Chung Kiến Quốc rất vui vẻ, móc điện thoại ra muốn mua vé xe, trong miệng còn nhắc mãi: “Hôm nay về luôn, còn có thể tiết kiệm được tiền ở khách sạn.”
Chung Ý vốn đang muốn cho Chung Kiến Quốc nghỉ ngơi trước một đêm, nghe vậy cũng không nói nữa, cùng Chung Kiến Quốc xem vé xe.
Thời gian đi xe lửa lâu, phải tầm 25-26 tiếng đồng hồ, tàu cao tốc thật ra nhanh hơn không ít, nhưng cũng cần bảy tám tiếng đồng hồ, vé xe cũng không tiện nghi. Cuối cùng hai người chọn máy bay, mùa ế hàng nên vé máy bay cũng không đắt hơn tàu cao tốc là bao, còn tiết kiệm được thời gian.
Mua vé rồi, hai ba con liền ngồi xe đến sân bay, Chung Kiến Quốc gọi video cho mẹ Chung Ý, lại gửi tin nhắn cho hai đứa con gái, vui mừng trong lòng như thế nào cũng giấu không được.
Ngay cả hệ thống cũng nói ở trong đầu Chung Ý: 【 Ba mẹ ký chủ yêu ký chủ nhiều ghê. 】Chung Ý: “Đương nhiên, bọn họ là ba mẹ tốt nhất.”
“Còn có em gái, hai đứa nó vừa thông minh lại xinh đẹp, thành tích học tập còn rất tốt, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho mi.”
Hệ thống: 【 Bây giờ ký chủ quá khác biệt rồi. 】Hệ thống suy nghĩ trong chốc lát rồi bổ sung: 【 Giống một đứa trẻ vậy. 】
“Ba mẹ tôi còn sống mà, bây giờ tôi chính là một đứa trẻ,” Có ba mẹ ở bên, cậu chính là cục cưng, Chung Ý cũng không cảm thấy bị hệ thống nói giống trẻ con có gì xấu hổ, ngược lại còn rất thỏa mãn.
Cậu bắt đầu lải nhải nói với hệ thống, nói ba mẹ đối xử với cậu tốt đến nhường nào, các em gái có bao nhiêu tốt, một nhà bọn họ trước kia có bao nhiêu hạnh phúc.
Hệ thống cũng không thể hoàn toàn cảm nhận được cảm xúc của Chung Ý, chỉ loáng thoáng có một chút cảm giác:【 Khó trách ký chủ chấp nhất với chuyện trở về này như vậy. 】Chung Ý nói chuyện cùng hệ thống, lại dẫn theo Chung Kiến Quốc dạo một vòng sân bay, sau đó cũng gần đến thời gian đăng ký.
Chung Ý mở Weibo ra, sửa lại tên Weibo trước, sau đó đã đăng hai bài Weibo:
Chung Ý V: Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi giới giải trí, cảm ơn những chăm sóc và yêu thích mọi người dành cho tôi từ khi mới vào nghề, kiếp sống bán nghệ của tôi dừng ở đây, hẹn sau này gặp lại.
Chung Ý V: Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, cậu chủ giả của tôi.
An toàn của tôi và người nhà tôi sau này đều giao cho cậu.[ hình minh hoạ ]Chung Ý đăng xong Weibo liền trực tiếp đóng máy, cho nên cậu không biết hai bài đăng Weibo này lại nhấc lên gió tanh mưa máu ở trên mạng.
Chuyện giải nghệ này làm chuyện của Phùng Hiển với Giải trí Cực Thiên khó khăn lắm mới hạ nhiệt lại bị lôi ra quất xác. Mà cậu chủ giả này càng làm dân cư mạng trên Weibo sôi trào, sôi nổi suy đoán rốt cuộc là ai, lôi toàn bộ những minh tinh có tin đồn là phú nhị đại ra điều tra một lượt.Đương nhiên, bức ảnh đính kèm kia là hot nhất, nội dung trên bức ảnh là có người bỏ tiền ra sắp xếp chuyện Chung Ý ngã xuống sân khấu. Người xem lúc ấy ở hiện trường cũng sôi nổi ra hóng chuyện, sự thương cảm dân cư mạng dành cho Chung Ý vô cùng dạt dào, nhiều như nước biển.Đối lập với bọn họ chính là người trong tổ tiết mục của show tuyển chọn cũng hận Chung Ý thấu xương.
Nhà làm phim lật bàn ném đồ, cả giận nói: “Lúc ấy làm sao không ngã chết nó đi chứ!”
“Đi tra người đang ở đâu ngay cho tôi, mặc kệ dùng cách gì cũng lấp kín miệng nó, tuyệt không thể làm nó tuôn tin nóng ra nữa.”
Cư dân mạng điên cuồng hóng dưa, ăn dưa, các công ty thủy quân cũng vội đến quay vòng vòng, Weibo cũng trực tiếp bị lượng truy cập khổng lồ làm sập.
Mà người khởi xướng đã bay lên trời, đang thưởng thức biển mây.……Sau khi xuống máy bay, ba con hai người không trực tiếp về nhà, mà là đến bệnh viện thăm Diêu Thục Phương, trạng thái Diêu Thục Phương cũng không tốt, đã nhiều ngày lo lắng cho Chung Ý, đã lâu không ngủ được một giấc ngon lành.
Vừa thấy được Chung Ý, nước mắt bà đã ngăn không được mà chảy thành dòng, Chung Ý nghĩ đến đời trước ngay cả gặp mẹ lần cuối cũng không làm được, cũng muốn khóc.
Cậu chỉ có thể bày ra mặt yếu đuối này trước mặt người nhà.
“Trở về là tốt rồi, con trai yên tâm, mẹ không sao, ở viện vài ngày là có thể khỏe lại.” Diêu Thục Phương cũng bắt đầu dỗ con nhỏ.
“Mẹ, con có tiền cho mẹ chữa bệnh, mẹ an tâm dưỡng bệnh đi, khẳng định sẽ khá lên, lần này con trở về sẽ không đi nữa, ngày nào cũng tới thăm mẹ.”
Diêu Thục Phương không quan tâm những thứ đó, bảo Chung Ý xắn tay áo xắn ống quần cho bà xem trên người cậu có vết thương hay không: “Em gái con nói con té từ trên sân khấu xuống, còn đập vào kính, mẹ sắp bị hù chết rồi.”
Trừ cánh tay tạm thời còn chưa thể cầm vật nặng, những vết thương khác đều đã tốt lên, Chung Ý đổi thuốc từ hệ thống, ngay cả vết sẹo cũng không nhìn thấy.
Chung Ý còn nhảy nhót hai cái cho Diêu Thục Phương, xác định con trai thật sự không sao, bà mới nhẹ nhàng thở ra.
Giống Chung Kiến Quốc, bà cũng hỏi tính toán của Chung Ý.
“Mẹ, con tính mở một cửa hàng nhỏ để kiếm sống,” Chung Ý nói ra ý tưởng mở quán của mình.
Nhà cậu ở bên cạnh thành phố H, chỗ giao thương kinh tế, thành phố H có một trường quay, hơn nữa còn đông khách du lịch, người rất nhiều, kinh doanh đồ ăn rất dễ kiếm tiền.
Chung Ý cũng không phải không nghĩ tới nhà hàng, nhưng…… Cậu không có tiền.1 tỷ 7 tiền bồi thường Chung Ý muốn để cho mẹ lo tiền thuốc men, 17 tỷ còn lại, cậu không tính động vào.
Mà một cửa hàng nhỏ trong thành phố H, tiền thuê một năm phải sáu bảy trăm triệu, cậu căn bản thuê không nổi. Cho nên đường đường là đầu bếp Hoàng gia, nhưng ở đây cậu cũng chỉ có thể làm anh trai quầy bán hàng.
Trước khi xuyên qua, Chung Ý cũng biết nấu cơm, nhưng cũng chỉ là tạm được, Diêu Thục Phương dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn cậu: “Chuyện này… Có thể được không?”
Chung Ý khổ luyện 20 năm không tiếp thu nghi ngờ: “Mẹ, mẹ tin con, chờ buổi tối con đưa cơm cho mẹ, mẹ ăn qua sẽ biết.”
Nghĩ vẫn là muốn chiều theo con trai, Diêu Thục Phương gật gật đầu: “Được, mẹ chờ nếm đồ ăn của con.”
Một nhà ba người nói một hồi, Chung Ý đi trả tiền viện phí, sau đó cùng Chung Kiến Quốc về nhà.
Danh Sách Chương: