"Anh ấy không phải!" Diệp Phù không nghĩ ngợi, phản bác lại hắn, "Anh ấy không phải như thế! Anh đừng nói linh tinh!"
Ảnh đế Sầm Loan cao cao tại thượng, tựa như tiên, được nhiều người tôn kính và các cô gái ngưỡng mộ, sao có thể bị chửi bới như vậy.
Diệp Phù tức giận đến phát khóc.
"Ồ? Hắn không phải là người như thế, vậy cô quyến rũ hắn sao?" Bàn tay của Tống Vũ dễ dàng nắm lấy ngực cô, "Hắn cho cô cái gì? Vai nữ chính này hắn cho cô sao?"
Diệp Phù lắc đầu, nước mắt tí tách rơi xuống, "Không phải, là tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy không làm gì hết, anh đừng nói anh ấy như vậy."
"Cô che chở cho hắn?" Tống Vũ vươn tay muốn thăm dò xuống chân cô, "Hai chúng ta làm một giao dịch được không? Tôi sẽ không nói chuyện của cô và ảnh đế ra ngoài, cô ngủ với tôi một lần, thế nào?"
Diệp Phù kinh sợ, run rẩy.
Tiêu Hiểu Hồng đang nằm trên mặt đất bò dậy, trộm gọi cho ảnh đế, lúc này di động của anh mới liên hệ được, Tiêu Hiểu Hồng không nói nhiều, cô ấn mở loa.
"A lô, anh Sầm, bọn em ở tầng hai KTV, đi lên cầu thang rẽ phải, anh đến rồi phải không?" Cô ấy lớn giọng, "Để em ra đón anh."
Ở đầu dây bên kia, Sầm Loan nghe ra Tiêu Hiểu Hồng sốt ruột cũng như cố tình, giọng nói anh lạnh lùng, "Ừ, xuống đi, tôi đang ở cửa."
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tống Vũ buông lỏng Diệp Phù ra, nói nhỏ bên tai cô, "Cô dám nói cho ảnh đế, tôi sẽ nói chuyện của hai người ra bên ngoài."
Diệp Phù lau nước mắt, không quay đầu lại nhìn mà kéo Tiêu Hiểu Hồng rời đi.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Diệp Phù chạy thẳng vào toilet, cô rửa mặt xong, đi ra nói với Tiêu Hiểu Hồng, "Cô đừng nói gì với ảnh đế."
Tiêu Hiểu Hồng không dám tin nhìn cô, "Vì sao ạ?"
"Cô đừng hỏi." Diệp Phù vẫn còn run, cô rửa sạch mặt, sau khi chắc chắn không còn nước mắt nữa mới xoay người.
"Tôi không muốn ảnh hưởng đến anh ấy."
Tiêu Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn Diệp Phù rời đi. Rõ ràng cô sợ hãi như vậy, nhưng ở trong tình huống này, cô vẫn nghĩ cho ảnh đế.
Diệp Phù vừa ra tới cửa thì nhìn thấy xe của anh, dường như anh mới đến, Sầm Loan đang muốn xuống xe thì trông thấy cô.
Anh không đeo khẩu trang, lại càng không mang kính râm, ánh sáng lập lòe của quán bar KTV hắt từng tia nhỏ lên khuôn mặt anh, hiện ra hình dáng hết sức đẹp mắt.
Diệp Phù lo lắng anh bị người khác nhận ra, vội vàng lên xe đóng cửa lại, lúc này cô lặng lẽ gọi điện cho Tiêu Hiểu Hồng, bảo cô ấy tự lái xe về.
Điện thoại vừa ngắt, cô đã bị anh đè ra ghế sau. Trán anh nhăn lại, con ngươi đỏ ửng.
"Có phải tôi đã từng nói, em không được đi cùng người đàn ông khác, đúng hay không?" Giọng anh khàn khàn, khiến cho cả thể xác và tinh thần Diệp Phù phát run lên.
"Em... Chỉ đến đây uống 1 ly rồi đi, không sao cả." Dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô run rẩy trả lời.
"Không sao?" Anh vươn tay lau khóe mắt đang đỏ lên của Diệp Phù, trước vẻ sợ sệt của cô, rốt cuộc anh cũng đặc xá mà nói, "Trở về."
Lời này là nói với Hồ Tùng Vũ ở phía trước. Anh ta làm theo, bắt đầu khởi động xe.
Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại khách sạn, Sầm Loan không về phòng của mình mà ở lại phòng Diệp Phù, chờ cô tắm rửa xong, anh đè cô lên giường, nhẹ nhàng hôn lên.
Diệp Phù rùng mình, có chút khó mở miệng nói, "Chỗ đó của em... hơi đau."
Vừa sưng vừa đau.
================
Chương mới của các nàng đây nha
Danh Sách Chương: