• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa vào đến cửa, Tạ Miên đã nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ, có cả tiếng trẻ con cười đùa nữa.

Giống như đến tết ý.

Tạ Miên liếc mắt nhìn lén gương mặt đẹp trai kia.

Không ngờ sau 8 năm Khúc Quân Kỳ được họ hàng để ý nhiều đến như vậy.

Nhớ lại lúc trước, ngoài ba mẹ Khúc, Khúc Dao, người làm trong nhà và cô ra, không một họ hàng nào dám nói gì về anh.

Nói chính xác hơn là không quan tâm đến anh.

Một phần là do anh quá kiêu ngạo, không ai dám đến bắt chuyện.

Phần hai là thêm cái tính nóng nảy thời thiếu niên nữa, ai dám nói gì về anh, Quân Kỳ luôn làm lớn chuyện lên, đanh đá, chanh chua, nói lại khiến người ta thối hết cả mặt.

Tạ Miên đã từng được chứng kiến sự việc ấy.

Đến mức ba mẹ Khúc phải bảo vệ sĩ khiêng anh lên nhốt vào phòng, thì đã tưởng tượng được sự việc ấy khủng bố đến thế nào rồi.

Từ đấy không ai dám nói gì về Khúc Quân Kỳ nữa, nếu có nói thì sẽ không bao giờ nói trước mặt anh.

Lúc đấy, họ hàng ai ai cũng nghĩ với cái tính này thì Khúc Quân Kỳ sẽ không làm nên được việc gì trong quân đội.

Ai ngờ giờ đây anh đã lên chức thượng tướng.

Mà mới có 26 tuổi.

Còn giỏi hơn cả ba Khúc nữa.

Cho nên hôm biết tin anh lên chức cao như vậy, họ hàng đều đến chúc mừng ba mẹ Khúc.

Thái độ khác hẳn với trước kia.

Bỗng có một đứa bé trai từ trong nhà chạy ra va phải Tạ Miên.

Tạ Miên nhanh tay đỡ lấy.

"Em cảm ơn chị..." Thằng bé cười tươi nói lời cảm ơn, nhưng va phải ánh mắt của Quân Kỳ, nụ cười tắt luôn: "Chú..chú họ..."

Tạ Miên cảm nhận được tâm trạng người bên cạnh đang tuột dốc không phanh, cô nhịn cười nói: "Đi đứng cẩn thận chút."

Biết cô đang giải vây cho mình, cậu bé gật đầu lia lịa: "Vâng ạ." Rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà.

"Thằng nhóc ấy tên gì nhỉ?" Anh mỉm cười thân thiện quay sang hỏi cô.

"Không biết, em cũng không nhớ nữa."

"Vậy à..." Khóe môi anh kéo lên.

Rõ ràng Quân Kỳ đang đeo một cặp kính rất tri thức, nhưng lại mang cho Tạ Miên cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.

"Thôi anh đừng cười, trông đểu quá."

"..."

Mẹ Khúc nhìn ra thì thấy hai người họ đang mắt to trừng mắt nhỏ, bà hắng giọng: "Hai đứa vào nhà đi chứ? Đứng ở ngoài làm gì?"

"Chắc là đang ân ái."

"Haha, nói thẳng ra thế hai đứa nó ngượng."

Khóe miệng cô co rút, Tạ Miên gượng cười đi vào, thấy vậy, Khúc Quân Kỳ tiến lên nắm tay cô.

Tạ Miên: "..." Liếc mắt.

Quân Kỳ: "..." Cười mỉm.

Khúc Dao đang ngồi một góc lướt mạng: "..." Muốn đấm.

Ba mẹ Khúc: "..." Không quan tâm, tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Hai người dắt tay nhau lật đật đi vào một góc ghế ngồi, ngồi đối diện đúng với Khúc Dao.

Thế là Khúc Dao được đãi một bữa cơm chó miễn phí rất chất lượng.

"Em ăn nho không? Ngọt lắm."

"Không..."

"Anh lột sẵn vỏ rồi, ăn đi."

"..." Nhấc tay nhận lấy.

"Há miệng."

Ánh mắt cô ghét bỏ nhìn Quân Kỳ, anh không nói gì thêm, chỉ khẽ nheo mắt.

Tạ Miên khó xử hé miệng, nhân lúc ấy, Quân Kỳ nhét luôn quả nho vào miệng cô.

Đúng là rất ngọt.

Tạ Miên nhanh chóng quên đi, vui vẻ há miệng chờ được phục vụ.

***

Đến 21h tối, họ hàng mới kéo nhau về, lúc đấy Tạ Miên và Khúc Dao mới có cơ hội nhét cơm vào bụng.

Nhưng mà ăn cơm cũng không yên ổn nổi...

Ba mẹ Khúc đều lên phòng ngủ rồi, giờ còn mỗi Khúc Dao, Tạ Miên và Khúc Quân Kỳ ngồi ở bàn ăn cơm thôi.

Nhưng mà Khúc Quân Kỳ ăn rồi, thì còn ngồi đây làm gì nữa.

Ngồi phát cơm chó tiếp.

Cảm nhận được ánh mắt đầy căm phẫn của Khúc Dao, Tạ Miên uống một ngụm nước canh, rồi quay sang bảo Quân Kỳ: "Chắc giờ anh đã mệt lắm rồi nhỉ? Anh lên phòng ngủ đi."

Đừng ở đây nữa! Lên đi! Đi ngủ đi!

"Không sao, anh đợi em." Quân Kỳ nói.

Cạch.

Tiếng động lớn khiến Tạ Miên giật mình, cô đưa mắt nhìn Khúc Dao đang đi lên lầu.

"Kệ nó, con bé đang cãi nhau với bạn trai." Anh vừa nói vừa vuốt tóc cô.

"Sao anh biết?"

"Thằng kia nhắn." Quân Kỳ rút một tờ khăn giấy ra từ hộp rồi đưa cho cô.

"Ồ..." Tạ Miên lấy giấy ăn lau miệng, gật đầu hiểu ý.

Mấy năm nay cô đã biết được người yêu của Khúc Dao là ai.

Người yêu của chị ấy là bạn

thân của Quân Kỳ.

Nên là hai người đó có xích mích gì thì Khúc Quân Kỳ đều biết hết, xong anh đều nhắn với cô.

Chỉ là Tạ Miên không trả lời lại thôi, chứ cô vẫn đọc.

Đọc để hóng cho vui.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK