Sau khi hai từ cuối cùng được Tang Diên nói ra vô cùng lưu loát, thế nhưng trong điện thoại lại không có âm thanh cúp máy. Đoàn Gia Hứa cũng không lên tiếng nữa, nhìn quanh các kệ hàng.
Đợi một hồi lâu, Tang Diên đột nhiên nói: "Người anh em."
Đoàn Gia Hứa mặc kệ anh ấy.
Đầu bên kia vang lên âm thanh kéo ghế, sau đó, Tang Diên thở hắt ra cam chịu số phận nói: "Nếu không thì tao với mày cùng nhau đi mua?"
"..."
"Được rồi." Giọng nói của Tang Diên có chút ấm ức, "Mày đi chung vơi tao, được không?"
–
Khu vực mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ bước chân vào kia.
Huống hồ chi đây cũng là lần đầu tiên Đoàn Gia Hứa đến siêu thị này, anh tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu đặt trên kệ bên cạnh nước giặt đồ. Đang muốn đi đến thì nhìn thấy quầy hàng đó có vài người phụ nữ đang đứng, còn có một nhân viên bán hàng đang giới thiệu sản phẩm cho họ.
Anh dừng lại một lát.
Nhưng nghĩ đến Tang Trĩ còn đang chờ, mí mắt Đoàn Gia Hứa hơi giật giật, cũng không thể lo lắng thêm gì được nữa, đành kiên trì bước qua. Anh đi đến kệ ngoài cùng bên trái, xoay người nhìn mấy bọc màu hồng trước mắt.
Muốn cầm đại một gói, nhưng làm cách nào cũng không thể xuống tay được.
Không lâu sau Tang Diên cũng tìm thấy được nơi này, đi đến bên cạnh anh.
Đoàn Gia Hứa vừa đúng lúc cầm lấy một túi có đóng gói màu xanh, đưa đến trước mặt anh ấy: "Không thì lấy cái này đi?"
Tang Diên buông bỏ gánh nặng trong lòng, liếc mắt: " Hằng ngày là ý gì, là dùng vào ban ngày à?"
"..."
"Nhưng bây giờ không phải là buổi tối sao?" Tang Diên sốt ruột vò đầu bứt tóc, chỉ vào một hướng khác: "Nếu không thì chọn cái gói màu đen đi, nó có ghi là dùng ban đêm nè."
Đoàn Gia Hứa nhìn theo, thản nhiên nói: "400mm, là dài 40cm à?"
"..."
"Như vậy có phải là rất lớn không?"
Tang Diên nhìn chằm chằm bốn chữ trên mặt bao bì, cau mày nói: "Mặt lưới khô ráo lại là ý gì?"
Đoàn Gia Hứa: "Không biết."
"Còn có, bề mặt cotton mềm mại..."
Mấy người phụ nữ bên cạnh mua xong thì rời đi. Nhân viên bán hàng thay đổi mục tiêu, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, hỏi: "Các bạn mua cho bạn gái sao?"
Tang Diên bị cắt ngang, hai người đồng thời liếc mắt nhìn sang.
Lúc này, người trả lời hẳn phải là Tang Diên. Dù sao trong hai người họ thì Tang Diên mới là người có quan hệ ruột thịt với Tang Trĩ. Đoàn Gia Hứa thu hồi ánh mắt, không có ý định trả lời.
"Không phải." Tang Diên không định nói thật. Ánh mắt anh ấy nhìn một lượt trên người Đoàn Gia Hứa, đột nhiên nói: "Cô đừng thấy cậu ấy như thế này."
Dừng một chút, sắc mặt anh ấy không đổi mà tiếp tục bổ sung: "Thật ra cậu ấy là phụ nữ."
"..."
Động tác của Đoàn Gia Hứa ngừng lại.
Sắc mặt của nhân viên bán hàng rõ ràng trở nên cứng nhắc: "Hả?"
Tang Diên: "Cô đừng như thế. Tuy thân hình người ta có hơi thô kệch đôi chút, nhưng thật sự là phụ nữ."
Qua vài giây, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu. Đôi mắt thu lại vẻ đào hoa, vừa nhìn đã thấy thâm tình mập mờ. Sau đó, anh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Bảo bối?"
Tang Diên trong nháy cả người nổi đầy da gà: "..."
"Giải thích nhiều như vậy làm gì." Đoàn Gia Hứa cười khẽ hai tiếng, nhéo nhéo hai gò má của anh ấy, "Anh không cần nói em cũng biết rõ, trong lòng anh em là xinh đẹp nhất."
"..."
–
Ánh mắt người nhân viên lộ vẻ khác thường, qua loa giới thiệu sản phẩm cho họ, còn Tang Diên thì gắng gượng giữ vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt, dứt khoát chọn hai túi ban đêm và ban ngày.
Sau khi rời đi khỏi khu vực kia, Tang Diên cười lạnh nói: "Mày cũng đúng là buồn nôn thật đấy."
Đoàn Gia Hứa: "Phải không?"
Tang Diên: "Thiếu chút nữa là tao đã nôn đầy đất rồi."
"Không phải mày nói tao là phụ nữ sao?" Đoàn Gia Hứa cười ôn nhu, tựa như một nam yêu tinh, chậm rãi nói, "Tao nghĩ nếu tao thật sự là phụ nữ thì hẳn là rất xinh đẹp, đúng không?"
"..."
Cả hai lại đi đến quầy bán đồ lót, Tang Diên tùy tiện chọn một hộp, đang muốn đi tính tiền.
Đoàn Gia Hứa nhắc nhở: "Mua thêm một bộ quần áo nữa đi."
Tang Diên kịp thời phản ứng: "Dính vào quần áo rồi à?"
Đoàn Gia Hứa ừ một tiếng.
Tang Diên gật đầu, không hỏi nhiều.
Hai người đi sang khu bán quần áo, Tang Diên tùy ý mà quét mắt một vòng, chọn được một bồ đồ xem như phù hợp với dáng người của Tang Trĩ. Anh ấy còn chưa kịp cầm lên, Đoàn Gia Hứa đột nhiên chỉ vào một chiếc váy nói: "Mua cái này đi."
Tang Diên xem qua.
Kích cỡ vừa vặn hơn nhiều.
Hình dáng so với quần áo của Tang Trĩ mặc hôm nay khá giống nhau, nhìn lướt qua thì không khác lắm.
Tang Diên không hỏi nguyên nhân, cũng không muốn để ý đến tiểu tiết, trực tiếp cầm chiếc váy kia mang xuống.
Ra siêu thị, hai người đi đến trước cửa nhà vệ sinh ở lầu một.
Tang Diên gọi một cô gái đang định đi vào trong lại, lịch sự hỏi: "Xin chào, cô có thể giúp tôi mang đồ này vào bên trong cho một bé gái tên là Tang Trĩ không?"
Cô gái sửng sốt một lúc mới nói: "Được chứ."
Tang Diên: "Cảm ơn."
Lúc cô gái kia định đi vào trong, Đoàn Gia Hứa bên cạnh lên tiếng bổ sung thêm: "Đúng rồi, phiền cô một thêm một chuyện nữa. Cô bé tuổi có hơi nhỏ, nên có thể không hiểu lắm mấy chuyện này."
"Hả?"
Đoàn Gia Hứa sờ sờ gáy, qua vài giây lại nói: "Cô có thể dạy sơ qua cách dùng cho cô bé được không? Cô gái nhỏ da mặt mỏng, có thể sẽ ngượng ngùng không tiện hỏi."
Cô gái, cười cười: "Không thành vấn đề."
–
Tang Trĩ ở trong nhà vệ sinh đợi một lúc lâu.
Trung tâm mua sắm này rất hiểu lòng người, trong nhà vệ sinh còn có chỗ để ngồi chờ người. Nhưng cô không dám ngồi, sợ rằng vệt trên váy sẽ dính lên ghế.
Cô cũng không tiện gọi điện thoại thúc giục Đoàn Gia Hứa, đành đứng đó chờ đợi.
Qua hơn mười phút.
Có một cô gái cao gầy xa lạ đi đến. Cô ấy nhìn một vòng trong nhà vệ sinh, rồi dừng lại trên người Tang Trĩ, đi tới: "Em gái nhỏ, em tên là Tang Trĩ đúng không?"
Tang Trĩ vội vã gật đầu.
"Anh trai em có nhờ chị vào đây đưa đồ này cho em." Cô gái kia đưa cái túi trong tay mình cho cô, suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Em có biết dùng thế nào không?"
Tang Trĩ nhận lấy chiếc túi, gật đầu: "Em biết dùng, cảm ơn chị."
Thấy mắt cô phiếm hồng, cô gái an ủi vài câu: "Không có việc gì đâu, ai rồi cũng sẽ gặp chuyện này mà. Đừng khóc, nhanh đi thay đi."
Tang Trĩ lại nói một câu cảm ơn, rồi sau đó cầm túi vào một gian phòng, nhìn thấy trong túi có đầy đủ đồ dùng cơ bản mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm túc chỉnh sửa bản thân sạch sẽ, Tang Trĩ vụng về thay một miếng băng vệ sinh mới, nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô không biết lấy vẻ mặt gì để ra ngoài gặp Đoàn Gia Hứa, chậm chạp đứng trước bồn rửa tay một hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn là vò mẻ không sợ rơi bước ra ngoài.
Chỉ là không ngờ ra ngoài không nhìn thấy Đoàn Gia Hứa. Thay vào đó là ông anh trai từ lúc xuống xe vẫn chưa thấy mặt. Trong nhất thời, cảm giác xấu hổ và lúng túng của Tang Trĩ đã tan biến đi nhiều.
Nhìn thấy cô, Tang Diên vẫy vẫy tay về hướng cô.
Tang Trĩ trầm mặc đi đến trước mặt anh ấy.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hồng của cô, Tang Diên khom lưng, hỏi: "Tiểu quỷ, em khóc cái gì?"
Nghe nói như thế, nước mắt Tang Trĩ bắt đầu dâng trào trở lại, âm thanh nghẹn ngào: "Mất thể diện."
Tang Diên: "Ai bảo em mất thể diện?"
"Thật sự rất mất mặt." Tang Trĩ lau nước mắt, "Hu hu hu... anh vậy mà lại đưa cho em cái túi trong suốt...... người ta thấy hết rồi..."
"Đây là nhân viên bán hàng đưa cho anh." Tang Diên cảm thấy buồn cười, "Sao em lại có thể đỗ lỗi lên đầu anh? Phải trách nhân viên cửa hàng mới đúng chứ."
"Em mặc kệ...... hu hu hu......" Tang Trĩ nức nở, ngang ngược nói, "Anh phải tìm cho em cái túi màu đậm...."
"Anh tìm ở đâu ra chứ?" Tang Diên bị cô khóc phát phiền, đứng dậy chìa tay về phía cô, "Được rồi, anh cầm giúp em. Như vậy người mất thể diện sẽ là anh, được không?"
Nghe vậy, Tang Trĩ nhìn về phía anh ấy. Xem ra là đồng ý với cái cách này, tiếng khóc của cô dần dần dừng lại, vừa suy nghĩ vừa đem chiếc túi giao cho anh ấy.
Tang Diên một tay nhận lấy cái túi, tay kia thì dắt cổ tay cô, còn rảnh rỗi mà chế giễu cô: "Còn nói mình không còn là con nít, có chút chuyện đã khóc không ngừng rồi."
Tang Trĩ không nói tiếng nào mà đem nước mắt lau hết lên áo anh ấy.
Vậy mà hiếm khi Tang Diên lại không tức giận, chỉ nói: "Em không thấy bẩn à?"
Tang Trĩ hỉ mũi: "Vậy em lau nước mũi lên luôn."
Tang Diên liếc nhìn cô lạnh lùng: "Em dám?"
Vừa nói xong, Tang Trĩ lập tức túm lấy vạt áo của anh, cứ như muốn đối nghịch với anh ấy mới chịu được, lau mạnh nước mũi.
Tang Diên: "..."
Một lớn một nhỏ cùng nhau giằng co một hồi.
Tang Diên bại trận trước, cố khắc chế tức giận, chỉ có thể mang cô đến nhà vệ sinh tầng ba. Cho cô đi rửa mặt, thuận tiện cũng chỉnh đốn lại quần áo đang trong tình trạnh bi thương của bản thân.
Đến khi trở lại nhà hàng thịt nướng, đã gần đến bảy giờ tối.
Tang Trĩ theo sau mông Tang Diên bước vào trong. Cô vụng trộm nhìn về phía trước, trông thấy Đoàn Gia Hứa đang ngồi đối diện Tiền Phi ở bàn bốn người.
Đoàn Gia Hứa ngồi ở vị trí bên trong, cơ thể dựa vào ghế tựa, nụ cười hờ hững trên mặt, nghe Tiền Phi tán dốc, thỉnh thoảng còn đáp lại hai câu.
Tư thế ngồi không chút đoan chính và biếng nhác, giống như một công tử bột ăn chơi lêu lỏng.
Nhưng lại mang theo sức hấp dẫn khó hiểu, làm cho người ta không thể dời mắt.
Tang Trĩ không hiểu vì sao người chờ cô lại biến thành Tang Diên. Cô nghĩ có lẽ là Đoàn Gia Hứa gọi điện cho Tang Diên. Nhưng nghĩ lại nếu người mua mấy thứ kia cho mình không phải là anh, thì cô cũng không phải xấu hổ như thế.
Tang Diên cho Tang Trĩ ngồi vào vị trí phía trong.
Cuối cùng cũng đợi được hai người trở lại, Tiền Phi buồn bực nói: "Các người đi đâu thế? Tôi ăn no luôn rồi này."
Tang Trĩ há miệng, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tang Diên ném chiếc túi vào chiếc ghế bên cạnh, nhìn Tang Trĩ một cái, nói dối không chớp mắt: "Tiểu quỷ này chạy đi xem máy gắp búp bê, nửa ngày cũng không chịu quay về."
Tiền Phi cũng không suy nghĩ nhiều. Có thể do hình dáng gần giống nhau, Tiền Phi thậm chí còn không để đế việc Tang Trĩ mới đổi một bộ váy khác, chỉ tò mò hỏi: "Vậy em không gắp được búp bê hả?"
"Đúng vậy đó." Tang Diên chậm rãi nói, "Đã không gắp được được thì thôi đi, lại còn khóc nữa."
"Hả?" Tiền Phi nhìn qua Tang Trĩ, an ủi cô bé vài câu: "Em gái nhỏ, không có việc gì đâu. Một lát nữa ăn cơm tối xong anh gắp cho em một cái."
Tang Trĩ giả vờ không nghe thấy, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Đoàn Gia Hứa.
Cô lập tức dời ánh mắt.
Tiền Phi không tiếp tục chuyện này, chỉ chỉ vào thực đơn: "Gọi thêm đồ ăn không?"
"Được." Tang Diên đưa thực đơn đến trước mặt Tang Trĩ, "Muốn ăn cái gì tự gọi."
Tiền Phi cầm xiên thịt gặm, hỏi: "Tang Diên, mày uống rượu không? Uống một ly thôi, một mình tao uống thì chán lắm."
Tang Diên dứt khoát nói: "Không uống, một lát tao còn phải lái xe."
Tiền Phi liếc mắt: "Tao đi đến đây để làm cái gì không biết, mày không uống, Đoàn Gia Hứa cũng không uống. Nào có ai đến nhà hàng thịt nướng không uống rượu chứ?"
Tang Diên: "Ở đây không phải đã thấy rồi sao?"
Tang Trĩ lại lặng lẽ giương mắt nhìn về phía trước.
Lần này không còn chạm phải ánh mắt anh nữa. Đoàn Gia Hứa cụp mắt, dùng nước sôi tráng sơ qua cái ly thủy tinh, sau đó rót hơn nửa ly nước. Lúc anh ngẩng đầu, Tang Trĩ lập tức thu hồi ánh mắt.
Sau đó, khóe mắt của cô chú ý tới, ly nước đó được đặt trước mặt cô.
Tang Trĩ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn ạ."
Tang Trĩ gọi thức ăn rất nhanh, đưa thực đơn trả lại cho Tang Diên.
Tang Diên quét mắt, đang muốn gọi nhân viên phục vụ, chú ý tới trong đó có chọn hai phần thịt bò, nghiêng đầu hỏi: "Em muốn ăn?"
Tang Trĩ: "Đúng vậy."
"Tự giác một chút." Tang Diên trực tiếp cầm bút gạch ngang, "Đừng để anh phải nhắc em."
Tang Trĩ không vui, nhưng cũng không tiện đối nghịch với anh ấy ngay trước mặt người khác, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm: "Ăn một chút sẽ không sao, em chỉ đặt một phần."
Tang Diên không kiên nhẫn nói: "Một chút cũng đừng có mà nghĩ đến, anh không có thời gian rảnh rỗi mỗi ngày đều phải đi trông nom một đứa con nít đâu."
Tiền Phi ở đối diện trách móc: "Tang Diên, em gái mày muốn ăn chút ít vậy thôi mà mày cũng không cho à? Không sao, em gái nhỏ, cứ chọn đi anh mời em ăn."
"Câm miệng đi." Tang Diên nói: "Em tao dị ứng với thịt bò."
"Ơ." Tiền Phi ngay lập tức sửa miệng: "Vậy em gái nhỏ, em chịu khó chọn món khác. Bị bệnh cũng không tốt."
Vốn dĩ cũng chỉ là dị ứng nhỏ thôi, ăn một ít sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Tang Trĩ không có quyền quyết định mà chỉ có thể khuất phục. Cô bưng ly nước trước mặt lên, uống từng ngụm nhỏ, nghe ba người con trai nói mấy cái chủ đề mà cô chẳng chút hứng thú.
Đợi một hồi lâu.
Tang Trĩ nhịn không được, chọt chọt tay Tang Diên: "Anh hai."
Tang Diên nghiêng đầu: "Có chuyện gì."
"Em đói bụng quá."
Tốc độ mang thức ăn lên của nhà hàng thịt nướng này thực sự quá chậm.
Tang Diên nhìn trên mặt bàn một vòng, đem một đĩa phở xào bò đặt trước mặt cô: "Ăn cái này trước đi, lót dạ một chút."
Tang Trĩ dạ một tiếng, cầm lấy đũa.
Cô gắp đại một miếng nhỏ bỏ vào trong chén của mình, đột nhiên chú ý đến dĩa phở xào này vẫn còn rất nhiều thịt bò. Tựa như phát hiện ra kho báu, phản ứng đầu tiên của Tang Trĩ là nhìn về phía Tang Diên, rồi sau đó hướng mắt về phía Đoàn Gia Hứa và Tiền Phi.
Ba người họ không có nhìn về hướng của cô.
Giống như một kẻ trộm, Tang Trĩ bỏ một miếng thịt bò giấu trong phở.
Muốn gắp lên cùng một lúc.
Vậy thì sẽ không có ai phát hiện trong chén của cô có thêm miếng thịt bò, cũng chẳng ai biết đêm nay cô đi trộm thịt bò.
—– Hành động vô cùng liền mạch.
Cô vừa gắp phần phở kia lên.
Đúng lúc này, Đoàn Gia Hứa đột nhiên gọi cô.
"Cô bé."
Tang Trĩ buông lỏng đũa, ngẩng đầu: "Dạ?"
Đoàn Gia Hứa một tay nâng má phải, lông mày hơi nhếch lên, cong môi kéo dài âm cuối: "Để cho tôi một chén trước được không?"
Động tác của cô dừng lại, lặng lẽ thu hồi chiếc đũa: "Vâng."
Sau đó đem đĩa đẩy đến trước mặt anh.
Hai người kia đang trò chuyện, không hề chú ý đến động tĩnh của hai người họ.
Đoàn Gia Hứa lấy đôi đũa mới, thong thả ung dung lật qua đĩa phở xào bò. Trong khoảng thời gian kế tiếp, Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào hành động của anh.
Sau đó, thấy anh không gắp một sợi phở nào, mà chỉ gắp từng miếng từng miếng thịt bò lên cho vào trong chén của mình, ngay cả một miếng thịt bò cũng không bỏ sót.
Mãi đến lúc chọn không còn một miếng nào, mới đẩy dĩa phở đến trước mặt cô: "Được rồi."
"..."
"Ăn đi."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đột nhiên cảm giác Tang Diên cũng có nửa điểm dùng được.
Danh Sách Chương: