• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó Kì Phong chỉ nói là do hắn ta không chịu nghe lời cảnh cáo của anh. Không hề nhắc đến cái tên Từ Diệp Vi, sau này bà điều tra được anh vì người con gái kia mà có thể tàn nhẫn với người nhà như vậy. Từ đó, bà hiểu rằng người này rất quan trọng đối với anh

Nhưng đâu ngờ cô ta lại liên quan đến Nhiếp gia, lại còn muốn hại Kì Phong. Bà chỉ muốn trừ khử cô ta để giữ an toàn cho anh thôi mà

“Cô, cô còn gì để nói không?”

Sắc mặt của Kì Phong xấu hơn lúc nào hết. Ánh mắt của anh như phát ra tia lửa :”Cô biết hậu quả như thế nào rồi mà vẫn cố tình sao?”

“Không, không, Kì Phong, cô chỉ vì muốn tốt cho cháu”

“Tốt sao? Người đâu đưa Kì Tố Tố về Kì gia “

Mặc cho Kì Tố Tố giải thích thế nào, làm sai vẫn là sai. Kì Phong không một chút niệm tình mà ra lệnh bắt bà ta lại.

“Kì Phong, là cháu ép cô đấy”

Kì Tố Tố lấy trong túi ra khẩu súng lục nhắm về phía của Từ Diệp Vi mà bắn

“ Pằng pằng pằng”

Ba phát bắn ra, mọi người trơ mắt há họng nhìn đạn bắn đi mà không thể làm gì. Cũng may mắn thuộc hạ của Kì Phong nhanh tay kéo Từ Diệp Vi về phía khác, đạn chỉ xẹt qua cánh tay của cô

“a a”

“Diệp Vi”

“Diệp Vi”

Nhiếp Nam cùng Triệu Lan Nhi chạy nhanh về phía của cô, nhưng vẫn chậm hơn Kì Phong một bước. Anh nhìn vết thương trên tay của cô lo lắng lên tiếng hỏi :”Diệp Vi, em có sao không? Em…”

Kì Phong chưa kịp nói hết câu đã bị cô đẩy ra

“Pằng”

Viên đạn bắn thẳng vào tim của Từ Diệp Vi, cô nhanh chóng ngã xuống đất. Triệu Lan Nhi và Nhiếp Nam đều không tin vào cảnh tượng trước mắt, Kì Phong càng không thể tin

Anh nhanh chóng quỳ xuống đỡ lấy thân thể của cô :”Diệp Vi, em…”

" Kì Phong, tôi đỡ giúp anh viên đạn này ....coi như đền ơn anh đã cứu tôi trước kia..... Chúng ta không ai nợ ai nữa "

Máu tươi chảy dọc xuống khoé miệng Từ Diệp Vi, cô cố gắng mỉm cười nhìn Triệu Lan Nhi và Nhiếp Nam đang lo lắng cho mình

" Lan Nhi, anh cả, cảm ơn hai người đã..... đã chiếu cố em suốt thời..... gian qua. Em ..... không đợi được ngày Nhiếp gia trả được thù rồi.... Mọi chuyện còn lại... em không thể giúp được rồi...."

" Diệp Vi, cậu đừng nói như vậy.... Chúng ta đi bệnh viện.... cậu sẽ không sao hết "

Triệu Lan Nhi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nước mắt không ngừng rơi xuống :" Diệp Vi, cậu sẽ... sẽ không sao mà..."

" Đúng đó, chúng ta đi bệnh viện "

Nhiếp Nam nhìn cô đau lòng lên tiếng, anh cúi người định bế cô nhưng đã bị cô lắc đầu từ chối

" Không cần... không cần đâu.... Chính Trung đến đón em rồi.... anh ấy đến đón em kìa.... Từ nay, em... em đã được bên... bên cạnh anh ấy rồi ... Em sẽ không cô ... đơn nữa"

Từ Diệp Vi nhìn hai người họ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó cô nhìn sang Kì Phong lên tiếng :" Chúng ta không hợp với.... nhau.... Tôi mong anh.... có thể tìm được.... được một cô gái.... tốt"

" Tạm biệt"

" Chính Trung em đến đây. Chờ em với"

Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm tay của Triệu Lan Nhi liền không còn sức lực. Mắt của Từ Diệp Vi nhắm nghiền lại

" DIỆP VI"

" DIỆP VI, TỈNH LẠI ĐI...."

" Diệp Vi, chúng ta đi bệnh viện.... cậu sẽ không sao mà.... Diệp Vi....."

Triệu Lan Nhi ôm cô vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn trào ra. Cô không dám tin vào mắt của mình nữa, Từ Diệp Vi, một người phụ nữ kiên cường có thể ra đi một cách nhẹ nhàng như vậy sao?

Nghĩ cũng phải, có lẽ thâm tâm của cô ấy đã chết đi vào năm năm trước rồi. Người cô ấy yếu nhất đã chết rồi, có lẽ khoảng thời gian qua cô ấy sống chỉ muốn trả thù

Đau lòng thì đau thật đấy. Như đối với Diệp Vi có lẽ cô nên mừng thay cô ấy, cô ấy không còn sống cô đơn trên quãng đời này nữa. Chắc có lẽ cô ấy sẽ cùng với anh Chính Trung sống hạnh phúc ở một thế giới nào đó

Kì Phong nhìn những vết máu trên tay, ánh mắt dần đen lại. Anh liếc nhìn sang Kì Tố Tố đang được thuộc hạ của mình giữ chặt, hơi thở liền trầm xuống

" Cậu xử lý người đàn bà đó đi. Chuyện của Diệp Vi để chúng tôi lo được rồi"

Bỗng dưng giọng nói phát ra từ phía bên cạnh. Người nói chính là Nhiếp Nam, anh liếc nhìn sắc mặt của Kì Phong rồi nói :" Không phải lỗi của cậu. Đối với cô ấy, đây là sự giải thoát"

" Được, cảm ơn anh"

Kì Phong cúi đầu trước Nhiếp Nam rồi lên tiếng, sau đó nhìn sang Từ Diệp Vi đang được Triệu Lan Nhi ôm chặt trong lòng. Bàn tay nắm chặt lại thành nấm đấm

" Giải bà ta về Kì gia"

Sau khi đám người của Kì Phong rời đi, Lục Đình Quân liền bước vào. Nhìn vợ mình ngồi trên đất khóc đến đáng thương, bên cạnh là th.i th.ể của Từ Diệp Vi

Nhiếp Nam nhìn thấy anh liền đưa tay lên miệng ám hiệu đừng lên tiếng

Lục Đình Quân đi đến ngồi xuống bên cạnh của Triệu Lan Nhi, lặng lẽ ôm chặt lấy cô vào lòng dỗ dành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK