặt của cô, vài phút đã mặc xong quần áo: “Em gái muốn anh mua cái gì?”
“Tampon.”
“Tampon? Đó là cái gì?”
Lạc Dĩ Nam đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh tự mình Baidu đi.”
Tiếp theo chính là hai phút im lặng, sau đó Hướng Nam phát ra một tiếng “ồ”, sau đó nữa chính là tiếng đóng cửa.
Băng vệ sinh là cái gì, Hướng Nam vẫn biết, thế nhưng kết cấu và cách dùng của thứ đồ này, đã mở ra cho anh cánh cửa của một thế giới hoàn toàn mới.
Mặc dù nghĩ mãi không rõ tại sao Lạc Dĩ Nam lại muốn dùng thứ đồ này, nhưng anh còn muốn giữ chức bạn trai tốt, làm tròn bổn phận giúp cô mua đồ cần thiết.
Trong cửa hàng tiện lợi Seven dưới lầu có tampon, Hướng Nam cẩn thận đọc chữ tiếng Anh phía trên, sau đó chọn hai hộp khác nhau, đồng thời mua thêm hai túi băng vệ sinh mang về, đưa qua khe cửa cho Lạc Dĩ Nam.
Lúc Lạc Dĩ Nam đi ra, đã thay đổi sang một bộ quần áo ngủ dài bằng bông thoải mái, bụng cô rất khó chịu, cho nên lúc đi ra phải vịn tường.
Hướng Nam vội vàng đỡ cô nằm xuống, lại bưng nước đường đỏ mới làm xong đút cho cô uống.
“Anh… còn chuẩn bị cả cái này.”
“À.” Hướng Nam hơi đỏ mặt: “Sợ em khó chịu, thuận tiện đi tới hiệu thuốc một chút.”
Khuôn mặt Lạc Dĩ Nam càng tái nhợt, siết chặt cổ tay Hướng Nam, đau đến không nói ra lời.
Hướng Nam cảm giác được cô dùng sức, luống cuống: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Lạc Dĩ Nam lắc đầu: “Đi bệnh viện cũng không có cách, nằm một chút là tốt, sẽ không đau dài đâu.”
Hướng Nam lập tưc đỡ cô nằm xuống, sau đó đi đun nước nóng, lúc quay lại trong tay còn cầm một cái khăn nóng hổi, chườm lên trên bụng cô.
“Như vậy sẽ tốt hơn.”
“Anh… biết nhiều thật.”
“Vừa mới dùng Zhihu (*) tra một chút.”
(*) Trang web hỏi và trả lời của TQ.
Hướng Nam nằm bên cạnh cô, giúp cô chườm nóng, thỉnh thoảng lại thay khăn tay, chạy mấy lượt, cuối cùng Lạc Dĩ Nam cũng dễ chịu rất nhiều, bụng không còn đau đớn như rút gân nữa.
Đến lần cuối cùng, cô giữ tay anh lại: “Được rồi, cứ vậy đi, em không đau rồi.”
Hướng Nam nặng nề thở ra một hơi, chăm sóc cô ngủ, sau đó nằm bên cạnh cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa phần bụng dưới bằng phẳng của cô.
Lạc Dĩ Nam chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy bình an.
Như này thật tốt.
“Đêm nay anh sẽ không làm khó em, anh ra ghế sô pha ngủ.” Hướng Nam khẽ hôn lên trán cô: “Nếu như không thoải mái, chờ em ngủ say rồi anh mới ngủ.
Đột nhiên Lạc Dĩ Nam kéo tay anh lại, không muốn xa rời dùng chóp mũi cọ cọ lên làn da ấm áp của anh: “Đêm nay anh đừng đi.”
Hướng Nam thụ sủng nhược kinh
(được sủng ái mà lo sợ): “Cái gì?”
“Không đồng ý thì thôi.”
Anh vội vàng dùng hành động để chứng minh tâm trạng cực kỳ vui sướng của mình, tắt đèn xong liền chui vào trong chăn, thay cô chỉnh lại chăn sau đó ôm cô vào ngực, nhiệt độ nóng hừng hực.
“Trước đó luôn không chịu, anh còn tưởng em không thích ngủ cùng anh.”
Lạc Dĩ Nam vùi đầu vào hõm cổ anh: “Từ sau lần đầu tiên em ôm anh, liền yêu anh.”
Hướng Nam mở to hai mắt.
Có lẽ do kinh nguyệt, lúc này cảm xúc của cô có chút không khống chế được, tình cảm không có cách nào bày tỏ của cô đối với anh tuôn hết ra ngoài: “Giống như một chiếc thuyền nhỏ lên đênh trên biển, đột nhiên tìm được bến đỗ, loại cảm giác cực kỳ yên tâm đó, em chưa từng có. Khi đó em nghĩ là, nếu như có thể ôm người đàn ông này ngủ cả đời, hạnh phúc bao nhiêu.”
Hướng Nam nhìn trần nhà, đắm chìm trong bọt biển hạnh phúc: “Anh cực kỳ đồng ý điểm này.”
“Hướng Nam, em vẫn luôn rất yêu anh, chưa từng thay đổi.”